Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Editor: HD

Có một số người đang ngồi trong tổ đường Dương gia đã từng thất lạc người thân, nghe mấy lời này từ trong miệng đại quan, có người không chịu nổi đã la một tiếng, hôn mê ngất xỉu.

Đợi nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn trông mong người thân mất tích còn sống, ai ngờ đã sớm âm dương xa cách, đi xuống Hoàng Tuyền.

Lưng Tô Vân Khai thẳng đứng, lúc này hắn nắm chặt quyền.

Đại đường rối thành một cục, dìu người bị ngất ra ngoài, sau đó liền có tiếng người chất vấn, “Vì sao đại nhân lại nói như vậy? Người nhìn thấy thi thể sao?”

“Không có.” Tô Vân Khai lắc đầu, “Người mất tích của Dương gia thôn trước kia không nhiều, nhưng vào hai mươi năm trước, mười mấy năm trước lại vô cùng đông đảo, hơn nữa người mất tích, hầu như đều là vị hôn phối của thiếu niên thiếu nữ. Sau này người ta quay lại hủy bỏ bản án báo mất tích, nói là tìm thấy người rồi, không có trường hợp ngoại lệ, thậm chí đều đã lập gia đình, mà những vị hôn phối này, không một ai có người kế thừa.”

Có người khó hiểu, “Đây là ý gì?”

Giọng nói Tô Vân Khai càng ngày càng nặng nề, “Mạc gia thôn là nơi thịnh hành thập cốt, còn có một cái nữa, chắc các ngươi cũng biết.”

Một người buột miệng đáp, “Âm hôn.”

Nói xong, mọi người lại kinh hoảng, sợ hãi la lên. Tuy rằng trong lòng Minh Nguyệt đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức rùng mình. Tần Phóng vốn dĩ không an tâm, nghe xong sự thật, liền hối hận đến mức xanh cả ruột, suy nghĩ muốn rời đi, nhưng bên ngoài là bóng đen sâu thẳm, lại không có người đi cùng, bảo hắn đi ngang qua thôn trang quỷ dị này, hắn thật sự không có can đảm. Âm thầm xích lại gần Bạch Thủy, cho dù nàng ta dữ như gấu, nhưng cũng rất đáng tin cậy.

Bạch Thủy phát hiện hắn tới gần mình, nhíu mày thấp giọng, giọng nói không chút thiện cảm, “Làm gì thế?”

Tần Phóng nghẹn ngào một tiếng, “Ta sợ.”

“… gan thỏ đế.” Cuối cùng Bạch Thủy cũng không đẩy Tần Phóng ra, cứ coi như là bồi thường việc nàng hiểu lầm hắn đến đưa thư đi.

Tô Vân Khai lại mở miệng, trước thở dài một hơi, “Đúng, âm hôn, đồng mộ đồng huyệt. Minh hôn.”

Lúc này, có trưởng lão kinh ngạc đứng lên, run giọng nói, “Ý của đại nhân là, chuyện năm đó hung thủ làm chính là giết đồng nam đồng nữ, đưa cho những gia đình cần phối âm hôn?” Ông ta kinh ngạc trợn mắt, khó tin nói: “Giết người sống đi phối âm hôn?!”

Cả sảnh đường đều kinh hãi, hoảng hốt, khiếp sợ, không khí trong tổ đường đột nhiên tĩnh lặng, không ai nói lời nào. Rất lâu sau mới có người run rẩy nói, “Người nọ rốt cuộc là ai… rốt cuộc là ai độc ác như vậy.”

Tô Vân Khai vẫn không trả lời, chỉ nhìn sang hướng cửa, “Dương Thiên Lý có ở đây không?”

Hắn vừa dứt lời, Dương Thiên Lý liền theo tiếng gọi bước ra, mặc dù không thẹn với lương tâm, nhưng vẻ mặt khá lo lắng, sợ rằng lát nữa sẽ bị nha dịch nhào lên bắt --- hắn nghe nói có không ít quan viên vì phá án mà tra khảo người.

Tô Vân Khai hỏi, “Ngươi còn nhớ hôm nay thời điểm lên núi và xuống núi, ta từng hỏi ngươi chuyện săn bắn?”

Dương Thiên Lý suy nghĩ đáp, “Nhớ rõ.”

“Người săn bắn lợi hại nhất trong thôn là ai?”

“Thôn trưởng.”

“Lợi hại như thế nào?”

“Nghe phụ thân ta nói, thôn trưởng bách phát bách trúng, chỉ cần bắn tên, không có cái nào rơi xuống trống không, cho nên luôn luôn bắt được con mồi trở về, còn có thể phân phát cho những người không săn bắn được gì.”

Tô Vân Khai truy hỏi, “Bách phát bách trúng này, là do phụ thân ngươi tận mắt chứng kiến sao?”

Dương Thiên Lý cảm thấy câu hỏi của hắn thật kì quái, không biết vì sao lại hỏi mấy chuyện này, nhưng vẫn thành thật đáp, “Không phải, những nơi thôn trưởng tới đều rất nguy hiểm, sợ thôn dân bị thương, vì vậy không dẫn mọi người theo, bản thân luôn luôn đi vào những chỗ nguy hiểm nhất.”

“Ông ta đã mang về con mồi gì?”

Dương Thiên Lý không biết cái này, đành nhìn sang một lão giả. Lão giả này là Dương phụ, thấy tầm mắt của con trai mình, ông nói tiếp, “Hoặc là gà rừng, thỏ hoang, thỉnh thoảng cũng có heo rừng này nọ.” Dương phụ đã lớn tuổi, lại từng trải sự đời, lớn mật hỏi, “Đại nhân hỏi việc này làm gì?”

Tô Vân Khai phóng tầm mắt sang người một mực giữ yên lặng, cảm thấy trong mấy canh giờ ngắn ngủi, khuôn mặt ông ta đã già đi mấy chục tuổi, “Dương Phú Qúy, ngươi là hung thủ.”

Mọi người kinh ngạc, đồng thời nhìn qua đó.

“Chính ngươi giết Dương Bách Gia, giết chết những đứa trẻ trong thôn, bán bọn họ ra ngoài phối âm hôn, dùng người đổi lấy con mồi và ngân lượng.”

Dương Phú Qúy nắm cây gậy hơi mở mắt, chậm rãi ngẩng đầu, lông mày dần dần nhăn lại, “Đại nhân nói gì vậy? Người Dương gia thôn, hầu như đều là cùng họ, là tộc nhân của ta, bản thân là một thôn trưởng, cần cù chăm chỉ làm việc suốt 30 năm nhiệm kì, sao đại nhân có thể đội cho thảo dân cái mũ lớn như vậy, khiến người khác hiểu lầm?”

Tô Vân Khai cười lạnh, “Ngươi muốn ngụy biện, ta đã sớm đoán được. Nếu đã dự tính từ trước, tất nhiên ta sẽ không đến tay không.”

Hắn gọi nha dịch, nha dịch cầm một bộ cung tên đặt trên hành lang. Cung vẫn còn rất tốt, mũi tên hơi rỉ, xem ra đã lâu rồi không đụng đến.

“Bộ cung và tên này, được lấy ra từ nhà Dương Phú Qúy ngươi, trước đó người của ta cũng đã hỏi thê tử ngươi, bà ấy nói, trước đây ngươi thực sự có dùng. Tuy nhiên, ta bảo mười bộ đầu có kinh nghiệm coi thử, bọn họ đều nói loại cung tên này không thể bắn xuyên được da heo rừng. Nói cách khác, những thú săn năm đó ngươi đem về, căn bản không phải do ngươi săn được. Ta nghĩ, ngươi nói dối là đi săn thú, trên thực tế là lén đưa hài tử trong hang động ra ngoài, bán đổi tiền, sau đó mua thịt từ thợ săn, che giấu đi tội ác của mình.”

Dương Phú Qúy cười nhạt, “Lời của đại nhân càng nói càng quá đáng, chuyện nhiều năm như vậy, ta đổi vài bộ cung mới thì có gì lạ, chỉ với cái này mà đại nhân đi buộc tội ta? Đại nhân là tân quan mới nhận chức, cho dù muốn nhanh chóng giải quyết vụ án giành lấy công lao, cũng không nên lấy lý do khó tin như vậy.”

Nói cho cùng ông ta cũng là thôn trưởng lâu năm, đức cao vọng trọng, vì thế không ít người mở miệng nói chuyện giúp ông ta.

Ánh mắt Tô Vân Khai vô cùng nghiêm nghị, nói, “Hai mươi năm trước cho đến mười mấy năm trước, quan viên tiền nhiệm đều bị triều đình tống vào đại lao với tội danh tham ô, trong thời gian nhiệm kì của bọn họ, đê điều thượng du chưa tu sửa, lũ lụt hàng năm nhấn chìm cả hạ du ruộng đồng, dân chúng khổ sở không tả được, năm đó người chết đói vô số kể. Nhưng nhà các ngươi luôn có thú săn chống đói, đôi khi có cả gạo ăn, tiền bạc để chữa bệnh, cả nhà sáu miệng ăn, cha mẹ ngươi làm nông, thê tử ngươi dệt vải, không khác thôn dân khác là bao. Nhưng cuộc sống của các ngươi, hoàn toàn không giống người khác.”

Dương Phú Qúy nhìn hắn nói, “Có lẽ đại nhân đã quên, thảo dân là hương trưởng, mỗi tháng có thể đến nha môn nhận chút gạo và tiền bạc, mặc dù không nhiều lắm, nhưng đủ để ăn mấy bữa cơm.”

Tô Vân Khai lấy một quyển hồ sơ trong tay nha dịch, ném dưới chân ông ta, “Đây là lời khai của mấy quan viên năm đó, bên trên có ghi, quan viên tham ô đến mức nuốt sạch tiền lương tháng của 39 thôn trưởng, căn bản là ngươi không có đi lĩnh bạc. Dương Phú Qúy, cho dù ngươi nói dối thế nào, cũng không thể che dấu sự thật việc ngươi giết Dương Bách Gia, sát hại những thiếu niên thiếu nữ trong thôn!”

Rốt cuộc Dương Phú Qúy không nhịn được nữa, đứng lên, nóng nảy nói, “Đại nhân không có chứng cứ, chớ ngậm máu phun người!”

“Ta nhớ rõ Dương Thiên Lý từng nói, Dương Bách Gia vô cùng yêu thích hài tử, cũng thường xuyên chơi đùa với đám trẻ, thậm chí hắn sẽ xuất hiện khi bọn họ gặp nguy hiểm, không để ý tới an toàn của mình chỉ lo bảo vệ bọn họ. Trùng hợp, mấy năm kia, trong thôn luôn có người mất tích. Đến khi Dương Bách Gia mất tích, người trong thôn mới không mất tích nữa. Cho nên các người cho rằng Dương Bách Gia cố ý tiếp cận bọn trẻ, là hung thủ, theo như ta điều tra, năm đó người đứng ra bảo Dương Bách Gia là hung thủ, đẩy hắn tới đầu ngọn sóng không thể nào xoay người, chính là ngươi!”

“Chuyện này có gì không đúng chứ? Nếu không phải hắn làm, vì sao khi hắn mất tích, người trong thôn không xảy ra việc gì nữa, chẳng phải quá trùng hợp rồi sao.”

“Bởi vì ngươi muốn vu oan giá họa cho hắn.” Tô Vân Khai đã bắt đầu thu lưới, muốn kéo ông ta lên mặt đất, không thể nào quay đầu trốn trong nước, không để ông ta ung dung tự tại thêm nữa, “Hai mươi năm trước lần lượt có người mất tích, bảy nam chín nữ tổng cộng 16 người, người mất tích đều là họ Dương, ngoại nhân giống như Lê Đáp, lại không có ai. Bởi vì ngươi nghĩ, nếu ngoại nhân mất tích trong thôn, lỡ như người khác làm lớn chuyện, thôn trưởng ngươi không có cách che giấu, vì vậy chỉ xuống tay với tộc nhân.”

Dương Phú Qúy tự tin hắn không có chứng cứ, ngay cả người trong thôn cũng không tin ông ta là người độc ác tàn bạo như vậy, nhìn Tô Vân Khai bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tô Vân Khai không vội, tiếp tục nói, “Năm đó thiên tai rất nhiều, nhưng bảy tám thôn trang ngay Mạc gia thôn được núi che chở, vì vậy không gặp lũ lụt, do gần đường núi, nên vẫn ra ngoài làm việc được, tính ra vẫn giàu có hơn Dương gia thôn, nhưng bọn họ có một phong tục, chính là thịnh hành âm hôn. Muốn tìm người thích hợp để tiến hành âm hôn cũng không dễ dàng gì, vì vậy xuất hiện nghề giới thiệu thi thể, kiếm tiền tài từ việc ‘quỷ môi’, chuyên mai mối cho hai thi thể đã chết, sau khi xong chuyện, bọn họ có thể kiếm được rất nhiều tiền thưởng.”

Không khác gì Minh Nguyệt, ngay cả Bạch Thủy cũng cảm thấy sợ, nổi hết da gà, Tần Phóng lại càng sợ hãi, nơi này là tổ đường, treo đầy bài vị, ba người liền cảm thấy một trận gió lạnh.

“Những hài tử mất tích này, chỉ cần lấy thời gian bọn họ được báo án mất tích với quan phủ, so sánh với thời gian mai táng người được phối âm hôn, sẽ dễ dàng phát hiện, bọn họ chỉ cách biệt thời gian ba ngày, xa nhất là năm sáu ngày… tất cả đều giống nhau, không có ngoại lệ.”

Đồng loạt giống nhau, không có ngoại lệ, nói là trùng hợp… rất khó để người ta tin tưởng.

Tô Vân Khai lạnh lùng nói, “Dương Phú Qúy, ngươi thực chất làm nghề quỷ mối chuyên phối âm hôn, khi biết có người cần hài tử, ngươi liền sát hại hài tử trong thôn, lợi dụng hang động sau núi, đi bán người cho bọn họ, kiếm một khoảng tiền lớn, để sinh sống. Trong lúc vô tình bị Dương Bách Gia bắt gặp, ngươi vì muốn bịt miệng hắn, liền giết luôn cả hắn, còn vu oan giá họa đổ hết mọi tội danh lên đầu hắn.”

Trên đại đường không ai nói chuyện, bọn họ đều đang rất mâu thuẫn ---- rốt cuộc nên tin hắn, hay tin thôn trưởng đây?

Dương Phú Qúy đứng một hồi cảm thấy mệt mỏi, liền ngồi xuống, chỉ nói một câu, “Ngài hoàn toàn không có chứng cứ, những chuyện này đều do ngài suy đoán.”

Tô Vân Khai vui vẻ trong tức giận, loại tức giận này không làm cho hắn nóng nảy, ngược lại càng thêm tỉnh táo, hung thủ không chết không sợ, chỉ có thể dùng chứng cứ vạch trần sự thật, không chừa bất kì đường lui nào cho ông ta.

“Ngươi muốn chứng cứ? Được, ta cho ngươi xem chứng cứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui