Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện

1.
Cô vừa nhâm nhi ly nước cam vừa rung đùi đắc ý. Cô đã nói mà, Chu Khả Di mà đã ra tay thì còn sợ thất bại sao? Nhìn đi, cây kim cương cứng nhắc kia sau một tuần được cô huấn luyện đặc biệt giờ cũng đã biết cách chào hỏi phái nữ rồi đó. Ưm… mặc dù vẫn còn rất là gượng gạo, nhưng dù sao so với ném thẳng vào mặt người ta bốn chữ ‘Tôi không thích cô’ thì đã là tiến bộ rất nhiều rồi. Ôi tự hà…
- Phụtttt… - Cô phun toàn bộ nước cam trong miệng ra, ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ trừng trừng nhìn về phía trước.

- Muốn chết? – Anh rút tờ giấy lau mặt, gầm lên với cô gái đối diện. Hai hàng lông mày rậm nhíu chặt vào nhau, ánh mắt giống như mãnh thú nhìn con mồi, vô cùng đáng sợ.
- Tôi… tôi… huhuhu… - Cô gái đang muốn giải thích nhưng nhìn vẻ mặt dọa người của anh thì lập tức sợ hãi bỏ chạy.

Cô vội vội vàng vàng rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó dùng tốc độ tên lửa phi thẳng đến trước mặt anh.
- Xảy ra chuyện gì? Rõ ràng đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại… ây daa… anh làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy, muốn dọa chết em à? – Cô kinh hãi lùi ra sau, lưng dính chặt vào ghế. Đàn ông tức giận rất đáng sợ, đàn ông mắc bệnh tâm thần tức giận lại càng nguy hiểm hơn, muốn sống thì nên giữ chặt lấy đuôi mình, đừng để nó ngo ngoe.
- Cô ta hắt nước vào mặt anh. – Anh nghiến răng nghiến lợi. Từ bé đến giờ chưa từng có ai dám đối xử với anh như vậy đâu. Mặc kệ cô ta có cố ý hay không anh cũng quyết không tha thứ. Cô ta tốt nhất đừng để cho anh gặp lại, nếu không… hừ hừ…
- À, anh đã nói cái gì khiến 07 tức giận sao? – Cô dụt dè lên tiếng.
- Anh chỉ nói sự thật.
- Sự thật gì? – Cô nhăn mặt. Tại sao cô lại có cảm giác cái sự thật này mang tính sát thương cực lớn nhỉ?
- Vừa rồi cô ta ôm hôn một cô gái ở bãi đỗ xe, rất nhiều người nhìn thấy, trong đó còn có phóng viên.
- Khụ… khụ khụ… - Cô bị sặc chính nước miếng của mình, ho đến không ngẩng đầu lên được. Cái người này, thật sự là, thật sự là…
- Khả Di, chuyện đó có thật đấy. Không tin em có thể hỏi bảo vệ nhà hàng.
- Em… em nói không tin khi nào? Nhưng mà anh nói thẳng như vậy, cô ấy hẳn là sẽ rất… ừm… rất… - Cô cười méo mó. Thật sự cái con người này càng ngày càng lòi ra nhiều điểm không thể đỡ được. Ôi chao, thành công của cô, tại sao càng ngày càng mù mịt như vậy?
- Anh không rảnh đi làm lá chắn cho cô ta. – Anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc lên tiếng. – Đã có gan làm thì nên có dũng khí đối mặt, như vậy mới có tư cách có được hạnh phúc.
- Á? – Cô ngây người hai giây, sau đó thở dài đầy ảo não. Cái con người này a, rõ ràng là có ý tốt, nhưng tại sao lời nói ra lại kinh hãi như vậy nha? – Được rồi được rồi, lần này là em sai, em xin lỗi. Lần sau, lần sau em đảm bảo sẽ không phạm sai lầm như thế này nữa.
- Vẫn còn phải tiếp tục? – Không phải chứ, anh có cảm giác mỗi khi gặp một cô gái là sức nhẫn nại lại bị rút đi một chút. Còn tiếp tục như vậy sớm muộn anh cũng bị bức điên mất.
- Đương nhiên, em đã nói sẽ tìm cho anh một cô bạn gái như ý thì nhất định sẽ làm cho bằng được. – Cô vỗ ngực cam đoan.
- Hay là thôi đi, anh cảm thấy như hiện tại tốt lắm, không cần bạn gái đâu mà.
- Không được. – Cô nhoài hẳn người qua nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, trịnh trọng nói. – Anh nhất định phải kiên trì, không thể từ bỏ hi vọng một cách dễ dàng như vậy được. Tin em đi, em nhất định có thể lôi được cô gái thuộc về anh ra ánh sáng.
- …

Nằm ườn trên sofa mềm mại, cô hết nhíu mày rồi lại thở dài. Nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách. Chu Khả Di cô tuyệt đối không thể cam chịu thất bại như thế này được. Ý chí hừng hực, quyết tâm cao vút, nhưng cái chính là… cô quả thực lực bất tòng tâm a~~ Hiện tại chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã nẫu hết cả ruột cả gan ra rồi. Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện tính cách lệch lạc một cách không thể chấp nhận được của anh nhỉ? Cái con người này nha, không biết nên nói anh ngốc hay thần kinh nữa. Bình thường thì tốt lắm, phong thái trầm ổn trưởng thành, làm việc nghiêm túc cẩn thận, nhưng mà… cứ đối diện với mỹ nữ, cụ thể là đối tượng xem mắt mà cô tỉ mỉ chọn lựa, đều bày ra thái độ không thể tưởng tượng nổi. Thế cho nên, việc anh gần như lần nào cũng bị người ta ‘hành hung’ cũng không thể trách cô được.
