Editor: Tử Diệp
“Được, muội phải đi rồi, hôm nào lại đến.” Nam Cung Vân không đợi bọn họ đáp lại, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Ngải Vi cùng Nam Cung Dục rất ăn nhìn nhau một chút, trong mắt lóe ra ý cười. Trong lòng cả hai biết rõ lại cũng không nói ra, chỉ cười khẽ nhìn hai bóng dámg trước đang rời đi…
Đột nhiên Ngải Vi cảm thấy bên hông có chút đau, không rõ cúi đầu nhìn tay bên hông, còn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Nam Cung Dục, biểu tình tràn ngập mê mang cùng khó hiểu. Không biết hắn vì sao làm như vậy?
“Ngươi làm sao vậy?” Ngải Vi cuối cùng nhịn không được hỏi, toàn bộ khuôn mặt nhỏ hồng, miệng nhỏ hơi chu, tựa như hoa anh đào, rất có mị lực dụ hoặc.
Ánh mắt Nam Cung Dục thâm thúy sâu thẳm nhìn Ngải Vi, không chút nghĩ ngợi, cúi đầu thâm tình hôn lên cái miệng nhỏ, một lúc sau, mới hơi buông ra, thanh âm khàn khàn nói: “Vi Nhi, chúng ta sinh đứa nhỏ được không?”
“Sinh… Sinh, sinh cái gì a?” Ngải Vi nhất thời phản ứng không kịp, mờ mịt hỏi.
“Hửm, nàng giả ngốc.” Nam Cung Dục dở khóc dở cười thưởng Ngải Vi một cái hôn, biểu tình lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng sủng nịch.
“A, ngươi… Ngươi nói sinh bảo bảo, vì sao?” Sau khi Ngải Vi hoàn hồn mới phản ứng lại, miệng mở to, không tin tưởng nhìn Nam Cung Dục, không hiểu hắn vì sao đột nhiên nói như vậy?
“Nàng không phải cảm thấy ở chỗ này nhàm chán sao? Sinh một bảo bảo, nàng liền không nhàm chán, cũng sẽ không nghĩ phải về tướng phủ.” Nam Cung Dục nói đương nhiên, nếu như vậy nàng sẽ ở lại trong phủ, không muốn rời Dục Vương phủ?
Chỉ là hắn không nghĩ tới về sau nàng thật sự không nhàm chán, nhưng mà tâm tư lại đặt ở trên người bảo bảo, xem nhẹ hắn. Làm hắn lúc nào cũng tức giận đến nỗi trong lòng ứa ra dấm chua… ( đương nhiên đây là lời sau này)
“Ách, chuyện này… Chuyện này quá sớm.” Ngải Vi có chút bất đắc dĩ nói, nàng chưa chơi đủ, hơn nữa hiện tại mới vài tuổi. Nếu hiện tại ở thế kỷ 21, cũng là học sinh cao trung. Sớm như vậy phải sinh tiểu hài tử, có chút khó tiếp thu.
Nhưng mà Nam Cung Dục lại không biết suy nghĩ trong lòng Ngải Vi, vừa nghe nàng chối, sắc mặt âm trầm, có chút giận dữ gầm nhẹ: “Nàng không muốn sinh hài tử cho ta?”
“A, ngươi đừng nóng giận, ta không phải không muốn, cảm thấy ta còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Ngải Vi vừa thấy đến mặt Nam Cung Dục âm trầm liền biết hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“Phải không? Ngươi không cần chuẩn bị gì cả, chỉ lo làm nương là tốt rồi.” Nam Cung Dục vừa nghe không phải nàng không chịu, mà cho rằng nàng lo lắng không chiếu cố tốt tiểu hài tử, mới từ chối. Mặt lộ vẻ vui mừng, khí phách nói. Dù nàng không biết cách chăm sóc, có bà vú là được.
Ngải Vi nghe vậy cạn lời đến cực điểm, mặt đầy hắc tuyến, hắn nói dễ dàng như vậy? Huống chi thiên hạ này, nào có mẫu thân không yêu hài tử mình. Ở trong lòng Ngải Vi hy vọng cùng tiểu hài tử trưởng thành, như vậy mới có niềm vui mẫu thân.
“Chuyện này vẫn thuận theo tự nhiên đi.” Ngải Vi quyết định không thảo luận đề tài này, mơ hồ nói không rõ. Nghĩ thầm, dù sao ta hiểu y thuật, về sau chú ý chút đừng để cho trúng thưởng là được.
“Ân, thuận theo tự nhiên.” Nam Cung Dục tất nhiên biết chuyện này cũng không cưỡng cầu được, chỉ nhàn nhạt tiếp nhận. Con ngươi hiện lên một tia tinh quang cùng tính kế.
“Tướng gia, không hay, không hay rồi.” Một hạ nhân Hữu tướng phủ vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, thở hồng hộc nói.
“Hồ nháo, tướng gia không phải ở chỗ này sao? Vì sai còn hoang mang rối loạn?” Quản gia lớn tiếng răn dạy hạ nhân. Thần sắc phi thường không vui trừng hắn.
“Đó là… Đó là tiểu thư chạy tới Dục Vương phủ. Sau đó… Sau đó vừa rồi lại khóc sướt mướt chạy về.” Hạ nhân run rẩy nói, sợ một câu không cẩn thận sẽ bị bọn họ trút giận!
“Cái gì? Các ngươi sao không ngăn cản nàng?” Hứa Lôi phẫn nộ, biểu tình lại tràn ngập bất đắc dĩ cùng tang thương. Biết rõ tích cách nàng, hắn sao không biết nữ nhi cố chấp. Chỉ không ngờ nàng có thể chạy tới Dục vương phủ.
“Tướng gia, tha mạng a. Nhưng thuộc hạ ngăn không được!” Một thị vệ rùng mình. Tiểu thư muốn làm gì, bọn họ làm hạ nhân người nào có quyền ngăn cản?
“Ai, thôi đi, các ngươi đi xuống, để ta xem.” Hứa Lôi có chút bất đắc dĩ nói. Xác thực không trách người khác được, nữ nhi hắn quá mức tùy hứng làm bậy.
“Ngoan, đừng khóc, nên chết tâm đi.” Hứa Lôi đi vào phòng Hứa Mộng Nhi, liền nghe được tiếng nàng khóc nức nở, còn có ném đồ vật " rầm rầm" bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thanh âm trầm thấp nói.
“Ô ô, cha, vì sao hắn nhẫn tâm với nữ nhi, nữ nhi đã ăn nói khép nép… Thật không cam lòng.” Hứa Mộng Nhi nức nở, lệ rơi đầy mặt nhìn Hứa Lôi, thập phần ủy khuất khóc lóc kể lể.
“Ai, cha nói thì lại không tin, tâm hắn không ở trên người của ngươi, cần gì phải cưỡng cầu.” Mặt Hứa Lôi bất đắc dĩ, ôn hòa khuyên bảo Hứa Mộng Nhi.
“Không, đều do Thượng Quan Ngải Vi sai, nếu không có nàng, Dục vương sẽ không đối với ta như vậy, cha, nữ nhi nhất định phải loại bỏ nàng.” Hứa Mộng Nhi lau khô nước mắt, mặt lộ vẻ ngoan độc cùng oán hận, ánh mắt dữ tợn tàn nhẫn. Dường như oán hận rất lớn.