Trịnh Huy Nam nhìn bức thư trong tay mà ngẩn người, sư phụ hắn muốn hành tẩu giang hồ liền để lại một bức thư không là một câu mới đúng. Đã đi, đừng tìm! . Tiểu sư phụ của hắn vừa dễ thương lại xinh đẹp như vậy lỡ gặp phải sắc lang thì biết làm sao? Dù sao người đáng yêu như vậy mà.
Trịnh môn chủ lo lắng đứng ngồi không yên nhưng không dám cho người đi tìm nên càng ngày càng phiền muộn mà ngồi trong thư phòng tự kỷ. Nhưng Trịnh môn chủ quên mất sư phụ của y là người đáng sợ thế nào, y không chỉnh người thì thôi làm sao sẽ bị người khác làm hại chứ.
Người mà Trịnh môn chủ đang lo lắng đến phát sốt hiện đang ung dung mà nhàn nhã đi bộ trên quan đạo. Đã rời Dược Môn được nửa tháng nàng vẫn không vội vã cũng không có mục tiêu muốn đến nên cứ chậm rãi mà từ từ lên đường thôi.
Một tiểu cô nương dung mạo xinh xắn một mình đi nên cũng gặp một chút phiền toái nhỏ không đáng kể, đối với nàng thì đúng là nhỏ đến không đáng kể. Ví dụ như mấy ngày trước . Đang đi trên đường thì gặp phải sơn tặc, đầu lĩnh sơn tặc gặp một cô nương xinh đẹp như vậy tất nhiên không bỏ qua.
Bắt nàng về sơn trại muốn nàng làm áp trại phu nhân, nàng rất là ngoan ngoản đi theo về sơn trại, cũng rất là ngoan ngoản nghe lời thuận tiện bỏ chút thuốc sổ cực mạnh làm cả sơn trại một trăm mấy chục người tranh nhau 4 cái nhà xí mà phải đánh một trận người sống ta chết.
Rốt cuộc 3 ngày sau ngay cả một ngón tay chúng cũng không nhấc nỗi, đành phải tự chuộc thân giao ra hết tất cả của cải tài sản cướp đuợc cho nàng. Nhưng mà bi thảm nhất là sau đó một đám quan binh ập đến bắt trọn ổ bọn sơn tặc.
Nàng lại nhàn nhã ở một bên kiểm kê, còn nhẹ nhàng nói "một bên giao tiền một bên giao người" quan tri phủ tưởng rằng khi hốt được sẽ phát tài một trận ai dè cả một cọng lông cũng không thấy chứ đừng nói kho tàng, đành ngậm ngùi móc tiền túi trả tiền thưởng cho nàng.
Nàng tiền đen trắng hai bên đều ăn, nói nàng không phúc hậu, không vấn đề chẳng phải nói giàu nhất chính là quốc khố sao? Nàng chỉ là nhận tiền thưởng bắt người đâu có bao nhiêu chứ, là công sức của nàng bỏ ra ah.
Bọn sơn tặc khóc không ra nước mắt hỏi nàng, Còn tiền bất lương thì sao ? Thì nàng thay trời hành đạo. Nhưng thật ra bọn ta toàn cướp của người giàu cùng người nghèo có quan hệ gì nhau chứ? Dù sao các ngươi bị bắt tiền xung công quỷ hoặc vào túi bọn tham ô mà thôi, ta lấy là tích phúc cho các ngươi nếu các ngươi chết ta sẽ đốt giấy tiền xuống cho các ngươi lúc đó chẳng phải các ngươi lại giàu to rồi sao?
Nàng một bộ dạng ta là người tốt làm bọn sơn tặc chịu không nổi trợn trắng mắt, nàng đây là trắng trợn cướp của mà. Mắt hắn bị mù rồi tổ tông 3 đời nhà hắn thất đức mới gặp được nàng ah. Nếu sau này còn sống tuyệt đối không bao giờ trêu chọc tiểu cô nương. Quá đáng sợ mà.
Cho nên mới nói đối với nàng là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Chẳng phải chỉ tiện tay dọn dẹp một ổ sơn tặc thôi sao? Với lại thuận tay kiếm chút tiền thưởng làm lộ phí thôi mà. Nên nàng không hề để ý đến chỉ thoải mái tiếp tục cuộc hành trình thôi.
Y Y nhìn nhìn sắc trời thấy sắp tối xem ra tối nay phải ở ngoài trời rồi. Nhưng cũng không vội, dù sao đối với nàng ở đâu cũng như nhau thôi. Nàng không để ý lắm. Đi thêm một chút đến bên dòng suối nhỏ mới dừng lại nghỉ ngơi qua đêm.
Tìm một ít củi đốt lửa sau đó lấy một tấm thảm lông trải kế bên, rồi lại lấy một ít trái cây ra ăn thay bữa tối. Mới ăn được một chút thì có tiếng bước chân truyền đến, với võ công của nàng đã phát hiện từ nãy nhưng vẫn bất động xem như không biết. Đến lúc bọn họ xuất hiện nàng vẫn bình tĩnh như thường mà quét mắt nhìn người mới đến.
Hiên Viên Tuyệt cũng âm thầm quan sát tiểu cô nương bình tĩnh đối diện, chỉ thấy vẻ trấn định tự nhiên không hợp tuổi tác, không hề kinh ngạc khi thấy bọn họ đến, chỉ nhàn nhạt nhìn rồi tiếp tục ăn trái cây.
Y Y chỉ liếc nhìn người mới đến rồi dời mắt không để ý đến. Bọn họ có 4 người y phục không tầm thường tuy đều tối màu nhưng chất liệu là thượng đẳng, khí chất cũng đặc biệt lúc nãy họ là dùng khinh công mà đến võ công cũng không tệ, nhưng không liên quan đến nàng.
"Thứ cho bọn tại hạ mạo phạm đã quấy rầy cô nương, chỉ là có việc gấp đi lỡ đường nhìn thấy có lửa mới tiến đến, xin lượng thứ" Hiên Viên Tuyệt lễ độ cuối người hành một lễ với cô nương trước mắt, tuổi còn nhỏ lại có khí chất gặp nguy bất loạn hẳn là không phải người tầm thường.
"không sao" Y Y nhàn nhạt trả lời.
"Vậy có thể cho bọn tại hạ xin náo lại, sáng sớm mai sẽ ly khai"
"Tự nhiên" Y Y không sao cả trả lời rồi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng không sợ họ sẽ làm gì nàng, nàng không làm gì bọn họ thì đã may mắn rồi. Tốt nhất đừng có mang phiền phức đến cho nàng, nếu nàng không lầm trên người bọn họ có mùi máu.
Hiên Viên Tuyệt quan sát tiểu cô nương kia, không giống những cô nương hắn từng gặp trước đây, không lén lút nhìn hắn hay thẹn thùn muốn nhìn nhưng không dám nhìn, hoặc là kiểu người mạnh mẽ mà theo đuổi hắn, chỉ lạnh nhạt, hoàn toàn không để vào mắt, đúng vậy là không để hắn vào mắt. Không biết vì sao làm rõ điều này lại làm trong lòng hắn thấy khó chịu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán chưa đến một canh giờ sau thì có người lại đuổi đến. Y Y khó chịu cau mày, Nhưng vẫn không mở mắt. Để xem thử bọn họ sẽ làm sao, đén lúc đó ra tay cũng không muộn.
"Bọn họ đến rồi!" Lẫm Minh đứng dậy
"Tránh cũng không thoát, đã tới thì tiếp vậy" Viễn Kiệt cũng đứng dậy
Hiên Viên Tuyệt nhìn thoáng qua tiểu cô nương phía sau lần này đã làm liên luỵ nàng rồi, hắn sẽ bảo vệ nàng an toàn