Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Cùng lúc, Tư Đồ Thánh Dực thở dài một cái, lập tức thu lại toàn bộ nội lực bột phát, khí thế cũng được thu lại hoàn toàn. Cơ thể mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt của y thoạt nhìn trông thật yếu đuối.

“Vẫn không có tác dụng.”

Tư Đồ Thánh Dực xòe bàn tay ra. Miếng sắt màu đen không bị hao tổn một cách hoàn hảo. Giọng điệu có phần bất đắc dĩ.

Thứ này rất kỳ lạ. Khi nó tăng thêm ngoại lực với thứ khác thì hình như nó vẫn hấp thụ nội lực của chính mình.

Vân Thư chớp mắt, bước nhanh tới bên cạnh Tư Đồ Thánh Dực, cầm miếng sắt màu đen trong tay y lên, lật nó dưới ánh đèn, nhìn chằm chằm.

Đường vân trên miếng sắt màu đen hình như trở nên rõ ràng hơn. Những vết rỉ sắt màu vàng trước đó đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, miếng sắt đen rực rẳn hơn hẳn, giống như vừa mới ra lò vậy.

“Cũng không hẳn không có tác dụng, nhưng ta cũng bất lực.”

Vân Thư nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Thánh Dực, cười an ủi.

Y buông tay, nhìn Thải Vân với nét mặt cưng chiều:

“Nàng nghỉ ngơi chuẩn bị phối thuốc, ta không làm phiền nàng nữa.”

Y vừa nói vừa đứng đây đi ra ngoài.

“Tạm biệt cha.”

Vật nhỏ bỗng nhiên chui ra khỏi chiếc cổ mảnh khảnh của Thải Vân. Ánh mắt nhìn chăm chú dung nhan tuyệt mỹ của người đàn ông.

Đây là người mà đàn ông đẹp nhất, mạnh nhất, ngầu nhất mà nó gặp tại thời điểm này. Hơn nữa, quan trọng nhất là người này còn có mối quan hệ rất lớn với mẫu thân của nó.

Tư Đồ Thánh Dực sững sờ, quét mắt nhìn thứ đồ màu xanh lá trên cổ Thải Vân. Trong nháy mắt y không nhịn được cười:

“Đây là Linh thú mà nàng nuôi phải không?”

Thế giới này không thiếu cái lạ, Linh thú biết nói chuyện cũng là điều rất bình thường. Điều này chẳng có gì khiến Tư Đồ Thánh Dực phải kinh ngạc.

Chỉ có điều y hơi nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của Vân Thư. Loài vật này đúng là đáng yêu thật nhưng cái thân xanh lè kết hợp với cái nơ màu hồng chỉ có thể miêu tả bằng một từ “tục”

“Mẫu thân!”

Nhìn thấy ý xấu của Tử Mã Thánh Dực, con vật nhỏ lập tức tỏ ra không vui.

Phụ thân chê bai tướng mạo của nó! Sau nó, khi ở trước mặt mẫu thân, nó nhất định phải chém gió, tìm cơ hội đá ông ba này!

Nó tức giận, thở phì phì, chui trở lại cổ của Vân Thư. Nó quyết tâm từ giờ sẽ không nói chuyện với người đàn ông này nữa.

“Được rồi, được rồi, mau ra đây, sau này sẽ giải thích.”

Vân Thư không nhịn được cười. Nàng tiến tới đẩy Tư Đồ Thánh Dực ra ngoài.

Sau khi đưa y ra ngoài, Vân Thư lấy dược liệu trên bàn vứt vào trong không gian bố trí một hồi, sau đso cô ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Không gian có hệ thống nuôi trồng tự nhiên có thể khống chế, chữa trị cho dược tính bị tổn thất do không được bảo quản.

Mặc dù Linh chi thiên sơn, tuyết liên và kim tuyền thủy không quý giá và hiếm gặp như tuyết linh chi nhưng vẫn là bảo vật. Đối với những món đồ như vậy, Vân Thư luôn có thái độ sử dụng tối đa công dụng của chúng.

Hơn nữa, nàng cũng muốn nuôi trồng những thứ đó nên đã để lại một ít hạt trong không gian. Như vậy sau này nàng có thể tùy ý sử dụng trong không gian.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Tâm trí chìm đắm hoàn toàn trong không gian, Vân Thư phát hiện ra con vật nhỏ đang dùng một chất lỏng màu đen đổ vào đám thức vật vừa mới được nàng trồng vào không gian. Nàng kinh ngạc.

“Lần trước ta vô tình phát hiện nước độc được tạo thành do mười loaị dược liệu trộn lẫn lần trước có chứa độc tính cực mạnh. Nhưng sau khi được pha loãng thì có tác dụng rất lớn đối với việc hồi phục thực vật. Vậy nên ta đã lấy một bình dung dịch pha loãng đó từ ao.”

Con vật nhỏ ngẩng đầu, chỉ về phía ao chất lỏng gần đó, mở miệng đầy kiêu ngạo.

“Nước Vạn Độc?”

Vân Thư kinh ngạc. Đây là thứ đã khiến không gian thăng cấp lần trước. Dịch thể màu đen được tạo thành từ mười loại độc tính cực mạnh trộn lẫn với nhau có tính ăn mòn và độc tính cực mạnh, rất giống với thành phẩn của Nước Vạn Độc mà nàng đã từng gặp.

Lần trước, sau khi thăng cấp không gian vẫn còn thừa ra một ít dịch thể. Nàng dùng bình ngọc to cơ ngón tay rót đầy năm bình, không biết nó dùng để làm gì nên đã vứt vào trong không gian lưu lại. Thật không ngờ lại bị con vật nhỏ lấy ra nghịch ngợm sau khi pha loãng.

Tính ăn mòn?

Trong nháy mắt hình như Vân Thư nghĩ ra điều gì đó, nàng vội vàng mở mắt, đi tới bàn ngồi xuống, sau đó lấy ra một bình nhỏ đụng Vạn Độc chi thủ. Nàng xòe bàn tay có miêng sắt đen ở trong ra, cẩn thận nhỏ từng giọt lên miếng sắt.

Tách tách!

Chất lỏng màu đen rơi trên miếng sắt lập tức phát ra âm thanh tách tách. Miếng sắt nhanh chóng tan ra mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Phía dưới lớp sắt màu đen là một vật thể màu trắng.

Ánh mắt Vân Thư trở nên lạnh lùng. Nàng nhanh tay lấy ra một bình ngọc trắng từ trong không gian, đạp nát, nhặt lên một mảnh vỡ to nhất, đặt giữa miếng sắt đang tan ra kia.

Thời gian dần trôi, lớp màu đen bên ngoài hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vật thể mỏng như tờ giấy trắng như tuyết bên trong.

“Dĩ âm ngự thú?”

Trong đầu Vân Thư đột nhiên xuất hiện dòng chữ lớn màu vàng. Nàng đưa tay ra, đồ vật giống tờ giấy kia biến mất. Nàng nhắm mắt lại. Lúc này thứ đó đang lơ lững chính giữa không gian.

“Dĩ âm ngự thú, người học được có thể dùng nội lực dẫn dụ cả mấy vạn con dã thú.”

Giải thích rất đơn giản nhưng trong lòng Vân Thư lại cảm thấy nặng trĩu.

Lại là nội lực!

Mỗi lần gặp được món đồ gì tốt một chút thì đều cần nội lực. Đây đúng là một sự sỉ nhục dành cho nàng!

Có điều, Vân Thư đè nén nỗi buồn phiền trong lòng trong nháy mắt. Nàng kiên nhẫn nhìn toàn bộ văn tự trên tờ giấy trắng kia.

Phiền muộn không thể giải quyết được vấn đề. Nàng không biết nội lực trên cái thế giới này là sự thật, không thể nào thay đổi. Lúc nãy, những gì nàng có thể làm được là coi nguyên lý ở đây xem có phải là thứ đáng để nàng tham khảo hay không.

Dùng âm thanh điều khiển vật sống? Trong thời đại này, rất nhiều người có vẻ đều là những thứ quái lực loạn thần, nhưng Vân Thư thì không phải. Kiếp trước, nàng đã từng gặp ca sĩ hát cao âm có thể làm vỡ vụn thủy tinh trong nháy mắt và cũng biết âm thanh đạt tới một mức độ nhất định sẽ có lực xuyên thấu khó có thể dự tính.

Không có nội lực? Chỉ cần phát ra được âm thanh là được.

Vân Thanh từ từ mở mắt, khóe miếng thể hiện vài phần tự tin. Nguyên lý phát ra âm thanh được miêu tả trên tờ giấy này rất kỹ lưỡng. Điều này dựa vào kỹ thuật âm ngự thú. Sau này biết đâu có lại có cơ hội nghiên cứu.

Vân Thư phá giải xong bí mật của miếng sắt đen, tâm trạng lúc này rất tốt. Nàng nhanh chóng đi tới bên chiếc bàn, đưa tay ra. Ba vị thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thời gian hệ thống dùng để chữa trị cho linh chi Thiên Sơn, Tuyết Liên chỉ có một giờ đồng hồ. Lúc này, thời gian cũng đã tương đối rồi.

Công cụ chuyên dùng mài dược, phối được được đặt trên bàn. Vân Thư hít một hơi thật sâu. Đã lâu rồi nàng không phối dược liệu nên cảm thấy không được thành thạo cho lắm.

Vân Thư dùng một vài dược liệu không quá quý giá luyện tay trước. Sau một vài phút, khi đã tìm lại được cảm giác, nàng cầm cối giã thuốc bằng tay phải. Tay trái tính toán lượng linh chi, sau đó lấy ra một lượng chính xác cho vào cối giã. Nàng kiểm tra lại hệ thống một lần, chính xác không hề có sai sót.

Bắt đầu phối dược.

Vân Thư nhắm mắt, trong lòng thầm nhủ toàn bộ quá trình phối phương thuốc một lần, cuối cùng, nàng khẽ mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui