Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Editor: Tử Diệp

Lời này vừa nói ra, người ngu xuẩn cũng biết chỉ ai, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Thượng Quan Ngải Vi, nghị luận sôi nổi:

"Đây là thật sao? Nàng ta không phải Dục Vương Phi sao? Chẳng lẽ một cây kim thoa đều không có."

"Hả, Dục Vương Phi là nữ nhi Tả tướng, chẳng lẽ tay chân không sạch sẽ."

"Hừ, ai biết được, nói không chừng được sủng ái cũng là giả."

"Người này cũng không thể chỉ xem mặt ngoài, nói không chừng người ta thích làm những việc này."

"May mắn chúng ta còn không kết giao với nàng, nếu không sẽ gây hoạ sát thân."

"Các ngươi câm miệng, tỷ tỷ của ta mới không phải như các ngươi nói." Thượng Quan Nhu Nhi tức giận lớn tiếng răn dạy, biểu tình tràn ngập bất mãn và không cam lòng.

"Nhu Nhi, đừng nói chuyện lung tung, ngươi còn nhỏ, không tới phiên ngươi xen mồm, công đạo ở tại nhân tâm." Vẻ mặt phu nhân Tả tướng nôn nóng răn dạy Thượng Quan Nhu Nhi, sợ nàng không giúp được, ngược lại thêm phiền.

Trong lòng lại phi thường lo lắng Ngải Vi ứng phó không được, lúc này cũng không biết có thể tìm ai hỗ trợ, chỉ có thể lo lắng suông...

Ngải Vi nhíu mày, chẳng lẽ đây là vu oan giá họa?

Nàng biết Hứa Linh vô duyên vô cớ tiếp cận nàng chắc sẽ không có chuyện tốt, không nghĩ tới lại là trò này...

Ngải Vi trầm tư không nói, lại khiến mọi người nghĩ nhất thời muốn cam chịu, tức khắc ánh mắt khinh thường và trào phúng toàn hướng về phía nàng.

"Nha đầu chết tiệt kia, đừng nói hươu nói vượn, Dục Vương Phi sao có khả năng nhặt được trâm ngọc mà không trả." Hứa Linh giận mắng tiểu cung nữ, ánh mắt lại hiện lên một tia đắc ý làm người ta cảm thấy khó hiểu.

"Nô tỳ đáng chết, không nên nói hươu nói vượn, nhưng buổi sáng này nương nương chỉ gặp Dục Vương Phi, cho nên, nô tỳ mới..." Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ cúi đầu nói, mặt ủy khuất.

"Phải không? Dục Vương Phi, ngươi có thể nói." Hoàng Hậu cau mày, nhìn Ngải Vi nói.

"Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, buổi sáng nay thần thiếp đích thực gặp qua Hứa Quý Phi, chẳng qua cũng chưa từng thấy kim thoa như các nàng nói." Vẻ mặt Ngải Vi vẻ mặt, không kinh hoảng nhàn nhã trả lời.

"Phải không? Ngươi có chứng cứ chứng minh ngươi trong sạch, để người soát người." Dung nhan Hứa Mộng Nhi hùng hổ doạ người cùng đắc ý vênh váo, một bộ biểu tình là ngươi lấy.

"Ta không lấy, không cần thiết cho các ngươi lục soát, huống chi dựa vào lời tiểu cung nữ nói liền kết luận là ta lấy, cũng quá coi thường ta đi." Ngải Vi bình tĩnh nói. Trong lòng lại chửi thâm, tình tiết cẩu huyết trên phim truyền hình cư nhiên xảy ra trên người nàng? Thật đúng là gặp quỷ...

"Dù ngươi nói có lý, nhưng có ai có thể chứng minh ngươi không lấy. " Vẻ mặt Hứa Linh khó xử, kiều mỵ nói, biểu tình tràn ngập bất đắc dĩ, dường như việc này không phải do nàng nguyện ý xảy ra. Giả vờ ôn nhu hiền thục, bộ dáng hiền lương thục đức khoan dung, thực sự làm người đối nàng tin tưởng không nghi ngờ, đồng tình nàng bất đắc dĩ...

"Lão thân có thể chứng minh."

"Bổn Thái Tử có thể chứng minh."

Hứa linh vừa dứt lời, liền có hai thanh âm vang lên, mọi người kinh ngạc nhìn nơi phát ra, dĩ nhiên là Dương lão phu nhân cùng Thái Tử Nam Cung Thần.

Dương lão phu nhân lên tiếng, mọi người có thể lý giải, nghe nói nhận Ngải Vi vì làm cháu gái. Nhưng Thái Tử ra chứng minh, làm người ta không thể tưởng tượng...

Hoàng Hậu nhíu mày, trên mặt hơi chút biến sắc, hoàng nhi chạy tới chen một chân, việc này hắn có thể quản sao? Khi nào hắn trở nên lo chuyện bao đồng?

Ngải Vi ngước mắt, vừa lúc chạm ánh mắt Nam Cung Thần, có điểm thất thần, tính gì a? Nàng không nghĩ thêm một phiền toái! Tuy rằng cảm kích hắn tương trợ, nhưng ngẫm lại vẫn đừng trêu chọc hắn, ngay sau đó dời đi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Hứa Quý Phi nói như thế, định là thần thiếp lấy, có chứng cứ?"

"Xác thực cũng không phải chứng cứ xác thực. Bất quá, hôm nay cũng chỉ có Dục Vương Phi tiếp cận bổn cung, cũng đỡ bổn cung một phen..." Hứa Linh bày ra vẻ ủy khuất, lời nói có ẩn ý đứt quãng, không trực tiếp đem lời nói ra, làm người ta có thể tưởng tượng không gian rất lớn.

"Ai ya, nói như vậy, thần thiếp quá nhiều chuyện, không nên thiếu chút nữa khiến Quý Phi nương nương té ngã." Ngải Vi cũng ra vẻ ủy khuất, cảm thán nói một tiếng, biểu tình tràn ngập giảo hoạt. Hừ, diễn kịch, ta cũng biết. Ngươi muốn diễn, bổn tiểu thư liền bồi ngươi diễn...

"Ngươi, lớn mật, dám nói với Quý Phi nương nương." Vẻ mặt tiểu cung nữ căm giận phẫn bất bình, nhìn về phía Ngải Vi lại tràn ngập đắc ý cùng trào phúng.

"Chát!" một tiếng, Ngải Vi dùng sức tát nàng một cái, đạm nhiên nói: "Khi nào đến lượt cung nữ nho nhỏ tới giáo huấn bổn vương phi, chủ tử nói chuyện, tới lượt ngươi nói sao?"

Mọi người ngây như phỗng, nhất thời phản ứng không kịp, các nàng không nghĩ tới Ngải Vi sẽ đột nhiên ra tay đánh người, còn một bộ công khai. Tiểu cung nữ hơi quá, mà đánh người trước mặt Hoàng Hậu cùng Quý Phi, có chút không thể nào nói nổi.

Trong khoảng thời gian ngắn, có vui sướng khi người gặp họa, có lo lắng, có cười nhạo, có xem diễn, có chấn động, có cảm thán đủ loại biểu tình hiện ra trên mặt mọi người...

"Nô tỳ... Nương nương, cầu ngươi giúp nô tỳ làm chủ!" Tiểu cung nữ lệ rơi đầy mặt quỳ trên đất, nhìn Hứa Linh, nói.

"Dục Vương Phi, ngươi có ý gì, dù tỳ nữ bổn cung không đúng, ngươi không thể làm trò trước Hoàng Hậu nương nương mà ra tay đánh người!" Mặt Hứa Linh đầ ủy khuất, biểu tình lại hiện lên một tia ngoan độc...

"Có gì không thể? Đối với chủ tớ chẳng phân biệt nổi, ương ngạnh, mở miệng dạy hạ nhân, chẳng lẽ bổn vương phi không thể giáo huấn nàng? Bổn vương phi bị tiểu cung nữ xem thường răn dạy, vứt chính là mặt mũi hoàng gia.Trừ phi Hứa Quý Phi bày mưu đặt kế, vậy phải nói cách khác."

Ngải Vi phong đạm vân khinh nói, vẻ mặt trấn định, không hoảng loạn nhìn mọi người.

Bốn phía một mảnh ồ lên, mỗi người gật đầu tán đồng, tiểu cung nữ cũng thật vô lý, cư nhiên dám cướp lời Vương phi mở miệng, bị giáo huấn cũng nên. Tuy nói đánh người không đúng, nhưng vẫn cảm thấy lời Ngải Vi nói có lý...

"Nô tỳ không dám, nô tỳ nhất thời nóng vội mở miệng, cũng không phải đối Dục Vương Phi bất kính, cầu Vương phi tha mạng." Tiểu cung nữ vừa nghe tình thế không đúng, nhanh liều mạng cầu tình, vẻ mặt ủy khuất khóc lóc kể lể.

"Nha đầu chết tiệt kia, ai bảo ngươi lắm miệng, còn không nhanh lăn trở về chịu phạt." Hứa Linh thấy mọi người đều tán đồng Ngải Vi, nhất thời vô ngữ, mặt tức giận răn dạy tiểu cung nữ, đôi mắt bảo tiểu cung nữ nhanh rời đi...

"Hoàng Thượng giá lâm!" Bốn phía vẫn là một mảnh hồ nháo, cách đó không xa Nam Cung Bá Thiên cùng Nam Cung Dục đi tới, tiểu thái giám cũng nâng cao giọng kêu...

"Gặp qua Hoàng Thượng!" Mọi người phản ứng lại, nhanh quỳ xuống hành lễ.

"Miễn lễ, có chuyện gì náo nhiệt vậy?" Nam Cung Bá Thiên nhàn nhạt hỏi, thần sắc lại mang vẻ mặt uy nghiêm, cả người tản ra phong thái hoàng thất tôn quý ngạo nghễ, hơi thở cường hãn.

- ---------

Lời editor: Mọi người cùng xem Ngải Vi sẽ giải quyết thế nào nhé?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui