Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan

Lực đạo đối phương không nhỏ, khiến Ngô Miên bị đâm phải liên tục lùi về sau vài bước. Vạt áo phía trước tung bay, toả ra một mùi hương thoang thoảng, như có như không, lại để cho hắn thất thần. 

“Đi đường không có mắt sao?”

Ngô Miên nghe giọng điệu y khó chịu, ngẩng đầu vừa muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng thấy khuôn mặt người nó cực kỳ tuấn tú, mặt mày ngũ quan tinh xảo như vẽ, mặc một bộ áo đỏ, càng làm nổi bật da thịt óng ánh trắng noãn của y. Lúc này có lẽ bởi vì tức giận, hai gò má ửng hồ, làm cho Ngô Miên lập tức chuyển sang đui mù.

“Phốc…” Người nọ thấy mặt hắn ngu ngơ dại ra, bỗng nhiên cười ra tiếng, khiến toàn bộ hành lang dường như bừng sáng. “Hiện tại con mắt ngược lại dài ra rồi, sao lại nhìn chòng chọc người khác không dứt thế?”

Ngô Miên nghe được y đang trêu chọc, lập tức xấu hổ không thôi, khuôn mặt đỏ hồng khẽ cúi đầu “Thất lễ.”

Nói xong, lại nhịn không được giương mắt vụng trộm nhìn y, nam tử mặc áo đỏ cũng đứng thoải mái mặc cho hắn nhìn ngắm. Nếu nói ở bữa tiệc tẩy trần nhà họ Nguỵ, vẻ đẹp Nguỵ tiểu thư kia chỉ dấy lên lòng thưởng thức của những nam tử bình thường, như vậy hiện tại Ngô Miên nghe thấy tim mình bối rối đập bình bịch, cũng không biết có nghĩa là gì.

“Xin hỏi tôn tính đại danh công tử?” Nhưng người nọ lại mở miệng trước.

“Họ Ngô, Ngô Miên.”

“Không ngủ sao?” Nam tử mặc đỏ hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên nói. “Cái tên thật là thú vị, buổi tối ngươi không có ngủ sao?”

Ngô Miên cười chê hai tiếng, sờ lên cái mũi, trên chóp mũi đều là tầng mồ hôi ướt át. Không biết người trước mắt có địa vị như thế nào, trên người có sức hấp dẫn mạnh liệt đầy khó hiểu, dù y chỉ tùy tiện nhúc nhích, Ngô Miên cũng bị y lôi cuốn, thật sự quái dị.

“Vào đi.” Nam tử nghiêng người, mở cánh cửa phòng bên cạnh ra.

“Ơ?” Ngô Miên vừa nãy cũng không có chú ý ở đây lại có một gian phòng, còn chưa nghĩ kỹ đến tột cùng nên đáp đáp ứng hay là chối từ, đã ngửi thấy một làn gió thơm ngát, bản thân cũng đi vào phòng rồi.

Nam tử trở tay đóng cửa lại, đi đến bên cạnh bàn rót hai chén rượu: “Lần đầu tới Cực Lạc Phường này sao?”

“Hả? …Ừ.” Ngô Miên gật gật đầu, đồng thời bất tri bất giác nhìn chung quanh, chỉ thấy trong phòng có rất nhiều nến đỏ, sắc màu kia tựa hồ đặc biệt tiên diễm, cũng giống như xiêm y trên người nam tử ấy.

“Nhìn bộ dáng ngây ngốc của ngươi cũng đủ biết rồi. Đến đây nào Ngô công tử, chúng ta uống một chén.” Y ngoắc… một ngón tay, Ngô Miên chậm chạp đi qua, nhìn y, nuốt nuốt nước miếng một cái, sau đó nâng chén rượu lên, uống cạn sạch.

“Ngươi chậm một chút, loại rượu này rất nặng.” Nguyễn Hồng Y nhắc nhở hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, không giống với những… tiểu quan vừa rồi cố gắng uốn éo cổ họng nói chuyện, âm thanh mềm mại này so với bọn họ còn êm tai hơn nhiều.

Ngô Miên hỏi y. “Ngươi tên là gì?”

“Hồng Y.” Đôi môi của hắn nhẹ nhàng mở ra, tiếng nói êm đềm. “Nguyễn Hồng Y.”

Sau đó y lại rót cho Ngô Miên một ly rượu, hắn không nói hai lời lại một ngụm uống hết, dòng rượu ấm áp chảy xuống, nóng bỏng trong bụng. Hắn có chút không nghĩ được, người như Nguyễn Hồng Y này, sao lại luân lạc đến lan viện pháo hoa? Mỗi ngày bán rẻ tiếng cười, dùng sắc câu tình người, trong lòng của y cảm thấy như thế nào? Không khó chịu sao?”

Suy tư như thế, bản thân ngược lại khó chịu lên. Nguyễn Hồng Y phảng phất lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, Ngô Miên vươn tay  muốn giữ y lại.

“Ta đã sớm nhắc nhở Ngô công tử, rượu này rất lợi hại.” Nguyễn Hồng Y tiến lên đỡ lấy Ngô Miên, Ngô Miên ngã vào bộ ngực hắn, lại ngửi được cỗ hương khí kia, đầu chóng mặt ê ẩm, người cũng bị kéo lên giường. Sau đó một bàn tay lạnh buốt đặt lên trán hắn, dịu dàng vuốt ve.

“Ngô công tử, trước kia đã từng làm chuyện ấy chưa?”

Hơi thở Nguyễn Hồng Y luẩn quẩn bên tai, giọng điệu mập mờ quyến rũ, Ngô Miên chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, mạnh mẽ rụt cổ lại, vật giữa hai chân đã bắt đầu rục rịch cứng rắn. “Chưa, chưa có.”

“Vậy… ta dạy ngươi nhé.” Bàn tay vốn dĩ trên trán Ngô Miên thuận theo gương mặt, cái cằm của hắn, một đường vỗ về chơi đùa xuống phía dưới, lướt qua lồng ngực nở nang, bụng dưới, cuối cùng chụp lên tên nhóc đã cứng rắn giữa hai chân.

Ngô Miên giật mình một cái, bật ngồi dậy, đầu đụng vào đầu Nguyễn Hồng Y, va chạm như thế, người cũng tỉnh táo hơn: “Không, không không không không…”

Nghe hắn nói liên tục chữ “không,” Nguyễn Hồng Y bưng lấy cái trán bị đụng đau của mình, hai mắt dịu dàng rưng rưng: “Ngô công tử, ngươi ghét bỏ Hồng Y sao? Hồng Y đến nay vẫn là thanh quan, gặp công tử lương thiện tin cậy, vốn định giao phó thân thể sạch sẽ cho công tử, lại không nghĩ rằng…”

“Không, ta cũng không phải có ý kia.” Ngô Miên tự nhận biết ăn nói, lúc này lại ngốc đến mức cơ hồ cắn đầu lưỡi, chỉ có thể cầm chặt tay Nguyễn Hồng Y, thổi thổi cái trán bị hắn đụng đau. “Ta thật tâm thích ngươi, ta, ta cũng muốn ngươi… Nhưng chính là bởi vì ưa thích, cho nên mới thương tiếc, ta muốn đợi đến lúc ta chuộc thân cho ngươi, ngươi có hiểu không?”

“Chuộc thân?” Mặt Nguyễn Hồng Y lộ vẻ kinh ngạc, rồi sau đó cười cười không rõ ràng, vẻ buồn bã điềm đạm đáng yêu lúc nãy nhanh chóng tiêu tán. “Ngươi quả thật là một kẻ ngu… Được rồi, ngươi đi đi.”

Ngô Miên không biết câu nào của mình chọc giận y, chỉ luống cuồng nhìn Nguyễn Hồng Y: “Ngươi không tin ta?”

Nguyễn Hồng Y thu hồi chén rượu, giọng điệu dấu diếm sự khinh thường nhàn nhạt. “Đợi ngươi tích lũy đủ ngân lượng rồi lại đến a, chẳng qua nhìn bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của ngươi, cũng không có vẻ gì có thể chuộc thân được cho ta. Xem ra ta không thể trông cậy vào công tử rồi, mời về.”

“Ngươi…” Ngô Miên đứng dậy từ trên giường, hắn cảm thấy phẫn nộ, lòng thực sự chua xót, tức giận vì mình bị xem nhẹ, chua xót vì tình cảnh của Nguyễn Hồng Y. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng thoắt cái đã khắc sâu vào tâm can đáy lòng Ngô Miên, làm thế nào cũng không dứt ra được, ngược lại càng đâm càng sâu.

“Ngày mai ta lại đến.”

Ai…

Phía sau vang lên một tiếng thở dài vô cùng nhẹ nhàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui