Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Dân chúng tập trung nhìn về phía cổng phủ Thừa Tướng. Một đám người hầu vác gậy gộc đi ra. Văn Thừa Tướng thì cởi áo, đeo dây gai bước tới, mặt không biểu cảm.

“Đưa tội nữ ra đây!” Văn Thừa Tướng lạnh lùng quát, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bên trong cổng phủ Thừa Tướng rất hỗn loạn, một đám người hầu đè một thiếu nữ đi ra. Vẻ mặt thiếu nữ vô cùng phẫn nộ, cực kỳ không cam lòng!

“Vân Thư, ngươi chờ đó cho ta!” Dù bị người khác đè xuống, nhưng sắc mặt Văn Nguyệt vẫn hung ác như trước.

Nhất thời, Thừa Tướng nổi giận nói: “Đánh cho ta!”

Người hầu lập tức đè Văn Nguyệt lên trên ghế dài.

Giữa thanh thiên bạch nhật!

Văn Nguyệt chưa bao giờ phải chịu nhục nhã đến vậy. Nàng nhìn chằm chằm Vân Thư một cách hung tợn, mắng nhiếc: “Đồ hèn hạ!”

“Đánh cho ta!” Văn Thừa Tướng quát to, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vân Thư híp đôi mắt phượng, cứ thế thản nhiên nhìn, không nói một lời.

Bốp! Bốp!

Tiếng vang truyền tới nghe có vẻ rất nặng nề, nhưng chắc chắn không đau lắm đâu.

Ăn gian trước mặt nàng sao?

Vân Thư lạnh lùng nhìn Văn Thừa Tướng, con ngươi đen chứa đầy trào phúng.

Nhất thời sắc mặt Văn Thừa Tướng vừa trắng vừa đỏ, quát lớn: “Chưa ăn cơm à? Đánh thật mạnh cho ta! Năm mươi gậy, không được thiếu một gậy nào cả! Đánh thật mạnh cho ta!”

Vừa dứt lời, người hầu không dám thiên vị nữa, giơ gậy đập thật mạnh xuống mông Văn Nguyệt.

Da tróc thịt bong!

“Á!” Văn Nguyệt đau tới mức gào thét thảm thiết, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Thư một cách hung tợn: “Đồ tiện nhân nhà ngươi! Chờ đó cho ta! A!”

“Đánh thật mạnh cho ta!”

Văn Nguyệt vẫn không rút ra được bài học gì khiến Văn Thừa Tướng vừa đau lòng lại vừa tiếc công sức đổ sông đổ bể.

“Cha! Đừng đánh nữa! A!”

“Cha!”

“Ưm…”

Hơi thở của Văn Nguyệt dần trở nên yếu ớt. Đau đớn khiến nàng khóc lóc thảm thiết.

Nhục nhã! Đau đớn! Tủi hổ!

Hầu như tất cả cảm xúc đều ập đến làm Văn Nguyệt không khỏi cảm thấy hối hận, tại sao mình lại đi gây chuyện với ả hung thần đó chứ?

“Rồi, đừng đánh nữa.”

Đánh tới gậy thứ bốn mươi, Vân Thư bỗng lên tiếng can ngăn, mỉm cười nói: “Nếu Văn Nguyệt đã biết lỗi rồi thì bổn vương phi cũng không chấp nhặt với nàng nữa.”

Nghe Vân Thư nói vậy, Văn Nguyệt nghẹn uất trong lòng, suýt nữa tức muốn xỉu.

Đã đánh bốn mươi gậy rồi, giờ mới ra mặt để làm người tốt!

“Nếu Dực vương phi đã hài lòng rồi thì xin hãy tránh ra đi. Bổn tướng muốn đích thân đi tạ tội với Hoàng Thượng.” Văn Thừa Tướng nhìn Vân Thư bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ông ta phải đích thân đi tạ tội khinh thường thánh thượng với Hoàng Đế!

Vân Thư vẫn nở nụ cười xinh đẹp, như thể không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Văn Thừa Tướng vậy. Nàng vỗ tay, lập tức có người nâng kiệu bước tới.

“Nếu đã vậy, đường đường là Thừa Tướng, để trần ngực đi bộ vào triều thì thật là mất mặt. Bổn vương phi đã chuẩn bị kiệu riêng rồi ông, mời Thừa Tướng lên kiệu.” Nàng nói cực kỳ chu đáo.

Giả làm người tốt sao? Vân Thư am hiểu nhất đấy!

Sắc mặt Văn Thừa Tướng lập tức đen sì!

Nếu nói là mất mặt thì tối qua Vân Thư làm ầm một trận như thế, mặt mũi ông ta đã mất từ lâu rồi. Giờ còn bày đặt ra vẻ làm gì?

“Cảm ơn Dực vương phi!” Văn Thừa Tướng hận tới mức nghiến răng, nhưng vẫn không thể không nói lời cảm ơn được.

Tiễn bước Văn Thừa Tướng, Vân Thư mới mỉm cười vỗ tay, chớp mắt đã bay vút về phía Phủ Dực vương.

Trên mái nhà Ly viện của Phủ Dực vương, một bóng người quen thuộc đang chờ nàng trở về.

“Được lắm!” Trịnh Phong vừa thấy Vân Thư, lập tức giơ ngón cái lên với nàng.

Hắn là võ tướng, đương nhiên thích nhất là cách báo thù ăn miếng trả miếng như vậy.

“Ta đã nói rồi. Ai bắt nạt ta, ta đều sẽ bắt nạt lại!” Vân Thư nhào vào vòng tay của bóng người quen thuộc kia, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phượng chứa đầy ý cười.

Tư Đồ Thánh Dực bất đắc dĩ, ánh mắt dịu dàng mà ngay cả chính y cũng không phát hiện ra.

“Vậy thì sau này nàng đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của chúng rồi. Nàng phải cẩn thận đấy.”

Với tính cách không mạnh mẽ không khoan nhượng này, e rằng Vân Thư sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều. Tư Đồ Thánh Dực khẽ thở dài..

“Cho dù không làm vậy thì ta cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của chúng thôi.” Vân Thư vùi đầu vào lòng y, cảm nhận được hơi thở quen thuộc quẩn quanh chóp mũi mà thấy lòng mình yên ổn hơn nhiều.

Sự vĩ đại của Tư Đồ Thánh Dực đã khiến Hoàng Đế đề phòng từ lâu. Đám người Thái Hậu cũng vô cùng kiêng kỵ.

Công cao hơn chủ vốn đã là tội lỗi, huống chi dòng máu chảy trong người Tư Đồ Thánh Dực là huyết thống của hoàng tộc. Nếu không phải lúc trước Tư Đồ Thánh Dực không muốn làm Hoàng Đế thì khó mà đoán được cuối cùng giang sơn này sẽ thuộc về ai.

Bởi vậy, đám người Thái Hậu nhất định sẽ không cho phép bên cạnh Tư Đồ Thánh Dực có một cô gái ưu tú như vậy.

Điều họ muốn chính là Tư Đồ Thánh Dực không có một người thân tín nào hết, cuối cùng bị họ diệt sạch mới được.

Tiếc rằng Vân Thư chưa bao giờ là một kẻ yếu đuối cả. Lần này nàng đại náo phủ Thừa Tướng, chính là lời cảnh cáo của nàng đối với những kẻ đó!

“Phản kích mới là phòng ngự tốt nhất, không đúng sao?” Vân Thư nhướn mày nhìn y, đôi mắt lấp lánh giống hệt những vì sao sáng ngời giữa bầu trời đêm.

Thái hậu dám hạ độc nàng một cách quang minh chính đại, vậy thì nàng cũng dám gây sự với bà ta một cách đường đường chính chính!

Nhìn đôi mắt lấp lánh của Vân Thư, Tư Đồ Thánh Dực cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia.

Nhóm người Trịnh Phong tự giác tản ra nơi khác. Không khí trên nóc nhà càng ngày càng nóng bỏng.

Thật lâu sau, Tư Đồ Thánh Dực mới ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi hơi sưng của Vân Thư, mỉm cười thản nhiên nói: “Còn thế nữa, ta không chắc mình khống chế nổi đâu.”

Vân Thư chớp mắt mấy cái, nhìn vành tai đỏ rực của Tư Đồ Thánh Dực mà tinh nghịch thè lưỡi: “Chúng ta vốn là vợ chồng mà.”

Nàng không ngại họ trở thành vợ chồng thật sự.

“Bé ngốc.” Tư Đồ Thánh Dực vuốt tóc Vân Thư, con ngươi đỏ thẫm chăm chú nhìn nàng, như thể đang nhìn thứ quý giá nhất của mình: “Ta chờ nàng đến mười tám tuổi. Quá sớm sẽ không tốt cho thân thể của nàng.”

Nhất thời, nơi mềm mại nhất trong trái tim Vân Thư như bị chạm khẽ một chút, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng.

Nàng vẫn luôn đắn đo không hiểu tại sao người đàn ông này nhất quyết không chịu đụng vào mình, thì ra là vì lý do này!

Vân Thư cảm thấy mặt mình đỏ lên, nàng vùi đầu vào lòng y thật sâu.

“Thật ra cũng không sao đâu.” Vân Thư ấp úng, giọng nói mơ hồ không rõ ràng.

“Hửm?” Tư Đồ Thánh Dực nhếch mép cười, khuôn mặt yêu nghiệt lộ vẻ hứng thú: “Nàng vừa nói gì cơ? Ta không nghe rõ lắm.”

Vừa nghe thấy vậy, Vân Thư ngẩng đầu lên ngay lập tức, đúng thúc thấy vẻ mặt cười như không cười của Tư Đồ Thánh Dực. Nhất thời, Vân Thư đấm vào ngực Tư Đồ Thánh Dực một cái, không nặng lắm, nhưng cũng coi như là trút giận.

Vân Thư bĩu môi, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Tư Đồ Thánh Dực, sau đó xoay người bay vụt đi, biến mất trong màn đêm.

“Ha ha ha…” Tiếng cười sảng khoái của Tư Đồ Thánh Dực vang vọng trong bóng đêm. Y nhìn chằm chằm về phía cô gái biến mất, ánh mắt tràn đầy tình yêu.

Bé con, ta chờ nàng trưởng thành.

Một ngày sau, danh tiếng của Vân Thư truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

Dân chúng say sưa bàn tán về chuyện Dực vương phi Vân Thư, lời nói tràn đầy sự kính nể và quý mến.

Thanh danh vô dụng trước đó đã được tẩy rửa sạch sẽ!

Nước Thiên Hoa tôn sùng vũ lực, thực lực là quan trọng nhất.

Một mình Vân Thư chiến đấu với mười mấy cao thủ của phủ Thừa Tướng, hơn nữa còn đánh bại những cô gái nổi tiếng như Chu Ngọc, Văn Nguyệt, tự nhiên sẽ khiến cho dân chúng tôn sùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui