Tiểu Yêu Tinh - Anh Chỉ Thích Ăn Em

Máy bay đáp xuống sân bay Thụy Sĩ, cô cùng anh, mẹ con Chu Vận Uyển bước ra, lúc này đã có một hàng người áo đen đứng đón trước cửa.

Cô nhìn hàng xe thể thao kia, có nhiều hãng, mỗi hãng đều là hàng số lượng có hạn. Tùy tiện đi đến một chiếc trước mặt. Gõ cửa xe.

- Tài xế nhà Đông Phương?

- Vâng!

- Tôi chỉ là từ Thượng Hải về đây thôi, có cần phải chào đón hoành tráng như vậy không?

- Đại tiểu thư, đây là do Húc thiếu gia sắp xếp.

- Được rồi.

Cô kéo tay anh bước vào xe, Chu Vận Uyển cùng Đông Phương Tước được đưa lên chiếc xe phía sau xe cô ngồi.

- Về Đông Phương trạch.


- Vâng, đại tiểu thư.

- Dẹp ngay cái chữ đại tiểu thư. Nghe bánh bèo dễ sợ.

- Đây là quy củ, nếu không gọi như vậy sẽ bị Húc thiếu gia trách phạt.

- Hừ. Nhanh nhanh về Đông Phương trạch.

- Vâng.

Từ đầu đến cuối anh không nói lấy một câu. Ngẩm nghĩ xem Hạ Vũ Nguyên kia là ai? Yêu ma phương nào lại dám đến đây chọc giận vợ anh chứ? Hừ. Nghĩ hoài không ra, cuối cùng đã gặp cô ta lần nào chưa?
5

Hàng xe chạy vào cổng biệt thự Đông Phương. Cô bước xuống xe, chạy đến xe Chu Vận Uyển, anh đi theo sau.

- Chị hai. Tước nhi đưa em bế. Chị đi phía sau em, em chống lưng cho chị.

Từ đầu đến cuối Chu Vận Uyển đều không hiểu. Chỉ biết chỗ mình đang đứng là nhà Đông Phương, là bầu trời Thụy Sĩ. 

Cô bế đứa trẻ cùng anh bước vào. Lúc này tại phòng khách có mặt ông ngoại cô, Đông Phương Triết vẻ mặt chán ghét, Đông Phương Húc tức giận, Mã Lập Hi như muốn giết người. Ba người ngồi đối diện cô là Hạ Vũ Nguyên và cha mẹ cô ta.

- Ông ngoại, con đến rồi.

Cô ôm đứa trẻ bước vào, cười phúc hắc. Tùy tiện ngồi xuống ghế sofa lớn, chiếc ghế này bình thường chỉ có chủ nhân nhà Đông Phương là ông ngoại cô ngồi, không ai dám ngồi nó cả ngoại trừ cô.

- Tiện nhân như cô đến đây làm gì? Lần trước là Ân tổng, lần này đến đây quyến rũ ai? Triết thiếu, Húc thiếu hay Mã tổng?

- Hạ Vũ Nguyên, cô ăn nói cho cẩn thận.

Đông Phương Triết tức giận như muốn giết chết Hạ Vũ Nguyên. Từ đầu đến cuối anh nào có đụng Hạ Vũ Nguyên đâu? Bây giờ mang thai không biết con của cao nhân phương nào lại đến đây đòi anh cưới. Đó là anh không nói. Bây giờ dám nói em gái bảo bối của anh như vậy. Hạ Vũ Nguyên, Đông Phương Triết tôi không giết cô, tôi không phải con cháu nhà Đông Phương.

- Ăn nói cẩn thận cái gì? Triết, anh nhìn đi. Cô ta ôm một đứa bé đến đây không phải đòi trách nhiệm sao?


- Hạ tiểu thư. Cô ăn nói cho cẩn thận. Đừng chưa biết thân phận Lam Tuyết như thế nào lại xất xược như vậy!

Đông Phương Húc càng tức giận. Cái gì mà 'Cô ta ôm đứa bé đến đây không phải đòi trách nhiệm?'. Em gái của anh không thuộc dạng như vậy.

- Vậy chứ cô ta là ai?

- Hạ Vũ Nguyên. Đông Phương Triết là anh hai của tôi. Chẳng lẽ hôn sự của anh trai mình em gái không được đến dự sao?

- Cô nói gì?

- Ông ngoại, ông nhìn xem, cháu dâu của ông lại ăn nói như vậy? Cả anh hai nữa.

Lão gia Đông Phương từ đầu đến cuối đều không nói gì. Đông Phương Triết chỉ lo tức giận, nào để ý đến đứa trẻ cô bế chứ?

- Anh hai, đứa nhỏ em đang bế tên là Đông Phương Tước. Uyển Uyển, chị bước vào đây cho em.

Chu Vận Uyển vẫn đứng ngoài cửa, tình hình càng lúc càng căng. Gia đình Hạ Vũ Nguyên sợ mất mật. Cô nhìn về phía ông ngoại mình, mỉm cười.

- Ông ngoại, từ đầu đến cuối Lam Tuyết con xin khẳng định Đông Phương Triết anh hai con không có đụng đến Hạ Vũ Nguyên đó, chỉ có đụng vào Chu Vận Uyển một lần sau đó chị ấy sinh ra đứa bé này.

- Cô nói như vậy tôi không phục. Tôi là cùng với anh Triết mới có đứa nhỏ này.


Cô lấy trong túi xách ra một xấp tài liệu đập lên bàn.

- Trong cái đống tài liệu này là hành tung của cô nửa năm qua. Từ trước đến nay cô ngủ với rất nhiều đàn ông rồi. 3 tháng trước thì cô được mẹ chồng tôi chọn đi dự tiệc cùng chồng tôi sau đó không may mắn đụng phải tôi. Sau đó mất tích hơn 2 tháng, 2 tháng này tôi vẫn điều tra được cô làm gì, cô ngủ tổng cộng với hơn 15 người đàn ông trong vòng 1 tháng nha, tôi chỉ tiện nói tháng gần đây nhất, gồm có Bạch tổng, Nam Cung thiếu gia, Lăng tổng, Lý tổng,... Rất nhiều, nhưng đáng tiếc trong đó không có anh hai tôi.

- Cô... cô nói bậy.

- Bậy bạ gì đó chỉ có cô hiểu, Hạ tổng, Hạ phu nhân, hai người rốt cuộc dạy con gái kiểu gì lại để cô ta đê tiện như vậy? Định dựa vào nhà Đông Phương sao? Thật đáng tiếc, gia đình chúng tôi không chấp nhận loại phụ nữ bại hoại như vậy. Mời các người về cho...

- Mời về hay không phải xem Đông Phương lão gia định đoạt.

Hạ Vũ Nguyên nhìn về phía ông lão, vẻ mặt ông đầy tức giận.

- Hạ Vũ Nguyên, cô biến khỏi đây nhanh. Các người chỉ là chi nhánh của Lãnh Ngạo, chi nhánh của các người nên đóng cửa là vừa.

Người làm bước lên kéo gia đình Hạ Vũ Nguyên ra khỏi cửa.

"Lam Tuyết, tao thề không tha cho mày."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận