Tiểu Yêu Của Anh


Chương 18: TRỊNH VŨ! HẮN CŨNG ĐÂU ĐẾN NỖI...
Hương dừng lại nhưng hoả khí chưa tan. Trịnh Vũ thấy vai nàng cứ run lên thì đâm lo. Anh sợ nếu còn để nàng ở đây thì lại phiền phức!
Nhìn bãi chiến trường với ba kẻ bại trận, anh lắc đầu ngán ngẩm. Hương ra tay nặng quá!! Hình như còn thiếu tên anh hạ!!
Chủ quán lúc này mới te te chạy ra, nhìn Trịnh Vũ rồi hỏi.
- Cậu Trịnh, quán chúng tôi...
- Ông không cần lo, bao nhiêu tôi sẽ đền hết. - Trịnh Vũ nói. Anh không ý thức được mình đang hào phóng với nàng.
Nghe anh nói, chủ quán chả thèm rườm rà nữa.
- Đi thôi! - Anh kéo tay Hương nhưng chợt khựng lại. Mặt nàng tái mét, mồ hôi lấm tấm. - Sao thế?? - Anh hỏi
Hương cắn răng chịu đau, chân nàng đi không nổi nữa. Nàng cũng không muốn nhờ Trịnh Vũ thêm lần nữa. Khi này tức quá nàng quên cả đau, giờ bình tĩnh lại nàng mới tháo mồ hôi hột.
- Không việc gì tới anh! - Hương nói.
- Hừ! - Nàng làm lòng tự tôn của anh tổn thương ghê gớm. Anh muốn bỏ đi quách cho rảnh nhưng nhìn Hương anh lại không nỡ. Haizz!! Làm người "tốt" khổ ghê!!?! Đúng là chưa có ai tự khen kiểu Trịnh Vũ, híc híc!!
Không nói nhiều nữa, Trịnh Vũ bế Hương lên, mặc cho nàng dãy dụa!!
- Bỏ ra Trịnh Vũ mặt dày!! Bỏ ra!! - Hương đỏ mặt thét lên. Giữa nơi công cộng mà bị con trai ôm, nàng ngượng không chịu nổi. Haizz, thế mà lúc ôm Trịnh Vũ nàng lại không ngượng!!
- Tôi quăng cô xuống nhé!!?! - Trịnh Vũ đanh giọng. Bộ tưởng anh ham sao, còn dám gọi anh là "mặt dày" giữa bao nhiêu người, có ý tốt mà lại còn bị ****.
Nghe Trịnh Vũ doạ quăng xuống đất, Hương đành im.
Giờ mà bị quăng xuống đất chắc nàng nằm luôn!!
Thấy hai người ôm nhau, bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ đổ dồn vào. Nhưng Trịnh Vũ đã lạnh lùng bế Hương đi thẳng.
Ngồi lên xe, Hương thấy thoải mái vô cùng!! Quả thật nàng cũng nên cảm ơn Trịnh Vũ mới đúng!! Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy Trịnh Vũ không hề đắc tội gì với nàng, đã thế lại còn bị nàng chơi xỏ hết lần này đến lần khác, hôm nay quả thực anh đã giúp nàng 2 lần. Hương nghĩ, biết thế mà sao nàng vẫn không thể ưa nổi anh, vì sao vây?? TRỊNH VŨ! HẮN CŨNG ĐÂU ĐẾN NỖI...
- Anh đưa tôi đi đâu thế?? - Hương hỏi.
- Về nhà.- Trịnh Vũ đáp ngắn gọn.
- Hả?? Dừng xe!! - Hương như bị châm kim vào mông, về nhà?? Chẳng phải nàng đang trốn bà già hay sao?? Sao có thể về được.
- Sao? Đánh nhau đến thế mà còn không muốn về hả? - Trịnh Vũ hỏi.
- Trịnh Vũ, đây là chuyện tôi muốn nói với anh đó!! - Đến nước này, Hương không thể không nói ra. Nàng nhăn nhó khổ sở nhìn Trịnh Vũ.
- Hả?? - Thấy con tiểu yêu này mập mở, anh thắc mắc quá!
- Tôi muốn anh giúp đối phó với mẹ tôi. - Hương nói ngắn gọn, đã gần đến nhà nàng rồi, không thể dài dòng được nữa!! - Trịnh Vũ nhìn Hương đầy nghi ngờ, qua lần trước anh tiếp xúc với mẹ cô, anh thấy bà là người hiền lành, đơn giản. Ba nàng mới là lão yêu tinh thực sự, y như nàng, thậm chí còn hơn!! Anh tự hỏi nếu cưới nàng về, hai cha còn nàng "song kiếm hợp bích" chắc anh đầu hàng vô điều kiện quá!!
- Nhưng hiện tại tôi không thể về được, mẹ tôi mà... - Hương ấp úng, chưa bao giờ anh thấy con tiểu yêu ấp úng thế này, he he, tự nhiên anh thấy hả dạ vô cùng!!
- Thế cô muốn đi đâu? - Nghe Trịnh Vũ hỏi thế, Hương cũng không biết trả lời làm sao. Cô không phải loại người thích nhờ vả hay dựa dẫm, đặc biệt là đối với Trịnh Vũ, nhưng chân đau thế này biết đi đâu?? - À, mà cởi giày ra đi, chân đau mà còn sợ xấu hả! - Trịnh Vũ nhắc khéo.
Hương ngước lên thì thấy Trịnh Vũ đang "đắm đuối" nhìn... chân nàng. Nàng không khỏi... nổi da gà!!
- Tên bệnh kia, không lo lái xe, nhìn gì mà nhìn!! - Hương quắc mắt nhìn Trịnh Vũ!!
- Ờ ờ!! - Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, Trịnh vũ đâm ra... hơi ngượng. Anh lại tập trung lái xe. Con nhỏ này giỏi thật, đau thế mà cũng không thèm kêu la!!
Thật ra Hương đau lắm, thèm kêu la lắm nhưng... trước mặt Trịnh Vũ đáng ghét, nàng không dám mở miệng. Híc híc, sĩ diện quá!!
Đang mải cằn nhằn Trịnh Vũ, nàng không để ý chiếc xe đã đỗ xịch trước 1 căn biệt thự to không thua gì nhà nàng!!

- Đến rồi, xuống đi! - Nghe tiếng Trịnh Vũ, nàng mới sực tỉnh ngó ra.
- Ơ đây là đâu?? - Hương hỏi?
- Nhà tôi. - Trịnh Vũ thờ ơ nói, mở cửa bước ra.
Đi được mấy bước mà không thấy Hương ra, anh mới sực nhớ chân Hương đau. Trịnh Vũ quay ngược lại mở cửa xe thì đang thấy nàng hầm hầm nhìn mình, anh phì cười, đưa tay định bế thì Hương gạt phắt ra.
- Giận rồi hả?? - Trịnh Vũ nén cười hỏi.
- Giận cái đầu anh!! Tránh ra! - Hương vừa xấu hổ vừa tự ái.
- Ha ha!! - Trịnh Vũ bật cười nhìn Hương, tự nhiên anh thấy mắc cười dễ sợ!!
Anh bế Hương lên, mặc cho nàng chống cự.
- Có ai ở nhà anh không? - Hương hỏi.
- Có, mẹ tôi!! - Trịnh Vũ cười gian ác.
- A!! Thế thì buông tôi ra!! - Hương giãy giụa, Hương không thể để bà già bên đó thấy, bà này mà mách với ông già nàng thì nàng còn mặt mũi nào để đấu với ổng nữa. Ổng sẽ cười hả hả mà nói: " Ba biết mà con gái, con cũng khoái thằng nhỏ đó mà, haiz, để ba qua thưa chuyện..."
Nhưng Trịnh Vũ giữ chặt nên nàng đành bó tay!
- Mẹ tôi có làm gì cô đâu mà cô làm ghê thế?? - Trịnh Vũ tất nhiên không biết những gì nàng đang nghĩ.
- ... - Hương biết có giãy cũng vô ích, nàng nắm yêm, phải nghĩ kế làm sao cho bà già kia không biết người Trịnh Vũ ẵm là nàng!!
Trịnh Vũ bấm chuông, một lúc sau thì bà giúp việc chạy ra mở cửa. Trịnh Vũ hiên ngang ẵm Hương đi thẳng vô nhà.
......................... Chương 19: BÊN NGOÀI NGỒI ĐOÁN!!
Trịnh Vũ bế Hương băng băng vào phòng khách thì thấy bà Trịnh ngồi đó cùng Phong.
- Đi đâu đó vậy mày!! - Phong thấy Trịnh Vũ liền láu táu hỏi. Chợt thấy anh ẵm cô gái nào trên tay, Phong khựng lại.
- Ai vậy con?? - Đến lượt bà Trịnh "bồi" thêm.
- Đừng nói!! - Hương rên khẽ!!
He he, Trịnh Vũ gian ác nhìn xuống. Hương đã rúc mặt vô ngực anh rồi.
- Dạ, mẹ đoán thử coi? - Trịnh Vũ gian trá nhe răng cười!
- Thằng khỉ này! Nói thì nói chứ còn... - Bà Trịnh sốt ruột, đây là lần đầu tiên con bà dẫn bạn gái về, đã thế lại còn ôm ấp thân mật. Đời nào bà nghĩ đây là con bé đã "chiến" với con bà đâu!!
Người tò mò ngoài bà Trịnh còn có Phong. Cô gái này lạ quá, hình như anh chưa thấy bao giờ, chắc là "em" mới của Trịnh Vũ. Nhưng tại sao thằng này lại dẫn gái về nhà hiên ngang như thế nhỉ. Anh nhớ Trịnh Vũ đã từng nói: "Tao chơi cho vui thôi, làm gì có chuyện dẫn về ra mắt ông bà già???" thế mà hôm nay nó đã làm ngược lại, tò mò quá!!
- Ai vậy Vũ??
- Đi nhanh lên Trịnh Vũ chết tiệt! - Hương lại rên lên!! Cô thấy Trịnh Vũ sớ rớ ở đây hoài, híc híc!!
Nghe Hương van xin mình, Trịnh Vũ vừa khoái trá vừa buồn cười. Anh thở dài một tiếng lắc đầu!!
- Ai dà!! Hương, sao không ra chào mẹ anh 1 tiếng!! - Trịnh Vũ gian ác đến thế là cùng!! Anh đã đoán ra phần nào lí do Hương muốn tránh mẹ mình, đã thế anh phải nhân cơ hội này thôi. Haiz!!
- Trịnh Vũ, tôi sẽ giết anh!! - Hương rít lên, mồ hôi nàng vã ra ướt áo, lí nhí rủa thầm anh.
- HẢ?? - Bà Trịnh cùng Phong đồng thanh há mồm. Bà đâu có ngờ con nhỏ này chính là... Còn Phong, anh lại càng không ngờ hơn. Trịnh Vũ ghét con bé này thế, sao hôm nay còn ẵm nó về??
Trịnh Vũ bỏ lại sau lưng 2 ánh mắt ngạc nhiên và ngơ ngác, anh bước thẳng lên phòng!!
Lên đến phòng, anh thả nàng xuống giường!!?! May mà là giường nệm!!

- Ối!!
Hương, nàng bị Trịnh vũ thả xuống bất ngờ thì tối tăm mặt mũi. Lúc nàng chống tay ngồi lại được rồi thì lại bắt gặp ánh mắt hả hê của anh. Nàng tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ánh mặt rừng rực lửa hận, nàng muốn giết chết anh ngay!!
- Cởi ra! - Bây giờ Trịnh Vũ mới lên tiếng.
- Không!! - Hương chống cự, nàng không thèm nhờ anh nữa!!
- Có cởi không. Hay để tôi giúp cô?? - Trịnh Vũ trợn mắt nhìn Hương!!
Lại nói đến Bà Trịnh với Phong. Thấy Trịnh Vũ ẵm nàng lên phòng thì không khỏi tò mò, hai ánh mắt nhìn nhau không hẹn mà gật đầu. Họ bám theo Phong lên... tận cửa phòng. Bà Trịnh 1 bên, Phong 1 bên cùng... áp tai vào cửa nghe ngóng.
PHỊCH!! Một tiếng vang lên, chẳng phải là tiếng thả xuống nệm sao?? Bà Trịnh và Phong không hẹn mà cùng nuốt ực 1 cái!! Làm gì mà nóng thế!!
Tiếp theo đó là những tiếng: " Cởi ra", "Không", "Có cởi hay không? Hay để tôi giúp cô."... Trong đầu 2 người lập tức hình thành 2 luồng suy nghĩ!!
Bà Trịnh không ngờ thằng con mình dám coi cái nhà này như... khách sạn!! Có bà ở nhà mà dám hiên ngang cùng con nhỏ "dâu tương lai" kia làm chuyện... bất chính!! Ờ thì biết là trước sau cũng cưới nhưng cần gì phải vội thế!!?! Con bé kia mới học 12 thôi mà!!
Còn Phong, anh cũng không ngờ thằng bạn đại ca của anh lại dám ngang nhiên... hành động như thế!! Anh không hiểu nó làm sao mà thu phục được con nhỏ la sát đó để đưa nó về đây, lại còn thả lên giường như thế!! Híc híc!! Mà con nhỏ đó đẹp cỡ nào mà Trịnh Vũ không nhịn nổi, phải đòi nó "cởi" ngay như thế!!
Dường như để giúp cho 2 luồng suy nghĩ đen tối kia tiếp tục "thả sức sáng tạo", Trong phòng lại vang ra tiếng kêu.
- Á á á... Ai da đau quá!!... Trịnh Vũ chết tiệt dám...
- Ngậm cái mồm cô lại!! Sao mới nãy nhịn giỏi lắm mà...
- Á á á... Anh thử xem có đau không??... Ai da, đau chết mất, nhẹ tay thôi đồ độc ác!!
- Cô mà còn la nữa là tôi bịt mồm cô lại đấy!! Đồ tiểu yêu, sao mà to mồm thế...
- Á... nhẹ cái tay thôi Trịnh Vũ mắc dịch, tôi mà hết đau thì anh đừng có trách!!
- Á à!! Còn dám to mồm doạ tôi hả!! Để tôi cho cô biết thế nào là đau!!
- Ứ ứ!! - Hình như Hương cũng biết sợ nên tiếng kêu la bé hẳn!!
Bà Trịnh với Phong nghe mà toát mồ hôi hột. Hai người không ngờ chỉ mới "mở màn" mà đã khốc liệt như thế!! Đúng là 2 cái đầu đen tối!!
Bà Trịnh Tự hỏi nếu cưới con nhỏ này về thì 2 vợ chồng bà đêm đêm có còn yên giấc nữa không??
Còn Phong, anh không ngờ hai đứa nó to mồm như thế!! Quanh đây mà có hàng xóm chắc họ biết hết quá!!! Mà thằng này bịt miệng kiểu gì nhỉ??
Thật ra trái với suy nghĩ đen tối của 2 người, mọi chuyện trong phòng lại hoàn toàn khác!!
Thấy Hương cứng đầu không cởi giày, Trịnh Vũ... cởi luôn cho cô!!
Xoẹt!! Cái giày vừa cởi khỏi chân Hương thì nàng đã la lên.
- Á á á... Ai da đau quá!!... Trịnh Vũ chết tiệt dám...
Trịnh vũ không ngờ nàng la to thế, anh bực mình quắc mắt.
- Ngậm cái mồm cô lại!! Sao mới nãy nhịn giỏi lắm mà...
Hương ấm ức nhìn anh, bàn chân trắng trẻo xinh đẹp của nàng bây giờ sưng đỏ lên, đau muốn chết. Trịnh Vũ đưa tay cởi nốt chiếc giày kia làm nàng lại la lên 1 lần nữa.
- Á á á... Anh thử xem có đau không??... Ai da, đau chết mất, nhẹ tay thôi đồ độc ác!!
Thấy Hương lại hét lên, Trịnh Vũ sợ mẹ anh nghe được lại hiểu lầm liền trừng mắt nhìn cô.

- Cô mà còn la nữa là tôi bịt mồm cô lại đấy!! Đồ tiểu yêu, sao mà to mồm thế...
- Á... nhẹ cái tay thôi Trịnh Vũ mắc dịch, tôi mà hết đau thì anh đừng có trách!! - Hương đau quá, nàng nổi khùng hăm doạ Trịnh Vũ!!
- Á à!! Còn dám to mồm doạ tôi hả!! Để tôi cho cô biết thế nào là đau!! - Đã làm việc tốt lại còn bị hăm doạ la mắng, anh nóng máu, trừng mắt với Hương.
- Ứ ứ!! - Hương nghe cũng biết sợ, nàng đưa tay bịt miệng cho nhỏ bớt tiếng kêu la, híc híc.
Thấy nàng be bé cái mồm, anh mới lấy trong tủ lọ thuốc. Ngồi xuống bôi cho Hương. Anh chẳng hiểu sao mình lại đi làm cái việc này!!
Bên ngoài, bà Trịnh cùng Phong nghe cường độ âm thanh đã giảm, lâu lâu chỉ nghe tiếng "ứ ứ" của Hương, cả hai cùng nhìn nhau.
- Thằng Vũ kinh quá bác à!! - Phong lè lười!! - He he, mà bác sắp có cháu bồng rồi đấy!! - Nói đến đây, anh cười nham nhở!!
- Haiz!! Bác cũng không thích con bé này lắm. Nhưng lỡ rồi thì biết làm sao!! Chắc chờ nó học xong 12 rồi cưới luôn qua!! Con nhỏ đó cũng xinh, con tụi nó chắc cũng dễ thương lắm!! - Nói đến đây, bà đã nghĩ đến viễn cảnh được ôm cháu!!
- Xời!! - Phong thở dài!! Đúng là mấy ông bà già, ai cũng thích có cháu bồng hết!!
Hai người đang còn chìm trong những suy nghĩ đen tối thì bỗng cánh cửa mở tung ra, thuận đà, cả hai cùng lao vào phòng!!
Vừa mới lồm cồm bò dậy, Phong và bà Trịnh đã đụng ngay Trịnh Vũ!
Anh đã đoán được 2 người này ngồi rình này giờ!! Trịnh Vũ quắc mắc nhìn mẹ cùng thằng bạn.
- Hai người làm gì ngoài này thế?? - Anh hỏi bình thường mà bà Trịnh và Phong cùng thấy lạnh gáy.
Nhìn thấy Trịnh Vũ quần áo đầy đủ, Hương ngồi trên giường cũng đầy đủ quần áo, 2 người biết ngay là mình bị hố!!
- Ơ!! Có gì đâu!! - Bà Trịnh trưng ra bộ mặt "tình cờ đi ngang". - Thôi mẹ xuống nhà đây.
- Tao cũng thế!! - Phong nhanh chóng nối gót bà Trịnh.
- Mẹ xuống đi, nhưng mày đứng lại!! - Trịnh Vũ cất giọng, bà Trịnh như được phóng sinh, phóng vù xuống dưới, bỏ lại Phong!!
- Ơ!! Vũ à, tao... tao... - Phong muốn nói là tao không có ý rình trộm nhưng anh nghĩ lại, nói như thế có khi nó còn cho vài đấm.
- Rình xong rồi thì xuống nhà lấy cho tao cuộn gạc, chậm thì liệu đấy!!
Phong dòm thằng bạn thắc mắc, nó cần gạc làm gì?? Phong nhìn lên giường thì thấy Hương đang ngồi đó, 1 chân đã băng lại, một chân vẫn chưa băng! À!!
Thấy Phong chưa đi mà cứ đứng nhìn mình chằm chằm, Hương khó chịu quá!
Tại nàng đẹp quá mà!!
- Sao còn chưa đi? Hay muốn tao giúp mày?? - Trịnh Vũ nhắc.
- Khỏi!!!! - Nghe thằng bạn đại ca lên tiếng, anh bừng tỉnh. Phong dong luôn.
......................... Chương 20: CON TIỂU YÊU NÀY CŨNG DỄ THƯƠNG CHỨ NHỈ!!
Phong vừa đi khuất, Trịnh Vũ quay lại nhìn Hương.
- Còn đau không? - Anh khỏi mà cái mặt giễu cợt rành rành.
- Hê hê! Khỏi rồi! - Hương trả lời. Nàng đã lại là nàng. - Nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh đâu!!
- Ha ha! Tiểu yêu, biết rồi! Haiz!! Nhưng chắc ba cô cũng sắp biết chuyện rồi phải không?? - Trịnh Vũ khoái trá nhìn nàng!
Như ngồi phải hòn than, Hương bật ra khỏi giường lao xuống nhưng vừa chạm chân xuống đất nàng đã la lên.
- Á!! - Cái chân đau phản nàng rồi!! Thuận đà, nàng lao luôn vào Trịnh Vũ!
- Cô điên hả?? - Trịnh Vũ càu nhàu đón lấy Hương.
- Tôi xin anh! Đừng nói với ba tôi!! - Quả thật đến đây ngoài cách van xin, Hương hết cách thật rồi!! - Anh mà nói, ba tôi sẽ bắt tôi cưới anh mất!!
Trịnh Vũ nhìn Hương, anh vẫn chưa hết ghét con tiểu yêu này, nhưng không hiểu sao anh lại giúp nó hết lần này đến lần khác. Lần này nhìn Hương van xin, anh khoái trá vô cùng!!
- Phải, tôi cũng không muốn cưới cô, vì vậy... - Sực nhớ ra còn có bà Trịnh ở dưới, Trịnh Vũ toát mồ hôi. Anh xô ngược Hương ra giường rồi lao xuống nhà.
- Á!! - Bị Trịnh Vũ xô bật ngửa ra, Hương bất ngờ chới với kêu lên. Tên này đúng là cái đồ thô bạo nhất trên đời, Hương dứ dứ nắm đấm về phía anh, Trịnh Vũ, đồ con heo, híc híc!! Rồi nàng bò về phía cái gối, nằm dài ra giường của Trịnh Vũ.
Vừa lúc đó thì Phong lò dò đi vô. Thấy Hương nằm trên giường, Phong nhe răng cười.

- Chào em!! Thằng Vũ làm gì mà chạy như điên thế em?? - Phong hỏi Hương bằng giọng thắc mắc.
- Ơ!! Anh... - Hương ngơ ngác nhìn Phong, nàng đâu có quen anh.
- À, anh là Phong, là bạn của thằng Vũ. Chân em đau hả, để anh băng cho. - Phong nhanh miệng giới thiệu.
- Thôi khỏi cần, cảm ơn anh. - Hương nói, nàng cầm lấy cái gạc trên tay Phong, tự băng chân mình lại.
- Ủa? Em làm gì mà chân cẳng "te tua" vậy?? - Phong nhìn 2 bàn chân nàng sưng đỏ, không khỏi thắc mắc hỏi.
- Đánh nhau! - Hương đáp không dư chữ nào.
Phong nhìn nàng, anh không tin là nàng đánh nhau. Đánh nhau tại sao không bầm mặt mà lại sưng chân??
Nhìn cái mặt của Phong, nàng biết ngay anh thắc mắc cái gì.
- Em đá vào đầu người ta nên sưng chân. - Hương nói ngắn gọn, từ bé đến giờ, nàng giao tiếp với người ngoài toàn như thế, bảo sao có bạn được?? Mà sao nàng phải nói rõ với Phong nhỉ?
- Hả?? Đá... - Phong há mồm. Anh đã nghe kể nhiều về nàng nhưng anh vẫn chưa hình dung ra hết. Hôm nay thì anh biết thêm rồi, thảo nào thằng Vũ ớn nhỏ này thế!!
Hương cũng chẳng thèm nói nữa, nàng mệt lắm rồi. Nàng chẳng muốn làm gì ngoài ngủ, nhưng đây là giường của Trịnh Vũ!! Hương lăn qua lăn lại. Chân nàng cũng không nặng, chắc đến mai là Ok thôi. Nhưng mai nàng phải đi học rồi, híc híc!!
Phong không ngờ Hương đẹp mà lại lạnh lùng, rành rọt đến mức nay, anh chỉ biết lắc đầu bỏ xuống nhà, hèn chi khuôn mặt "sát gái" của anh và Trịnh Vũ không có tác dụng với nàng!!
Lại nói về Trịnh Vũ, lúc anh vừa phóng xuống nhà đã gặp bà Trịnh.
- Phù!! Mẹ... - Nhìn tay bà Trịnh không cầm điện thoại, anh mới hoàn hồn.
- Sao? Có chuyện gì không con? - Bà Trịnh không hiểu sao thằng quí tử của bà lại lao xuống như thế.
- Mẹ, mẹ đừng có nói chuyện này cho 2 bác bên kia và... - Trịnh Vũ nhập đề ngay, anh còn lạ gì cái tính thách 8 của mẹ. Anh thở hắt ra
- Ơ! Sao không nói sớm, mẹ lỡ điện cho hai bác, bảo cho con bé ở lại ăn cơm rồi!! - Trịnh Vũ chưa kịp thở hết hơi đã hít lại, anh trợn mắt ngó bà Trịnh.
- Trời ơi!! Mẹ!! - Mặt mũi anh méo xệch!! - Sao mẹ lại điện cho nhà... Mẹ ơi!! Mẹ giết con trai mẹ rồi!!
- Mày, mày điên hả Vũ!!?! - Thấy thằng con điên gào lên bất tử, bà Trịnh đập vào lưng con cho "nhuận khí", trị bớt cơn điên.
Trịnh Vũ quay lại nhìn mẹ, bà Trịnh thấy mặt mũi con khó coi như thế thì đâm ra lo, có phải bà đã làm gì sai không? Trịnh Vũ nội công mà không "thâm hậu" chắc lăn ra chết ngay tại chỗ vì ức quá!!
- Thế mẹ gặp...
- Gặp ba con bé! Haizz! Ổng vui lắm, cười khoái chí lắm, ổng bao chúc mẹ mau có cháu bồng!! - Nghe đến đây Trịnh Vũ muốn trào máu vì tức, anh đã quá xem thường tài đưa tin của mẹ anh mất rồi. - Mẹ, mẹ mau điện qua bên đó nói là gọi nhầm đi!
- Cái thằng! Nhầm thế nào?? Mà ai bảo mày đưa con bé ấy về?? Con bé ấy chỉ tội "hơi" hung dữ 1 chút nhưng mặt mũi xinh xắn, chắc nó đẻ con nhìn dễ thương lắm!!
Con tiểu yêu đó mà "hơi" dữ là anh cùi liền. Trịnh Vũ ngán ngẩm đầu hàng, mẹ anh hình như quên mất có anh ở đây mà đang chìm vào mộng tưởng có cháu!!
- Ai da!! Nhưng mà phải đợi nó học xong đại học mới bầu được!! Thôi, hơi lâu một chút nhưng mẹ đợi, hay là bầu trước rồi học sau nhỉ... Ơ! Ơ! Thằng kia! Đi đâu thế?? - Trong lúc bà Trịnh đang say sưa nói thì Trịnh Vũ chuồn thẳng. Dù con gái có chết hết anh cũng không cưới con tiểu yêu này!!
Trịnh Vũ đi lên lầu, vừa mới đến giữa cầu thang đã gặp Phong đang từ trên đi xuống!!
- Híc!! Con nhỏ đó lạnh lùng quá!! - Phong kêu ngay.
- Hừ! Giờ mới biết cũng chưa muộn đâu! - Trịnh Vũ hừ mũi.
- Mà nó đánh nhau thật hả mày? - Phong vẫn chưa tin lắm.
- Ờ! Một mình nó hạ 3 thằng có nghề, toàn đá vào đầu nên giờ mới què chân thế!! - Trịnh Vũ bình thản nói.
- Trời! Thiệt hả mày!! Thế... cưới nó về mày nhắm có đánh lại nó không?? - Phong đúng là đồ nhiều chuyện, vô duyên siêu hạng!!
- Võ thì tao không lo. Con nhỏ đó giảo hoạt, ông già nhà nó còn hơn nó, cưới về chắc tao chết luôn!! - Nghĩ đến đó anh rùng mình!! Không thể cưới được!!
Nói rồi Trịnh Vũ bỏ thẳng lên phong. Anh phải nói với Hương thôi, anh cần hợp tác với nàng để chống lại 4 ông bà già này!
- Hương... - Anh vừa mới cất tiếng gọi đã khựng lại, nàng đang nằm trên giường anh và đã... ngủ từ đời nào rồi!
Nhìn con tiểu yêu ngủ, Trịnh Vũ bóp trán, sao cả ngày hôm nay anh lại tốt với nó thế??
- Ứ ứ ứ!! - Hương ngủ mà rên ư ử như chó con!
- Phì... - Trịnh Vũ thấy thì bật cười. Sáng hôm nay đánh nhau hăng thế, thảo nào giờ lăn ra ngủ rồi. - Con nhỏ dễ ghét!! - Trịnh Vũ lầm bầm nhưng thực ra anh cũng không biết anh đang nghĩ: CON TIỂU YÊU NÀY CŨNG DỄ THƯƠNG CHỨ NHỈ!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận