Ba người anh trai ăn xong liền bị đuổi đi. Cô vẫn ngồi bình tĩnh ăn phần ăn của mình.
- Tuyết nhi. Anh...
- Cứ xem như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
'Chỉ mong anh đừng tránh mặt em, chỉ mong anh đừng áy náy chuyện đã làm, chỉ mong anh không cần vì một đêm lầm lỡ bỏ cả đời mình, chỉ mong anh được sống hạnh phúc cùng người anh chọn, như vậy là quá đủ đối với em rồi.' Cho đến bây giờ, cô mới phát hiện mình thật sự yêu anh. Nhưng cô yêu thôi thì làm gì được chứ? Nếu anh không yêu cô, đem trói anh lại cả đời cũng chỉ là cô tự mình đa tình. Cô nghĩ, mình nên ra đi, nếu tiếp tục ở bên cạnh anh, anh sẽ không ngừng áy náy.
Cô xoay người định bước đi lên phòng thì bị anh kéo lại ôm từ phía sau.
- Chúng ta kết hôn đi!
- Nếu anh muốn kết hôn chỉ vì trách nhiệm thì không cần cưới.
Anh xoay người cô, mặt đối mặt với anh.
- Vậy em nghĩ lần đầu chúng ta gặp mặt anh lại bắt cóc em rồi bám đuôi em để làm gì? Nếu tâm trí anh còn người phụ nữ nào ngoài em, anh đã không cần đi theo em rồi. Còn nữa, chuyện tối hôm qua là do anh ghen, ghen với Mã Lập Hi.
- Anh ghen?
- Phải. Ở tiệm bánh ngọt, anh gặp em và Lập Hi cười cười nói nói với nhau, lại nhìn thấy em nhìn cậu ấy ánh mắt yêu thương như vậy. Nên anh đi uống rượu, không ngờ uống xong có cái cớ để bắt em về làm vợ rồi.
Cô nhắm mắt thở dài. Thì ra là do ông anh 'trời đánh' kia hại cô ra nông nổi này.
- Khách sạn 6 sao em vừa cướp của Đông Phương Triết sẽ là nơi chúng ta trãi qua đêm tân hôn. Đông Phương Húc đi làm thay em 3 tháng để em có thời gian kết hôn hưởng tuần trăng mật cùng anh. Mã Lập Hi thiết kế áo cưới để em mặc trong ngày cưới của chúng ta. Bà xã, em thấy thế nào?
- Trước tiên phải hỏi ý người lớn đã.
- Để đề phòng em chạy mất. Chúng ta đi đăng ký trước đi, rồi khi nào hỏi ý xong, chúng ta tổ chức lễ cưới.
Anh ôm cô đi lên phòng mình. Cô thì vẫn chưa tỉnh hẳn, anh là yêu mình thật sao?