- Haizzz… - Thở dài lần thứ n, rốt cuộc cô đã thành công khiến người nào đó phát điên.
- Chu Khả Di, em mà còn thở dài thêm lần nữa thì đừng bao giờ ngửa tay xin anh một đồng nào nữa.
- Vậy úp tay thì được phải không?
- O.O – Người nào đó thật sự muốn bốc khói.
- Còn không phải là vì lo lắng cho anh sao? Anh lại còn mắng em. – Cô bĩu môi lầm bầm, nhưng cũng thật nghe lời câm họng lại.
- Thật ra em không cần vất vả như vậy. Anh cũng không có ý định quen bạn gái…
- Không được. – Cô đứng phắt dậy. – Em nói được làm được, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Em…
Cốc… cốc… cốc…
Cô trừng mắt nhìn cánh cửa khi không lại lên tiếng làm cụt hứng của mình, hận không thể một cước đá văng nó ra ngàn mét.
- Vào đi. – Anh bất đắc dĩ nhìn ánh mắt sát khí đằng đằng của cô, thật không biết nên khóc hay nên cười.
- Giám đốc, Lý tiểu thư đến tìm anh, cô ấy nói nhất định phải gặp được anh thì mới chịu đi.
- Không gặp.
- Nhưng mà… - Huyền Chi còn chưa kịp lên tiếng đã bị cô cắt ngang.
- Vì sao không gặp? – Cô kích động không thôi. Khó khăn lắm mới đợi được một cô gái chủ động đến tìm cây kim cương, cô làm sao có thể dễ dàng để người đó đi như vậy?
- Không có hứng thú.
- Làm ơn, anh có bao giờ có hứng thú với phụ nữ đâu?
- Phì… - Huyền Chi phụt một cái cười ra tiếng, nhận được ánh mắt cảnh cáo của sếp nhà mình liền ngay lập tức bịt chặt miệng xông ra ngoài.

Trong phòng,
- Kỳ quái, lời mình nói từ khi nào lại có sức sát thương lớn đến như vậy? – Cô trợn mắt nhìn bóng Huyền Chi khuất sau cánh cửa, lẩm bẩm khó hiểu.
- Em lúc nào thì không tấn công người khác bằng ngôn ngữ? – Anh đứng sau lưng cô, ánh mắt đầy ý cười.
- Anh… - Cô dậm chân. – Anh thật đáng ghét, người ta muốn giả bộ hiền lành ngây thơ một chút cũng không được sao?
- À, em rất là hiền lành ngây thơ. – Anh gật gù, ngữ điệu ‘thành thật’ đến nỗi khiến cô giận sôi máu.
- Aaaa… Cây kim cương chết tiệu, anh đợi đấy cho em. Thù này không trả em sẽ không gọi là Tiểu yêu tinh.
- Đại yêu tinh nghe cũng được đó.
- Hừ!!? Có vẻ dạo này em chiều hư anh rồi? Không được không được, phải dạy dỗ lại thôi. – Cô chép miệng lắc đầu.
- Ha ha ha… - Anh bật cười, đưa tay véo má cô một cái. – Em đấy, lúc nào cũng chỉ biết quậy phá thôi.
- Vậy mới là Chu Khả Di nha. – Cô lè lưỡi, liền kéo tay anh làm nũng. – Chúng ta đi gặp vị tiểu thư kia có được không?
- Chúng ta? – Anh nhướn mày, trong mắt không giấu nổi ý cười. – Nếu như anh nhớ không nhầm, người cô ta muốn gặp là anh.
- Em mặc kệ, em cứ muốn gặp cơ. – Cô ôm chầm lấy cánh tay anh không buông, chu mỏ đòi hỏi. Cô nhớ là lần nào sử dụng biện pháp này bố cũng đều giơ tay đầu hàng nha. Mà qua một thời gian thử nghiệm, cây kim cương dường như cũng không có sức miễn dịch với bộ dáng đáng yêu vô địch của cô ha ha ha ha…
- Được được được, gặp thì gặp. – Anh bất đắc dĩ nhìn cô giống như kẹo cao su dính lấy cánh tay mình. Cô gái này thật sự đã 20 tuổi ư?

Bên ngoài,
- Lý tiểu thử, Giám đốc hiện tại đang rất bận. Nếu như cô có việc có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời đến Giám đốc.
- Không gặp? – Lý Kiều Vân mở to mắt. Thậm chí cô còn chưa nói rõ lý do đến đây, vậy mà đã bị người ta đuổi đi? Cô đường đường là đại tiểu thư được tất cả mọi người nâng niu chiều chuộng, vì cái gì anh ta dám làm thế với cô? Đúng là mất mặt muốn chết.
- Đúng vậy, Giám đốc hiện giờ không có thời gian tiếp khách, mong Lý tiểu thư thông cảm.
- Thông cảm? – Lý Kiều Vân giọng nói đột nhiên cao vút. – Anh ta bận chẳng lẽ tôi lại không bận? Tôi đã tự mình đến tận đây gặp mặt là vinh hạnh của anh ta có biết không? Anh ta không ra, vậy tôi vào.
- Tiểu thư, không được.
- Có cái gì mà không được?
- Không được Giám đốc cho phép, cô không thể vào trong. – Huyền Chi hoảng hốt ngăn chặn. Không được không được, Giám đốc sẽ giết cô a.
- Tránh ra!
- Lý tiểu thư, cô không thể…
- Hi!! – Tiếng nói lanh lảnh vui tai vang lên như giải thoát cho Huyền Chi bé nhỏ tội nghiệp.
- Cô đi làm việc của mình đi. – Anh gật đầu, sau đó nhíu mày nhìn vị được gọi là Lý tiểu thư kia. Tiểu thư? Có nhầm không vậy, sao trông chẳng khác nào người đàn bà chanh chua vậy? – Cô tìm tôi làm gì?
- Đương nhiên là muốn nói chuyện với anh. – Lý Kiều Vân chỉnh lại trang phục, bày ra dáng vẻ cao ngạo vốn có.
- Nói.
- Tôi… Lý Kiều Vân đang muốn lên tiếng đột nhiên ngừng lại, đôi mắt xinh đẹp hướng bên cạnh anh trợn trừng. – Cô là ai?
- Tôi? Tôi là bà nội cô. – Cô cười ha ha. Nhìn qua có vẻ chơi thật vui nha!
- Bà nội tôi đã gần 70 tuổi. Không ngờ cô lại già như vậy. – Lý Kiều Vân giả bộ kinh ngạc, nhưng giọng nói lại không giấu được vẻ khinh khỉnh.
- Đúng ha, làm sao người bà 70 tuổi như tôi đây trông qua lại còn trẻ hơn cả cô vậy? – Cô đăm chiêu.
- Cô… cô cút cho tôi.
- Ôi chao… là ai giáo dục nên đứa cháu hỗn xược bất hiếu này vậy? Đến bà nội mà cũng mở miệng quát được… haizzz… Ông nó à, ông xem, đứa cháu nội quý báu của ông coi tôi không bằng cái re rách a. Nghiệt tử a nghiệt tử…
- Ha ha… - Anh nhịn không được bật cười. Khó trách Quân luôn hết lời ca ngợi cô em họ này, quả là… không nghe không biết, nghe xong chết liền.
- Cô nhớ cho tôi, cả anh nữa. Hai người cứ đợi đấy. – Lý Kiều Vân tức nghi ngút chạy đi, đôi giày cao gót nện thật mạnh xuống nền nhà như muốn nghiền nát nó vậy.
- Thế nào? Nói cho người ta tức đến bỏ đi rồi còn không vui? – Anh cười cười.
- Quá kém, mới có chút xíu đã chịu không nổi. Thật không thú vị. – Cô bĩu môi lắc đầu.
- Trên đời nào có ai có thể đấu lại được cái miệng lợi hại này của em?
- Có chứ. Mỗi khi em đấu với Jasmil đều không phân thắng bại. – Nhắc đến Jasmil, hai mắt cô lại sáng lên. Thật nhớ cảm giác có thể thủ hòa a
~
- Jasmil? Lại là đàn ông? – Sắc mặt anh thoắt cái đã trở nên đen thui.
- Cái đó… có vẻ là như thế. – Cô nghiêm túc trả lời.
- … - Khóe miệng anh giật giật. – Đừng bảo ngay cả gay em cũng không tha à nha.
- Vớ vẩn. Jasmil bảo bối làm sao có thể là gay được? – Cô trợn mắt kháng nghị.
- Bảo bối? Em lại dám kêu người khác là bảo bối? – Anh phát hỏa.
- Có gì không thể? – Cô nghi hoặc. Jasmil vốn chính là bảo bối của cô mà? Tại sao khi không anh lại nổi khùng vậy?
- Rốt cuộc Jasmil là ai? – Anh muốn đập bẹp hắn.
- Con chó em nuôi.
- =0=
---------------------------------------
2.
- Đứng lại.
- ? – Cô nghi hoặc nhìn anh. Tại sao gần đây cô cứ có cảm giác không đúng? Rốt cuộc là không đúng chỗ nào nha??
- Em muốn đi đâu? – Anh đứng chắn trước mặt cô, nghiêm túc hỏi. Sau một thời gian ở chung, anh rốt cuộc hiểu được một việc hết sức trọng đại. Cô gái này hoàn toàn không phải mầm mống tai họa bình thường đâu.
- Em đi tìm anh họ. – Cô thành thật đáp, bày ra vẻ mặt ngây thơ nhất có thể. Thấy không, cô là đứa bé ngoan, cho nên anh có thể đừng gò ép cô như tội phạm nguy hiểm thế được không? Cô sẽ uất tức mà chết mất.
- Để làm gì? – Anh nheo mắt. Hai anh em nhà này một khi đã ở cùng nhau thì sức công phá sẽ tăng gấp bội, nhất định phải đề phòng.
- Gặp mĩ nam.
- Ở nhà. – Không cần bàn nữa.
- Tại sao?
- Em mới bao nhiêu tuổi hả? Không lo học hành mà suốt ngày mĩ nam mĩ nam cái gì chứ?
- Làm ơn đi, em đã 20 tuổi rồi, thậm chí còn đủ tuổi kết hôn rồi đó. Hơn nữa, trên đời có ai mà không thích mĩ nam chứ? Có thể ngắm có thể sờ, tội gì bỏ qua?
- Em... – Tức chết anh rồi, cái cô gái không biết điều này.
- Em nói này, tuy rằng anh cũng là một mĩ nam, hơn nữa còn thuộc dạng cực phẩm, nhưng mà em là một vị bác sĩ có lương tâm có y đức, tất nhiên sẽ không ra tay với bệnh nhân của mình. Cho nên anh có thể yên tâm, không cần bày ra bộ dạng kinh hãi như thế đâu mà.
- #-# - Anh là đang tức giận có được không? Còn nữa, không phải ngày nào cô cũng hóa thân thành kẹo cao su dính chặt lấy cánh tay anh hay sao?
- Được rồi được rồi, em đi trước đã. Để mĩ nam chờ là tội ác tày đình đó.
- Em…
- Em biết là anh có rấtttttt là nhiều chuyện để nói với em, nhưng hiện tại em phải đi rồi, anh cứ giữ lại trong lòng đi, tối dốc bầu tâm sự vẫn chưa muộn mà. – Cô nháy mắt, lướt đi nhanh như một cơn gió.
- … - Anh trợn mắt nhìn cô gái đáng chết hoàn toàn không coi lời mình nói ra gì kia, tức sùi bọt mép. Vừa rồi khi cô ra khỏi cửa, anh rõ ràng còn nghe thấy cô lầm bầm ‘Mĩ nam, Chu Khả Di number one đến chơi với các anh ddaay
~’ Không được, anh phải báo cho Vĩ, kêu nó phòng ngừa hỏa hoạn trước mới được.

- Anh họ yêu quý của em ơi!!!!! Em gái xinh đẹp lẹp bẹp đến thăm anh đấy! Chu Khả Di đáng yêu liêu xiêu đến chơi với anh này!!! Còn không mau ra đón em nhanh nhanh!?!?!! – Người chưa đến tiếng đã bay trước ngàn dặm.
- … - Quân run rẩy nhìn bóng hình bé nhỏ đang phi như bay về phía mình, toàn bộ các dây thần kinh căng lên như dây đàn, tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm rung lên không ngừng.
- Em nhớ anh chết mất!!! – Cô lao vào lòng Quân cọ cọ dụi dụi như con cún nhỏ, đáng yêu đến mức bao nhiêu đề phòng cảnh giác của Quân đều rầm rầm sụp đổ. Được rồi, có thể là cô thật sự nhớ đến người anh họ này.
- Em làm sao vào đây được? – Sau phút xúc động, Quân rốt cuộc nhớ ra trọng điểm. Mồ hôi lạnh chạy ròng ròng, cầu trời đừng để ABC xảy ra chuyện gì a, nếu không anh sẽ trở thành kẻ lang thang đầu đường xó chợ mất.
- Chị ấy dẫn em vào. – Cô bĩu môi chỉ chỉ nhân viên lễ tân, bày ra bộ dáng ủy khuất vô hạn. Cô còn chưa có động thủ đâu, anh có cầm đề phòng thái quá như vậy không chứ? Tủi thân chết mất thôi.
- Là thế nào? – Quân trực tiếp bỏ qua biểu cảm đáng thương của cô, hương nhân viên lễ tân hỏi.
- Tôi nghĩ là cô ấy đến dự tuyển cho nên…
- Á? Dự tuyển cái gì vậy? – Tai cô vểnh lên, máu nhiều chuyện sôi lên sùng sục.
- Người mẫu. – Quân hấp háy mắt, nhìn cô từ đầu đến chân, trong đầu bắt đầu tính toán kế hoạch lừa gạt đứa em họ xinh đẹp.
- Nam hay nữ? – Cô hào hứng. Người mẫu, người mẫu, ôi chao, nghe mới thú vị làm sao! Cô còn chưa được thử qua bao giờ đâu.
- Hiện tại đang tập trung tuyển nam, nhưng mà… - Quân đang vắt óc nghĩ cách thuyết phục cô thì đột nhiên thấy người bên cạnh cao hứng nhảy tưng tưng.
- Tuyệt vời!!
- Khả Di? – Quân nghi hoặc nhìn con thỏ nào đó cứ không ngừng nhảy tới nhảy lui, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó anh nghe không rõ.
- Mĩ nam a mĩ nam. Ố là la mĩ nam của em, em muốn mĩ nam, em muốn, em muốn. – CÔ kéo cánh tay Quân, vui vẻ reo hò.
- W.w
Xì xào xì xào~
Trong khi Quân câm nín ngước mắt nhìn trời thì không khí xung quanh lại trở nên ồn ào khác thường.
- Cô ta là ai vậy?
- Đúng là không biết xấu hổ~
- Nhìn bộ dạng cũng có vẻ là tiểu thư nhà giàu, không ngờ thực chất lại vô sỉ đến thế…
- Cái đồ mặt dày!!
- …
- …
Những lời nói kia lọt vào tai khiến Quân tức giận ngút trời. Đứa em họ đáng yêu của anh trước giờ đều được người trong nhà coi như bảo bối mà đối xử, có khi nào bị nhục nhã như vậy? Tuy rằng tính cách của cô có hơi … chút xíu, nhưng vẫn có thể coi là thật thà dễ thương, so với một số kẻ thích trát vàng lên mặt thì tốt hơn gấp trăm lần.
- Im miệng. – Quân quát lên. Mới chỉ là người dự tuyển mà đã dám nói xấu đứa em gái anh yêu thương nhất? Về nhà húp cháo hết đi! Quân còn muốn lên giọng dạy dỗ lại những kẻ không biết điều này thì cô đã mở miệng trước.
- Con người ai chẳng có lòng yêu cái đẹp? Vì sao thích mĩ nam lại trở thành mặt dày được? – Cô vô tội chớp chớp mắt, giọng nói lanh lảnh vang lên còn tràn đầy kinh ngạc, chẳng khác nào đứa trẻ ngây thơ thuần khiết khiến người ta muốn yêu thương.
- Cái này… - ‘nghe cũng có lí.’
- Mặt dày thì chính là mặt dày. – Trong khi đó, một giọng nói khác lại vang lên mang theo sự khinh miệt phá vỡ tình thế im lặng.
- Hửm? – Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, khóe môi cô hơi cong lên, chậc chậc hai tiếng. – Không ngờ đường đường là một người đan ông trưởng thành lại dùng cách cãi cùn của con nít, thật đặc biệt nha! – Ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng cô thì không ngừng khinh bỉ. ‘Đẹp trai mà thôi, tưởng ngon lắm à? Cẩn thận tôi mách Cây kim cương của tôi thì anh tiêu đời.’
- Chỉ giỏi khua môi múa mép.
- Ây da, không thể vội vàng kết luận khi chỉ nhìn phiến diện nha. Chẳng lẽ không ai dạy anh điều này? – Cô lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. – Không ngờ đẹp trai vậy mà không có đầu óc, đáng tiếc a đáng tiếc~~
- Cô câm miệng cho tôi. – Đột nhiên một âm thanh chói tai truyền đến khiến màng nhĩ của cô có cơ hội được ‘thử thách bản thân’. Lý Kiều Vân gõ mạnh đế giày xuống nền nhà cạch cạch cạch tiến tới, lớn tiếng quát. – Cô thật to gan, lại dám lớn giọng với em trai tôi? Đúng là không biết trời cao đất dày.
- Ôi chao! – Cô kêu một tiếng liền nhảy bổ vào trong lòng Quân, cơ thể run run. – Anh Quân, thật đáng sợ!!! Hai người đó là chị em a, thảo nào lại giống nhau như vậy, đều thật dọa người. Hiện tại cả mắt và tai em đều cực kì khó chịu a
- Anh đã nói mà em không chịu nghe, nhìn ruồi bọ nhiều sẽ hại mắt, nghe rắn chuột kêu dễ ảnh hưởng đến tai. – Quân đưa tay ôm gộn cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về, giọng nói nghiêm túc đến nỗi khiến người ta muốn phun máu. – Trẻ em phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn, nếu không lớn lên sẽ trở nên xấu xí, có biết không?
- A? Xấu xí? Là như chị kia có phải hay không?? – Cô chớp chớp mắt, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Lý Cảnh Vân.
- Thật thông minh! – Quân xoa đầu cô khen ngợi, lại bổ sung một câu. – Người xấu xí đến mức như vậy một phần là do gen di truyền, phần còn lại là bởi nhân phẩm quá kém. Khả Di, em cũng không thể quá ki bo nha. Ở nhà mắt người ta đã bị tra tấn thê thảm, em cũng nên cho người ta ngắm một chút coi như là dưỡng mắt, được không?
- Em rất hào phóng, sẽ không tính toán với người xấu xí. – Cô gật đầu lia lịa, bày ra bộ dáng đứa nhỏ biết nhiều.
Hai người kẻ qua người lại, câu nào câu nấy đều cay nghiệt không chịu nổi làm Lý Kiều Vân và Lý Cảnh Vân tức đến bốc cháy, hận không thể đem hai con rối kia chém thành trăm mảnh.
- Chu Minh Quân, anh to gan lắm! Thân chỉ là một quản lý nho nhỏ mà cũng dám đối nghịch với tôi? – Lý Kiều Vân trừng mắt.
- Chị, không cần vì loại người ngu ngốc tự đập vỡ bát cơm của mình mà tức giận. – Lý Cảnh Vân tiến đến bên cạnh chị, khinh khỉnh nói.
- Sai. – Cô nhảy ra khỏi lòng Quân, cất cao giọng. – Xấu nam à, không biết thì dựa tường mà nghe nè. Kẻ tự đập vỡ bát cơm của mình gọi là dũng cảm. Kẻ lấy bát cơm của người khác đập vào chân mình gọi là siêu ngu. Kẻ tự cho mình là đúng gọi là thần kinh. Đặc biệt, kẻ xấu xí lại cứ thích coi mình là cái rốn của vũ trụ là siêu cấp tưởng bở.
- Ha ha ha… - Quân bật ngón tay cái, trong mắt trong lòng đều là khâm phục cùng tự hào, hận không thể cho cả thế giới biết cô gái lợi hại này là em gái của Chu Minh Quân anh.
- Cô… - Lý Kiều Vân chỉ thẳng vào mặt cô, ngón tay run rẩy.
- Có chuyện gì xảy ra? – Xem chán rồi, Vỹ mới chậm chạp tiến vào, ánh mắt dừng trên người cô thật lâu. Cô gái này à, thật sự là tai họa trong nhân gian, chỉ dựa vào cái miệng nhỏ nhắn kia cũng đủ khiến người ta tức mà chết rồi. Một lần nữa ngẩng mặt lên trời than thở, tại sao khi đó anh lại không ngăn cản Quân chứ???
- Giám đốc Ngô! – Lý Kiều Vân rất nhanh lấy lại tinh thần, lịch sự lên tiếng. Khóe mắt liếc qua cô một chút, thấy được vẻ sợ hãi lúng túng, trong lòng càng vui mưng gấp bội. ‘Dám đối đâu với tôi thì cũng nên lường trước hậu quả. Hừ!?!!’
- Lý tiểu thư, cô đến đây vì chuyện gì vậy?
- Em trai tôi muốn tham gia cuộc thi tuyển của công ty anh, tôi đưa nó đến, nhưng lại gặp chút chuyện. – Ánh mắt Lý Kiều Vân như vô tình liếc ngang cô.
- Vậy sao? – Đã đến nước này, Vỹ cũng không thể giả bộ như không có chuyện gì được nữa. – Quân, thế này là thế nào?
- Tôi… - Còn chưa kịp lên tiếng đã bị cô cắt ngang, Quân thật sự rất bất đắc dĩ.
- Anh Minh Vỹ, bọn họ thật là đáng sợ! – Cô run run, trong đôi mắt linh động chứa đầy nước, vô cùng đáng thuwong. – Em đang cùng anh Quân nói chuyện thi chị này đột nhiên xông tới quát em. Em thấy anh kia nói không đúng nên có ý tốt nhắc nhở lại bị bọn họ đe dọa. Em… em… em không có làm gì… em thật sự không…
- … - Thấy bộ dạng cô như vậy, Vỹ ngây thơ đương nhiên bị lừa, lập tức quay sang hỏi nhân viên. – Có đúng như vậy không?
- Cái nay… - Mọi người nhìn nhau, ngơ ngác trả lời. – Đúng, nhưng mà…
- Lý tiểu thư? – Vỹ nhướn mày, tỏ rõ vẻ không hài lòng.
- Không phải như thế.
- Không phải chỗ nào? Lời tôi nói không đúng sự thật sao? – Cô nép sát vào lòng Quân, nước mắt lưng tròng.
- Đúng, nhưng…
- Anh Minh Vỹ, anh xem, em nói đều là sự thật. Em không hề nói dối. – Chẳng đợi Lý Kiều Vân nói thêm câu gì, cô liền nhảy bổ đến bên Vỹ, khóc thút thít như chịu oan ức lớn lắm.
- Ách… - Vỹ luống cuống tay chân, đầu óc bấn loạn. – Đừng khóc, em đừng khóc. Nín a, Khả Di, đừng khóc…
- Chị ấy bắt nạt em. – Cô kéo tay áo Vỹ lau mặt, bĩu môi.
- Ừ, anh biết, anh biết, đừng khóc nữa. – Vỹ cũng không còn tâm trạng để ý đến ống tay áo đáng thương nữa, chỉ một lòng một dạ muốn dỗ cô vui vẻ. Tại sao ư? Bởi vì có một tên ác ma nào đó đã nói với anh: ‘Nếu cô ấy ở địa bàn của cậu phải chịu bất kì tổn thương nào thì cậu trực tiếp nhảy xuống địa ngục luôn đi.’ Làm ơn, anh còn em trai nhỏ phải nuôi, vợ xinh đẹp phải lấy, con bé bỏng phải sinh,… không thể chết một cách lãng xẹt như vậy được. – Khả Di, em muốn gì anh cũng chiều ý em, đừng khóc nữa được không?
- Em muốn cái gì cũng được? – Cô hấp háy mũi.
- Ừ. – Anh bất chấp.
- Thật sự?
- Ừ. – Anh liều mạng.
- Tốt. – Cô gật đầu cái rụp, lau khô nước mắt bằng tốc độ ánh sáng, sau đó chỉ thẳng vào Lý Cảnh Vân cách đó không xa, phán. – Anh ta không đủ tư cách ra nhập công ty các anh.
- Hả??
- Dựa vào cái gì? – Lý Cảnh Vân tức giận. Ra nhập ABC là ước mơ anh đã ấp ủ từ lâu, vì cái gì cô gái đáng chết kia lại có quyền hủy bỏ cơ hội của anh?
- Lí do? Thứ nhất, anh quá xấu xí để làm người mẫu. Thứ hai, nhân phẩm đạo đức của anh quá kém, không đủ tư cách trở thành người của công chúng. Thứ ba, anh không tôn trọng người biết yêu cái đẹp, tức là không tôn trọng cái đẹp, hoàn toàn không phù hợp đi hoạt động nghệ thuật.
- ~0~ - Lý Cảnh Vân tức đến co giật.
- >w< - Lý Kiều Vân giận nổ đom đóm mắt.
- =o= - Mọi người trực tiếp ngất xỉu.
---------------------------------------
3.
Vài ngày nay cô sống thật sự rất vui vẻ, bởi vì cô đã tìm ra một việc rất chi là thú vị để làm. Thì ra cái người xấu xí kia thích Cây kim cương nha, nhưng đáng tiếc cho cô ta là Cây kim cương ngốc nghếch không hề biết đến điều này, mà Tiểu yêu tinh thích tác oai tác quái cô đây lại tinh tường nhìn ra. Như vậy kết quả sẽ như thế nào? Đương nhiên là kế hoạch tấn công của cô ta bị cô phá tơi bời hoa lá, phá đến không còn nguyên bản, phá đến ý nghĩa cũng thay đổi hoàn toàn. Cô phát hiện hàng ngày nhìn dáng vẻ rạng ngời khi đến và khuôn mặt xám xịt vặn vẹo lúc lắc mông bỏ đi của cô ta là một việc rất sảng khoái ha ha ha…
Hôm nay cô ta hẹn cô ra đây, có lẽ là đã chịu hết nổi rồi, trong lòng cô không khỏi than thở: ‘Vì cái gì sức chịu đựng của những người này đều kém cỏi như thế? Mới có một tuần mà thôi, có cần bấn loạn như vậy không?’
- Chu…
- Cô không chào tôi sao? Thế mà tôi còn tưởng tiểu thư nào cũng được dạy dỗ đàng hoàng cơ đấy.
- Cô không xứng để tôi phải chào.
- Ấy, cô lại phân biệt đối xử rồi. Bố mẹ cô không nói như thế là không tốt ư?? Hiện tại là thế giới bình đẳng, có quyền con người hẳn hoi. À quên, cô có biết cái gì là quyền con người không? Có cần tôi phụ đạo một khóa riêng không?
- Bớt nói nhảm đi. Tôi gọi cô ra đây là vì…
- Khoan đã nào, tôi còn chưa có đồ uống đâu. Láu táu không phải là đức tính tốt. – Cô không hài lòng nhìn cái bàn trống trơn trước mặt. Rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, vì cái gì mà lại keo kiệt như vậy nha? Chỉ một cốc nước cũng tính toán hay sao? Muốn đấu thì cũng phải có sức mới được chứ?
- Phục vụ! – Lý Kiều Vân nghiến răng nghiến lợi gọi.
- Một nước cam, cám ơn!! – Cô khoanh tay trên bàn, mỉm cười.

- Hiện tại tôi đã bắt đầu nói chuyện được chưa?
- Ô hay thế nãy giờ cô toàn sủa không à?
- … - Hít thở hít thở. Lý Kiều Vân tự nhắc nhở mình, không thể bị cô chọc giận, không thể nổi đóa, phải giữ hình tượng, hình tượng, hình tượng, hình tượng cô thật vất vả mới xây dựng được, hình tượng cô cố gắng gìn giữ bao năm nay, hình tượng cao cả đẹp đẽ của cô, không thể xúc động, không thể kích động, không thể manh động.
- Được rồi, tôi rộng lượng không tính toán với cô. Hôm nay Lý tiểu thư lá ngọc cành vàng tìm tôi có việc gì vậy? – Cô lơ đãng cắn cắn ống hút.
- Hừ, không giả bộ nữa sao? Quả nhiên là Hồ ly tinh chuyên bày đặt chiêu trò trước mặt đàn ông. – Lý Kiều Vân tức giận thở phì phò. Mỗi khi cô đến gặp anh Hạo Trạch, cô gái chết tiệt này sẽ nhảy bổ ra tỏ vẻ sợ hãi, còn nói cái gì mà người xấu xí đáng sợ thích bắt nạt kẻ yếu, đạo tức tồi, nhân phẩm kém,… khiến ánh mắt anh Hạo Trạch nhìn cô ngày một chán ghét. Hận nhất chính là thái độ của anh đối với cô ta luôn là dịu dàng đến không thể tưởng tượng được, gần như đã cưng chiều cô ta lên tận mây xanh.
- Ây da, sao cô có thể nói mình khó nghe như vậy? Mặc dù đó là sự thật. – Cô kinh ngạc hô.
- Cô… - Lý Kiều Vân trợn mắt. Trình độ đổi trắng thay đen của cô gái này đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần rồi.
- Tôi biết là cô cảm kích tôi giúp cô giật bỏ lớp mặt nạ kia trước mặt anh Hạo Trạch cho nên mới mời tôi uống nước. – Cô mỉm cười, ánh mắt như muốn nói ‘Tôi biết, tôi biết mà.’
- Chu Khả Di!!!! – Lý Kiều Vân rốt cuộc bùng nổ. Đối mặt với người mặt day cả tấc thế này thì hình tượng này nọ đều vứt hết đi.
- Chậc chậc… - Cô lắc đầu cảm thán. – Vốn tưởng ai tức giận đến mức gọi cả họ tên tôi đều đáng yêu như anh Hạo Trạch, không ngờ là tôi sai rồi.
- Cô… cô đi chết đi!
Vèoooo…
Choangggg.g…gg………
Âm thanh thanh thúy như xé rách không gian mà lan ra, khiến không khí đột ngột trở nên yên ắng lạ thường.
1’
2’

5’ trôi qua, hiện trường vẫn lặng ngắt như tờ.

Lý Kiều Vân nhìn chằm chằm bàn tay mình, không thể tin được việc mình đã làm ra.

Cô ngồi ngây ra, đờ người nhìn ly nước vỡ vun trước mặt, đại não hoàn toàn đình công.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nên tiến đến giúp đỡ hòa giải hay không?

Tình thế giằng co cứ như vậy tiếp diễn đến lúc một giọng nói lo lắng cực độ vang lên.
- Sao lại thế này? Khả Di, em không bị thương chứ? – Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận kiểm tra toàn thân cao thấp, sau khi xác định không có việc gì mới thở phào một hơi.
Bởi vì mãi không thấy cô trở về cho nên anh mới qua đây xem một chút, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng dọa người như vậy. Anh thề, từ sau sẽ không thả cô chạy lung tung nữa, nếu cô thật sự bị thương thì làm sao bây giờ?
- Anh Hạo Trạch! – Cô ngây ngốc nhìn anh, bỗng như bừng tỉnh, nhào vào lòng anh òa khóc.
- Khả Di? – Anh bị hàn động của cô dọa xém chút là ngất xỉu. Đây là lần thứ hai anh thấy cô khóc, ý anh là khóc thật sự, không giả bộ, không tỏ vẻ, không bày trò. Cô cứ ôm anh khóc như một đứa trẻ, bờ vai bé nhỏ run lên từng hồi, trông yếu đuối như vậy, đáng thương như vậy khiến anh đau lòng muốn chết. – Khả Di, ngoan nào, đừng khóc nữa.
- …
- Chỉ cần em nín, cái gì anh cũng đều nghe em, ngoan! – Mặc dù hiện tại anh cũng đã như thế rồi.
- …
- Ngoan nào, không sợ, có anh ở đây rồi. Khả Di là giỏi nhất, nín đi nào!
- …

Lâu thật lâu sau, lâu đến mức anh có cảm giác cổ họng mình sắp khàn cả đi, tiếng khóc của cô mới nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nấc nghèn nghẹn.
- Khả Di!
- … - Cô chỉ ôm chặt lấy anh như đứa nhỏ bị hoảng sợ, một chữ cũng không nói.
- Chúng ta về nhà thôi. – Anh cẩn thận đỡ cô lên.
- Anh Hạo Trạch, Lý Kiều Vân ném ly vào em. – Cô giật giật áo anh, run rẩy lên tiếng.
Vừa rồi khi cái ly bay về phía cô, cô quả thực đã sợ đến xém té xỉu. Trên đời này cô yêu nhất là bản thân, mà biểu hiện rõ ràng nhất chính là sợ chết. Tuy bình thường cô to gan lớn mật vậy, nhưng động tới tính mạng thì vẫn cực kì nhát gan. Đương nhiên, cô hận nhất là bị người ta hãm hại. Mắng chửi, dọa nạt, vu oan này nọ kia cô đều có thể bỏ qua, nhưng duy nhất động thủ với cô là tuyệt không thể tha thứ. Mà Lý Kiều Vân kia lại dám cầm cả cái ly to tổ chẳng mà ném vào cô. Nếu như không phải cô phản ứng nhanh nhảy bật ra thì không phải đã đầu rơi máu chảy rồi sao? Đến bây giờ nghĩ lại tay chân cô vẫn còn lạnh toát đây này.
- Ừ, không có việc rồi rồi, không cần sợ. – Anh vỗ nhẹ lưng cô, nhưng ánh mắt thì trừng trừng nhìn Lý Kiều Vân như muốn giết người. Dám tấn công Khả Di của anh? Đi chết đi.
- Em… em không cố ý… - Lý Kiều Vân liên tục lắc đầu. Trời đất chứng giám, lúc đó cô hoàn toàn không kiểm soát được hành động của mình.
- Lý tiểu thư, cô không còn là trẻ con nữa, nên biết thế nào là chịu trách nhiệm với hành động của mình. – Anh đanh giọng. Anh đã chướng mắt cô ta lâu lắm rồi, nhưng bởi vì Khả Di muốn chơi đùa, nên anh mới miễn cưỡng không quăng cô ta đi. Giờ cô ta lại dám có ý đồ làm cô bị thương, anh đương nhiên sẽ không chịu đựng nữa.
- Không phải như thế…
- Em muốn về nhà. – Cô khịt mũi, khẽ ngọ nguậy trong lòng anh.
- Được, về nhà. – Anh bễ cô lên nhẹ nhàng như ôm một con búp bê khiến cô trợn tròn mắt, nhưng lúc này anh cũng không nhìn thấy được. – Lý tiểu thư, chuyện hôm nay tôi sẽ tính toán với cô sau. Còn nữa, tốt nhất sau này đừng chạy tới trước mặt tôi, tôi không phải quân tử, sẽ không nương tay với phụ nữ đâu.

- Anh Hạo Trạch! – Ngồi trên xe, cô giống như thức tỉnh, ánh mắt long lanh nhìn anh chằm chặp. – Cô ta ném em.
- Yên tâm, anh sẽ không tha cho cô ta.
- Anh sẽ làm gi? – Cô gần như chồm hẳn người sang, nhìn anh đầy mong chờ.
- Thế em muốn thế nào? – Anh phì cười, vỗ vỗ đầu cô.
- Anh sẽ nghe em? – Cô nắm chặt bàn tay đáng ghét trên đầu mình, hỏi.
- Nếu em ngoan. – Anh cười cười nhìn abfn tay to lớn của mình trong đôi tay bé nhỏ của cô, cảm giác rất lạ.
- Em luôn ngoan mà. – Cô nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó cười ngây ngô đem tay anh đặt lại lên đầu mình.
- Ha ha… đồ ngốc này! – Anh bị hành động của cô chọc cho buồn cười không thôi. Đáng yêu quá a!!!!!
- Vậy cái kia…
- Được rồi, đều nghe em, đã hài lòng chưa? – Anh thừa nhận mình càng ngày càng không có tiền đồ, nhưng thế thì đã sao? Cô vui vẻ là tốt rồi.
- Em nghe chị Huyền Chi nói anh đã quyết định đầu tư vào công ty nhà họ Lý?
- Anh hiểu rồi. – Lại vỗ lên cái đầu nho nhỏ của cô thêm một cái, anh mới yên tâm khởi động xe.
- Còn nữa mà. – Cô nhảy chồm chồm kháng nghị. – Lý Cảnh Vân muốn bước chân vào giới người mẫu.
- Cậu ta đang ở trong đó rồi.
- Vậy thì đá anh ta ra. – Cô nghiến răng nghiến lợi. – Em thích nĩ nam, nhưng đồng thời cũng ghét cay ghét đắng kẻ kiêu căng tự cho mình hơn người. Đẹp thì hay lắm sao? Cũng chỉ là một bộ da mà thôi, ngắm một chút thì sẽ chết sao? Hừ, Cây kim cương, em nói anh nghe, anh ta còn kém xa anh, vậy mà còn bày đặt lên mặt này nọ, tưởng mình báu bở lắm chắc? Đồ con heo, không đúng, ngay cả con heo cũng vẫn hơn anh ta một phần.
- … - Hiện tại là thế nào? Tại sao mắng chửi người cũng muốn kéo anh vào? Anh nên cảm ơn vì lời khen của cô hay tức giận khi bị đem ra so sánh với cái người mà ‘con heo cũng con hơn một phần’ đây? Aizzzz… thật là rối rắm~~
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui