Cô ngủ đến 7 giờ sáng hôm sau, thức dậy định vào phòng tắm thì gặp tờ giấy trên tủ đầu giường. Cầm lên, là của anh.
'Anh đi HongKong công tác 15 ngày, khi nào về có quà cho em. Ở nhà phải ngoan ngoãn.
Ông anh nam thần của em.'
- Hơ. Đi công tác 15 ngày. Chẳng phải sẽ bị bỏ rơi sao? Không được. Phải gọi cho 3 ông anh trời đánh của mình.
Cô cầm điện thoại lên, ấn một dãy số. Đầu dây bên kia thấy số điện thoại của cô thì hớn hở.
- Tuyết tỷ tỷ. Em gọi anh có gì không?
- Em là cô đơn đến phát ngán, không cần biết, ngay hôm nay anh và Đông Phương Húc phải bay từ Thụy Sĩ trở về đây.
- Cái gì?
- Nếu anh không về, em đành phải tung tin anh là gay vậy. Dù gì tài photoshop của em cũng không thua kém dân chuyên nghiệp đâu.
- Được rồi được rồi. Anh và Húc sẽ lên máy bay liền. Đúng là em đến không có gì tốt lành mà.
Cô cúp máy, lại ấn thêm một dãy số nữa. Đầu dây bên kia đang làm việc bù đầu bù cổ.
- Đông, Phương, Húc.
- Lam... Lam Tuyết?
- Anh còn nhớ đến sự tồn tại của em? Nói cho anh biết, người anh trai như anh và Đông Phương Triết liền phải quay về đây gấp cho em. Em sắp phát điên rồi.
- Em chỉ là em gái thôi mà.
- Vậy em đành phải nói với ông ngoại anh là kháng lệnh của em gái anh. Xem anh có bị cấm cung hay không?
2
- Anh sai rồi. Tiểu Tuyết, anh sai rồi. Bây giờ anh liền đến chỗ em. Tha cho anh đi.
- Ok. Triết sẽ đến tìm anh ngay đó.
Vừa cúp máy, bên này Đông Phương Triết đã đến tìm Đông Phương Húc.
- Húc. Lớn chuyện rồi.
- Chính là con ác ma nhỏ kia?
- Phải. Mỗi lần Tiểu Tuyết gọi cho chúng ta đều không có gì tốt lành.
- Phải chịu thôi. Ai bảo em ấy là em họ của chúng ta chứ.
- Đáng lẽ lúc nhỏ chúng ta không nên dạy em ấy cách uy hiếp người khác.
...
Bên cô, cô ấn thêm một dãy số... Người kia đang ở Đài Loan, đến giờ vẫn ngáy ngủ.
- Mã Lập Hi, anh đến Thượng Hải ngay cho em.
- Chuyện gì đó Tuyết? Anh đang ngủ với mỹ nhân mà.
- Đúng là cái đồ lang sói. Anh có tin là em hủy dung anh không?
- Ế... Bậy nha. Anh sẽ sắp xếp về ngay. Dù sao đi chơi 2 năm nay cũng đủ rồi.
...
Chiều ngày hôm đó, ba người Đông Phương Húc, Đông Phương Triết và Mã Lập Hi đều có mặt tại bang Dạ Túc.
- Húc, Triết. Em nói cho hai người nghe. Con ác ma nhỏ kia bắt chúng ta về đây nhất định là không có chuyện tốt lành gì rồi.
- Chứ sao!
Anh em Đông Phương khóc không ra nước mắt. Đồng thanh đáp.
- Là do chúng ta từ nhỏ đã quá cưng chiều em ấy. Ba người anh trai như chúng ta bây giờ phải sợ em ấy.
- Không cưng chiều làm sao được đây? Ai bảo chúng ta đều là anh trai của con bé ngang ngược đó chứ.
Đông Phương Triết nhắm mắt trả lời. Anh em Đông Phương là con trai của cậu cô, còn Mã Lập Hi là con trai của dì cô. Tất cả đều là anh trai cô. Đặc biệt lại là bạn từ nhỏ của Ân Ngạo.
- Chúng ta vẫn chưa nói với Ngạo chúng ta đã về.
- Khỏi nói đi, tên đó đi công tác rồi. Em bị cậu ta bắt buộc tặng một phòng tổng thống ở khách sạn Anh Túc HongKong.
- Anh Túc là của Tuyết Tuyết mà?
- Thì là của Tuyết Tuyết. Hệ thống nhà hàng - khách sạn Anh Túc nổi tiếng trên thế giới chính là của hồi môn dì Tử Hoa cho em ấy, đưa cho em tiếp quản. Khi nào gả đi thì em mới giao lại đó.
Mã Lập Hi bình thản đáp. Cô đi đến nơi nhìn thấy ba người anh 'mỹ nam' của mình. Ngẫm đi ngẫm lại, đều là ngang tài ngang sắc với nhau, nhưng thua mỗi Ân Ngạo thôi, tại sao dạo này cô cứ luôn nghĩ đến anh vậy chứ?
- Hello.
Cô chạy đến ôm Đông Phương Húc, rồi lại ôm Đông Phương Triết, cuối cùng là Mã Lập Hi.
- Dạo này nghe đâu anh Húc và anh Triết có rất nhiều mỹ nhân theo nha. Còn anh Hi, chính là đêm nào cũng ngủ cùng mỹ nữ làng giải trí hoặc con gái của các tập đoàn muốn lấy lòng anh.
- Mấy người đàn bà ngu xuẩn kia là dụng cụ phát tiết rất tốt nha, Mã Lập Hi anh đang tìm một người có thể bảo vệ em mới chịu lấy vợ.
...
...
...
Ba người nói chuyện với nhau vui vẻ. Anh cùng thư kí đã đến HongKong, cô thư kí không ngừng quyến rũ anh... Nhưng đều là anh từ chối.