Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện

1.
- Sau đây là một câu hỏi hơi riêng tư chút. Xảo Nhi, cô đã có bạn trai chưa? Xin chú ý, câu hỏi này bao gồm cả quá khứ và hiện tại nhé!
- Tôi vẫn chưa.
- Chưa từng?
- Đúng vậy.
- Cô nói thật sao? Trời ạ, một cô gái hoàn mĩ như cô sao có thể chưa từng hẹn hò chứ?
- Anh nói quá rồi, tôi đâu có tốt đến như vậy?
- Không cần quá khiêm tốn như vậy, ai chẳng biết Xảo Nhi là cô gái tài sắc vẹn toàn hiếm có trong giới người mẫu hiện nay? Nhưng mà chuyện này thật sự rất là khó tin. Làm sao những chàng trai có thể để yên cho cô nhỉ?
- Anh đừng nói thế, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi mà.
- Dù sao thì đây quả là một tin đáng mừng cho các fan nam của cô. Các bạn thân mến, hiện tại Xảo Nhi của chúng ta vẫn còn độc thân, cho nên các bạn vẫn còn hi vọng. Hãy cố gắng lên!! Nhưng mà Xảo Nhi à, cô năm nay cũng 20 tuổi rồi, nên thử yêu một lần chứ nhỉ?
- Thực ra em đã yêu thầm một ngươi suốt 2 năm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa dám thổ lộ.
- Woww, yêu thầm?? Xảo Nhi, cô có thể cho chúng tôi biết người đó là ai được không? Tôi quả thực rất là tò mò, không biết người con trai như thế nào mới có thể khiến siêu mẫu trẻ tuổi của chúng ta yêu thầm suốt 2 năm?
- Anh cũng biết anh ấy đấy.
- Tôi ư? Như vậy, chàng trai may mắn đó cũng là người của công chúng sao?
- Không phải. Anh ấy là doanh nhân.
- Doanh nhân? Xảo Nhi à, cô quả thực rất biết cách làm người khác tò mò đấy. Tôi sắp không chịu nổi rồi đây.
- Nhưng mà, em nói ra thật sự không sao chứ? Nhỡ anh ấy giận em thì làm sao bây giờ?
- Sao có thể? Được Xảo Nhi trực tiếp bày tỏ trên truyền hình là một chuyện hạnh phúc cỡ nào. Tôi đảm bảo người đó sẽ rất cảm động.
- Thật ư? Anh ấy sẽ cảm động vì em sao?
- Đương nhiên rồi. Cô tin tôi đi, không phải chỉ có con gái mới yêu thích những điều lãng mạn đâu. Vậy người cô thích là ai?
- Người đó… người đó là… Giám đốc Creative Lâm Hạo Trạch.

Người nào đó ngồi trước ti vi mắt trợn tròn. Không đùa chứ? Cô người mẫu kia thật sự ở trên chương trình truyền hình trực tiếp mà bày tỏ? Cũng quá to gan rồi.
Ách… đợi một chút, cô ta, cô ta vừa mới nói là ai kia?
Điên rồi điên rồi, không, loạn rồi loạn rồi. Ngay cả người mẫu cũng trêu vào? Anh thật sự không đùa được đâu. Thế mà còn bày đặt kêu mình chưa có kinh nghiệm yêu đương, chưa động lòng với ai, chưa… càng nghĩ càng thấy tức, tức chết cô mất. Không được, không thể tiếp tục để như thế này được. Anh càng ngày càng chẳng coi cô ra gì thì thôi, lại còn hết lần này đến lần khác nói dối cô? Tạo phản rồi!
Cốc… cốc… cốcccc…
- Ai đó?
- Tiểu thư, tôi tới đưa cơm hộp.
- Vào đi! Để ở đó được rồi. Hôm nay tôi sẽ tự mình đi đưa. – Cô tắt ti vi, lôi một đống chai lọ các kiểu ra bắt đầu chọn lựa.
‘Mẹ mua cho em con heo đất í a í a’
Tiếng chuông điện thoại rất đúng lúc vang lên ngăn cản cô đem một thứ thuốc kinh dị nào đó trộn vào thức ăn.
- Alo? – Cô vừa ngắm lọ thuốc mê Elvis mới gửi vừa lơ đãng trả lời.
- Khả Di, đã một tuần rồi. – Giọng nói ở đầu dây có vẻ suy yếu đến thảm hại. Một tuần qua anh luôn ngoan ngoãn chịu đựng sự hành hạ dã man tàn bạo vô nhân đạo của cô, chẳng lẽ còn chưa đủ ư? Mà cho dù có chưa đủ thì cũng nên nói cho anh một con số a, nếu không anh sẽ chết vì tuyệt vọng mất.
- Cho nên? – Cô vẫn thực bình thản.
- Em giận cũng giận rồi, trừng phạt cũng trừng phạt rồi, hiện tại có thể về nhà chưa?
- Nhà? Ý anh nói là Mỹ ư? – Cô chống cằm, bắt đầu tính tính số ngày nghỉ ít ỏi còn lại.
- Không phải, anh muốn nói là… - Tiếng nói đột nhiên im bặt.
- Là cái gì? – Cô nghi hoặc lên tiếng.
- Là…
- Rốt cuộc là cái gì chứ?
- …
- Này, anh còn ở đó không? Alo???
- Khả Di, anh… anh có chút việc, lát sẽ gọi lại cho em.
- Anh…
Cạchhhh…
Tút tút tút…
‘Làm gì mà cứ như ma đuổi thế không biết? Bận đến mấy thì cũng phải đợi người ta chào hỏi tử tế đã chứ? Thật là không thể hiểu nổi.’

Anh ngẩn người nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Anh vừa mới nói cái gì?
‘Em giận cũng giận rồi, trừng phạt cũng trừng phạt rồi, hiện tại có thể về nhà chưa?’
‘… hiện tại có thể về nhà chưa?’
‘… về nhà…’
‘… nhà…’
Từ bao giờ anh đã coi cô như một thành viên trong gia đình, một chủ nhân khác của căn hộ? Rốt cuộc là từ bao giờ, từ bao giờ cô đã xâm nhập vào mọi ngóc ngach trong cuộc sống của anh, khiến khắp nơi đều tràn ngập những sắc màu sặc sỡ? Và từ bao giờ, đối với anh, cô lại trở nên quan trọng đến như vậy?
Tại sao nghe qua lại giống như anh đã thích cô rồi? Không, không, không thể nào. Làm sao lại thành ra như vậy được? Thích cô? Không bằng tự sát đi cho rồi, may ra còn được Diêm vương đại nhân khai ân cho đi đầu thai tiếp tục làm người.
Nhưng cô cũng rất đáng yêu mà? Mặc dù hay giở trò quậy phá, cấu tạo dây thần kinh có phần khác thường, yêu thích gây chuyện phá phách, nhưng luôn thẳng thắn trung thực, làm ngươi tuy hay lượn lẹo, lại thích chọc ngoáy, nhưng vẫn có thể coi là quang minh chính đại. Nói tóm lại, anh cảm thấy cô là một gái tốt.
Không được không được, không thể tiếp tục nghĩ tốt về cô, nếu không anh thật sự thích cô thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng hiện tại hình như anh đã thích cô mất rồi??
Xùy xùy xùy, làm gì có chuyện đó, chỉ được cái nghĩ ngợi linh tinh.
Nhưng…
Không phải…
Nhưng mà…
Không phải đâu…
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…… Anh phát điên mất. Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với anh thế này? Hay là quên nó đi? Không được, không tìm ra đáp án thì anh không thể bình tĩnh lại được. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Thật là rối rắm a a a ~
Đúng rồi, tên Chu Minh Quân kia không phải vẫn hay khoe mẽ về kinh nghiệm tình trường phong phú đó sao? Chắc vấn đề nho nhỏ của anh sẽ không làm khó được nó đâu nhỉ? Lần đâu tiên anh cảm thấy thằng bạn này cũng không quá vô dụng.

30 phút sau,
Anh xin rút lại lời nói lúc nãy.
Nhìn thằng bạn đang ôm bụng cười sặc sụa trước mặt, anh thật sự có loại xúc động muốn giết người.
- Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…
- Chu Minh Quân!!!!!
- Ha ha… ha ha… Cậu thật sự… thật sự thích Tiểu yêu tinh hả? Ha ha…
- Tôi đang hỏi cậu, tại sao cậu lại hỏi ngược lại tôi? Còn nữa, cậu mà còn dám cười thêm một tiếng, tôi giết cậu.
- Được, được, được, tôi… ha… không cười là được. – Quân vô tội chớp chớp mắt. – Theo như những gì cậu nói, tôi rất hân hạnh được thông báo với cậu, cậu đã thích người ta rồi.
- Thật ư? – Anh bật thốt lên.
- Chắc chắn.
- Dựa vào cái gì?
- Con bé có phiền phức không?
- Này còn phải bàn?
- Có quậy phá không?
- Vô nghĩa.
- Có bạo lực không?
- Hỏi thừa.
- Vậy, cậu có vì thế mà ghét bỏ con bé không? Có muốn tránh con bé càng xa càng tốt không?
- Làm sao có thể? Cô ấy như vậy thực đáng yêu! Không gặp cô ấy một chút tôi đã cảm thấy nhớ, làm sao có thể muốn tránh cô ấy chứ?
- Anh bạn à, cậu thảm rồi!! – Quân rất thông cảm vỗ vỗ vai anh.
- Có ý gì?
- Cậu bị con bé nắm trong tay rồi, cuộc đời sau này của cậu chỉ e là… haizzz…… tự cầu phúc đi.
- Vậy có nghĩa, tôi thật sự thích cô ấy rồi sao?
- Với tình trạng u mê của cậu hiện giờ có thể dùng chữ ‘yêu’ được rồi đấy.
- Yêu? Anh kinh ngạc. – Tôi yêu cô ấy ư? – Thì ra là như vậy. Thì ra là anh… đã yêu cô mất rồi. Thật ra thì, cảm giác này cũng không tồi tệ lắm. Thật ra thì, cô cũng rất là dễ thương. Thật ra thì, ở bên cạnh cô anh luôn được vui vẻ. Thật ra thì, chỉ cần nghĩ đến cô là anh đã cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp. Thật ra thì…
- Ha ha ha ha… Ha ha ha ha… - Tiếng cười rung chuyển trời đất một lần nữa vang lên bên tai.
- Cút, không muốn chết thì mau cút cho tôi. – Anh bực bội gầm lên. Vì sao ư? Thứ nhất, tên này dám công khai cười nhạo anh. Thứ hai, hắn lại dám khinh thường Khả Di của anh. Chết tiệt, thích cô thì sao chứ? Cô xinh đẹp, tính cách tốt, lại… không được không được, anh lại nghĩ tốt về cô quá rồi. Đợi một chút, hình như anh có vẻ đặc biệt thích cụm từ ‘Khả Di của anh’. Không được rồi, anh thật sự yêu cô quá mất rồi. Ây da, làm sao đây? Làm sao đây?
Tại sao yêu ai không yêu lại đi yêu đúng cô gái khó đối phó đó chứ?
Hiện tại vấn đề rất nan giải là…
… cô có yêu anh không?
… làm thế nào để thổ lộ với cô đây?
… nếu anh nói anh yêu cô, cô sẽ có phản ứng thế nào?
… liệu cô có từ chối anh không?
… làm thế nào mới có thể khiến cô yêu anh?

Ôi chao!
Lo lắng a lo lắng~
Sốt ruột a sốt ruột~~
Sợ hãi a sợ hãi
---------------------------------------
2.
- Anh họ? – Cô ngạc nhiên khi thấy ông anh họ bước ra từ văn phòng Giám đốc, lại còn vừa đi vừa cười như khỉ đột xổng chuồng.
- Khả Di bé bỏng của anh cuối cùng cũng lớn rồi. – Quân đưa tay vỗ vỗ đầu cô, cười bí hiểm.
- Gì hả? – Cô ngờ vực.
- Không có gì, không có gì, em mau vào đi. Chúc vui vẻ ha ha ha…
- Anh họ, hôm nay anh ăn nhầm phải cái gì hại não à?
- Từ từ rồi em sẽ hiểu. – Quân nháy mắt với cô một cái rồi cười ha ha bỏ đi. – Cuộc đời đảo điên rồi. Thế giới sắp loạn rồi.
- O.o

- Anh Hạo Trạch, anh họ của em…
Choanggg…
Anh đang uống nước thì nghe thấy tiếng cô vang lên ngay đằng sau, bàn tay run lên, chiếc cốc đáng thương lập tức được tận hưởng chuyến du lịch cuối cùng của cuộc đời.
- @@ - Cô im lặng nhìn anh trân trân. Giọng nói của cô đáng sợ đến như vậy sao? Thật đau lòng!
- Khả Di, em… em tới lú..c nào… nào vậy? – Anh lúng túng.
- Vừa mới. Anh với anh họ của em vừa nói cái gì thế? Tại sao em cảm thấy hai người dường như đều rất bất bình thường? – Cô đặt hộp cơm xuống bàn, nghi ngờ nhìn anh.
- Không… không… không có gì. Chỉ là một chút… chút chuyện nho nhỏ… à không, lơn lớn mà thôi.
- Anh Hạo Trạch à, có phải anh… - Cô đặt tay lên vai anh, nheo mắt.
- Anh… anh làm sao chứ? – Bị cô nhìn chăm chú như vậy anh cảm thấy thực mất tự nhiên, lần đầu tiên trong đời biết đến cảm giác bối rối thẹn thùng. Ách? Thẹn thùng?? Điên rồi điên rồi.
- Đỏ mặt? – Cô nghiêng người vể phía trước ghé sát vào anh nhìn ngắm, nỗi nghi hoặc trong lòng lại càng bùng cháy dữ dội. Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai cái người này một thì bí bí hiểm hiểm, một lại lấm la lấm lét thế nhỉ?
- Không có. Không phải. Làm gì có. – Đối mặt với nhịp tim đột nhiên tăng vọt, anh hoảng hốt lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn 1m với cô.
- Anh không cần đả kích em như vậy đâu. – Cô tức giận bừng bừng chống nạnh quát. – Em là quái vật hút máu hay dã thú ăn thịt người hả? Anh làm cái gì mà phải chạy xa thế chứ?
- Không, anh không có ý đó…
- Được rồi. – Thấy bộ dạng luống cuống đáng yêu của anh, cô tạm thời không chấp nhặt thái độ vừa rồi. Đấy, cô là con người rộng lượng thế cơ mà. Nhưng… - Em phát hiện mọi người đểu rất kì quái.
- Mọi người? Ai nữa vậy?
- Anh này, anh Quân này, còn có người mẫu Xảo Nhi gì đó nữa. À nhắc mới nhớ, cô gái này đúng là vô cùng vô cùng can đảm, lại dám công khai bày tỏ ngay trên truyền hình như vậy. Chẳng lẽ không sợ bị người ta từ chối sao chứ? À nhân tiện nhắc đến việc này, anh định thế nào? – Cô như cười như không nhìn về phía anh. Anh dám nói đồng ý, cô liền lập tức bóp chết anh. Bao nhiêu công sức của cô há có thể bỏ phí như thế được?
- Anh…
- Em nói cho anh biết, bạn gái của anh nhất định phải do em quyết định. Anh đừng hòng qua mặt em. Nếu không anh chết chắc đó.
- Ừ, anh biết. – Anh gật đầu tán thành. Đây là đương nhiên, bởi vì người anh muốn theo đuổi chính là cô mà.
- Tốt. – Cô vỗ vai anh tỏ ý khen ngợi. – Nhưng mà cô Xảo Nhi kia anh tính sao?
- Xảo Nhi là ai? – Anh ngơ ngác. Anh có biết người này à? Sao chẳng có ấn tượng gì hết trơn vậy?
- Đừng giả bộ. Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng. – Cô khoanh tay trước ngựng chờ đợi lời thú tội của ai kia.
- … - Anh nghiêm túc suy nghĩ. Rốt cuộc Xảo Nhi là ai vậy? Tại sao anh lại phải biết cô ta?
- Nếu không muốn tiếp tục ăn thứ cơm hộp này trong một tháng tới thì anh thành thật cho em. – Cô trắng trợn đe dọa.
- Nhưng mà anh. – Nghĩ kĩ lại lần cuối, anh mới kiên quyết lắc đầu. - …quả thực không biết ai là Xảo Nhi hết.
- Không biết?
- Không biết.
- Thảm quá! – Cô thở dài. Bảy tỏ rầm rộ như thế, chân thành như thế, cuối cung lại chỉ đổi được ba chữ ‘không quen biết’ của người ta.
- Khả Di, sao vậy? Xảo Nhi kia là người rất quan trọng à?
- Ăn xong em mới nói cho anh. – Cô nở nụ cười xấu xa, chỉ chỉ về phía hộp cơm bị lãng quên nãy giờ.
- =x= - Nếu anh nói anh không muốn biết nữa cô có tha cho anh không? Câu trả lời đương nhiên là không. Vì vậy, anh bắt đầu mở hộp cơm với tinh thần quả cảm bất khuất.
Một miếng…
… không có vấn đề gì.
Hai miếng…
… vẫn chưa chết.
Ba miếng…
… cũng không đến nỗi.
Bốn miếng…
… có phần hơi ngon miệng.
Anh nghi hoặc nhìn cô, cô lại chỉ mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ. Không lẽ, cô đã tha thứ cho anh rồi?
Trong vô thức, anh đưa miếng thứ năm lên miệng…
… Ôi mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Anh Hạo Trạch, hiện tại chúng ta có thể coi là thân thiết đúng không? – Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
- Ừ. – Anh xoay người giả vờ làm này nọ để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng. Không được rồi, từ sau khi xác định rõ tình cảm của mình, anh có cảm giác như minhd đang dần biến thành một cậu nhóc vị thành niên ngốc nghếch trước mối tình đầu. Ừm, mặc dù đây đúng là lần đầu tiên anh yêu một cô gái, nhưng dù sao cũng đã 25 tuổi đầu rồi, có cần ngây ngô đến mức này không? Quả nhiên Quân nói đúng, giữ mình quá cũng không tốt cho thân thể.
- Cho nên…
- Ừm? – Anh nhịn không được liếc mắt nhìn cô một cái. Tại sao cô luôn thích nói chuyện lấp lửng như thế? Thật dễ khiến người ta liên tưởng lung tung. Đột nhiên anh phát hiện, từ khi cô xuất hiện, dường như anh đã thể hiện rất nhiều tính cách tiềm ẩn, ví dụ như thích làm bảo mẫu này, hay liên tưởng này nọ này,… Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu nhỉ?
- Rốt cuộc anh thích cô gái như thế nào?
- Giống như em là được rồi. – Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, anh theo phản xạ trả lời, nói xong mới giật mình, mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu chờ đợi phản ứng của cô.
- Hả? – Cô ngẩn ra. Cô cứ nghĩ là sẽ lại nhận được câu trả lời kiểu ‘anh không biết’ hay ‘anh chưa từng nghĩ tới’ chứ, không ngờ anh lại nói như vậy. Điều này chứng tỏ cái gì? Chính là… - Cây kim cương à, ngay cả cách ăn nói của anh cũng bị em ảnh hưởng không ít nhỉ?
- @@ - ‘Khả Di, anh phát hiện có nhiều lúc em rất là ngốc nghếch.’
- Này, cái vẻ mặt này của anh là sao hả? Bị em ảnh hưởng là chuyện đáng buồn đến mức đó ư? – Cô bĩu môi. Cô là Tiểu yêu tinh, là đại ca của đại ca anh có biết không? Cô đã hạ mình về Việt Nam để giải quyết chuyện riêng tư giúp anh, vậy mà anh lại còn bày ra bộ dạng bất đắc dĩ đó là thế nào? Muốn chọc cô tức chết có phải không?
- Anh không có ý đó. – Anh oan ức nhắc lại câu này lần thứ n. Tại sao nãy giờ cô liên tục vu khống anh đủ loại tội lỗi hỡi ơi chứ? Anh trông giống kẻ xấu xa như vậy à? Đúng là tan nát cõi lòng!!!
- Giám đốc, các phóng viên, nhà báo, đại diện đài truyền hình,… liên tục gọi điện đến muốn phỏng vấn anh, con nhắc đến cô người mẫu Xảo Nhi gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? – Huyền Chi hớt hải xông vào, vội vàng đến nỗi ngay cả gõ cửa cũng quên.
- Lại là Xảo Nhi? – Anh day day thái dương. Rốt cuộc cô ta là ma quỷ phương nào mà cứ ám anh hoài vậy?
- Giám đốc, anh biết cô gái đó ư? Vậy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
- Nhìn mặt tôi giống như biết tình hình lắm à? – Anh lườm Huyền Chi một cái, lại quay sang người nãy giờ vẫn giả bộ ngó lơ. – Khả Di, em có thể giải thích một chút hay không?
- Em nói này, con người không thể cập nhật thông tin quá chậm chạp, nếu không sẽ thành người tối cổ. – Cô vừa nói vừa gõ lạch cạch lên bàn phím máy tính của anh, sau đó click một cái, trên màn hình liền xuất hiện một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp có vài nét sắc sảo cùng dáng người quyến rũ ma mị.
- Người tôi thích là…

Anh á khẩu. Yêu thầm anh? 2 năm? Đùa chắc? Thậm chí anh còn không biết cô gái kia là ai nữa, ngay đến một chút ấn tượng cũng chẳng có luôn. Liếc nhanh sang bên cạnh, thấy vẻ mặt cô không quá khó coi anh mới thở phào một hơi. Tuy vậy trong lòng vẫn rất khó chịu với cô người mẫu kia. Khi không lôi anh ra nói này nói nọ làm gì? Chê cuộc đời quá phẳng lặng à? Nhỡ làm cô hiểu lầm rồi lại giận anh nữa thì làm sao bây giờ?
- Giám đốc Lâm Hạo Trạch, xin mời phát biểu cảm nghĩ một chút. – Thấy vẻ mặt xám xịt của anh, cô cười rất chi là sung sướng.
- Anh thấy, cô ta nhất định là gặp ảo giác.
---------------------------------------
3.
- Được rồi được rồi, anh không quen cô ta thì thôi, em cũng đâu có ăn thịt anh chứ? – Cô cắt ngang lời giải thích lằng nhằng của anh một cách rất chi là bất đắc dĩ.
- Vậy em tin anh chứ? – Anh vẫn còn chưa hoan toàn yên tâm. Với tính cách kia, nếu như không cẩn thận làm cô tức giận thì rất có khả năng quay đi quay lại đã ở sân bay chuẩn bị về Mỹ rồi, đến lúc đó anh chỉ còn cách ngồi góc mà từ từ gặm nhấm nỗi đau thất tình thôi.
- Em hoàn toàn tin tưởng anh, đã được chưa ông nội? – Cô trả lời lần thứ x, ánh mắt nhìn anh ngày càng nghi hoặc. Thái độ của anh hôm nay rất là đáng nghi, nhưng rốt cuộc đáng nghi ở chỗ nào thì thật là khó nói.
- Vậy là tốt rồi. – Anh thở phào một hơi, đổi lấy cái liếc mắt kinh bỉ của người nào đó.
- Thế anh định giải quyết chuyện này như thế nào đây? – Lời vừa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng nói của Huyền Chi.
- Giám đốc, có người muốn gặp anh. Cô ấy nói tên Xảo Nhi.
- Xảo Nhi? – Hai mắt cô tỏa sáng. – Cho vào cho vào.
- … - Anh im lặng nhìn cô. ‘Khả Di à, đây là văn phòng của anh, người cô ấy hỏi cũng là anh.’
Cạchhhhhh…
- Giám đốc Lâm, tôi là Xảo Nhi, rất vui được gặp anh! – Xảo Nhi xuất hiện với trang phục giản dị mà trang nhã, dịu dàng như một nàng tiên.
- Ôi chao! – Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi đang đứng ở cửa. Đẹp a! Hơn nữa, còn không phải đẹp bình thường đâu.
Làn da kia mới mịn màng làm sao!
Mái tóc kia mới óng ả làm sao!
Khuôn mặt kia mới tuyệt mĩ làm sao!
Đôi mắt kia mới hút hồn làm sao!
Sống mũi kia…
- Khả Di! – Anh bất mãn đứng chắn trước mặt cô. Cô ta là con gái, cho dù có xinh đẹp thế nào cũng đâu cần ngắm đến mê man như vậy chứ? Chưa kể… - Cô ta cũng đâu có đẹp bằng em?
- Cám ơn. – Cô rất tự nhiên nở nụ cười, không có lấy một chút ngại ngùng e thẹn của người thiếu nữ. Biểu hiện này khiến ai đó phì cười, còn ai đó lại dùng ánh mắt kì quặc nhìn cô.
- Em có thể gọi anh là anh Hạo Trạch chứ?
- Không thể. – ‘Nghĩ cũng không được.’
- Vậy được rồi, em sẽ gọi anh là Giám đốc Lâm.
- Xảo Nhi này, cô thích anh Hạo Trạch thật hả?
- Đúng vậy. Có điều, tôi rất xin lỗi, nhưng cô có thể để tôi nói chuyện riêng với Giám đốc Lâm một chút được không? – Xảo Nhi lịch sự đề nghị.
- Tôi đáng ghét như vậy ư? – Cô xụ mặt. – Tôi hứa sẽ không lên tiếng nữa đâu. Hai người cứ coi như tôi không tồn tại, cứ tự nhiên đi. – Cô trốn ra đằng sau sofa, giơ tay đảm bảo.
- i.i – Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp Xảo Nhi đã cười ra tiếng rồi.
- Có gì thì nói mau đi. – Anh thúc giục, thái độ rõ ràng cho phép người nào đó quang minh chính đại nghe lén.
- Em biết anh tức giận vì những lời em đã nói trên truyền hình, nhưng… - Xảo Nhi tiến đến trước mặt anh, đôi mắt xinh đẹp chan chứa nước. - … đó là cách duy nhất em có thể làm để gây sự chú ý với anh. Trước đây em từng gọi điện đến công ty tìm anh, nhưng anh đều từ chối nhận. Thậm chí khi em vất vả lắm mới có được số điện thoại của anh, anh cũng chỉ lạnh lùng bảo em đừng làm phiền anh nữa. Em đã thử mọi cách, sáng tạo rất nhiều cơ hội tình cờ gặp anh, nhưng ngay đến một cái liếc mắt anh cũng không giành cho em. Anh bảo em phải làm như thế nào chứ?
- Từ bỏ đi. – Anh dứt khoát. Tuy cô gái này rất đáng thương, nhưng người anh yêu chỉ có một, và ngươi đó đang ngây ngốc ngồi nhìn ở đằng kia. Cho nên đừng nói là cảm thông, cho dù chỉ là thương hại anh cũng chẳng dám thể hiện ra. Nếu như để cô hiểu lầm thì sẽ lớn chuyện a.
- Em muốn lắm chứ, nhưng cứ mỗi khi em muốn chấm dứt thì ý nghĩ không cam tâm lại trỗi dậy. Em đã cố gắng nhiều như vậy, phấn đấu lâu như vậy, tại sao lại không thu được kết quả gì? Rốt cuộc em sai ở chỗ nào?
- Cô sai ở chỗ lựa chọn sai đối tượng á. – Mặc dù đã cam đoan đủ kiểu, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà xen mõm vào. – Xảo Nhi, cô rất tốt, rất hoàn mĩ, thế nhưng cô yêu ai không yêu lại đi yêu cái tảng băng chết trôi này.
- Phìiiiii… - Ngôn ngữ của cô khiến Xảo Nhi đang khóc đển thương tâm cũng phải phì cười.
- Cô biết không, tôi đã giới thiệu cho anh ấy biết bao nhiêu là người đẹp đủ dáng vẻ đủ tính cách, nhưng mỗi lần anh ấy đều khiến người ta bỏ chạy mất. Tôi nói cô nghe, con người này chính là hòn đá cuội mài mãi cũng không thể thành ngọc được.
- Khả Di, em lại nói xấu anh. – Anh gay gắt lên án.
- Thì đã làm sao? Em nói không đúng chắc?? – Cô xua xua tay. – Đi, đi lấy nước mời Xảo Nhi nhanh lên, anh định đứng đó làm tượng đài chắc? Xảo Nhi, lại đây nào, không hiểu sao tôi cảm thấy rất thích cô, ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện.
- Cô cũng muốn khuôn tôi bỏ cuộc à? – Xảo Nhi sụt sịt.
- Làm gì có chuyện đó? Tôi mong cô theo đuổi anh ấy còn không kịp ý chứ. – Cô cười ha hả.
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật rồi. – Cô gật đầu chắc nịch. – Nào, cô muốn biết cái gì về anh ấy cứ hỏi, tôi sẽ trả lời giúp cô.
- Cô tốt quá!
- Ôi dào, chuyện nhỏ, cô đừng khen tôi làm tôi ngại a~
- …
- …
Và thế là tình hình chuyển biến theo chiều hướng hết sức quái dị.
Xảo Nhi vừa nghe cô thao thao bất tuyệt về tính cách ba chấm của người nào đó vừa nhìn ‘người nào đó’ ấy lăng xăng làm chân bưng trà rót nước bên cạnh, hình tượng vị Giám đốc trẻ tuổi tài cao, trầm tĩnh cao ngạo, nghiêm túc siêng năng ầm ầm sụp đổ.
- Xảo Nhi! Xảo Nhi!!! – Cô huơ huơ tay trước mặt Xảo Nhi, cố gắng gom tâm trí đã bay đến tận phương trời xa xôi nào đó trở về.
- A… xin lỗi, tôi hơi mất tập trung.
- Không sao không sao, tôi là người rất rộng lượng. – Cô cười thân thiện. – Xảo Nhi xinh đẹp, còn điều gì cô muốn biết về người tình trong mộng nữa không?
- Khả Di, tôi quyết định rồi. – Xảo Nhi bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.
- À, ừ, chuyện gì?
- Từ giờ tôi sẽ không thích Giám đốc Lâm nữa.
- Tại sao? – Cô kinh ngạc thốt lên.
- Cô biết không, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy là vào bữa tiệc cuối năm do công ty đại diện của tôi – ABC tổ chức. Chính vẻ ngoài nam tính và thái độ nghiêm nghị cao ngạo của anh ấy đã hấp dẫn tôi. Sau đó, tôi lại nhìn thấy anh ấy vài lần trong các buổi tiệc, xã giao, còn có trên báo, trên truyền hình,… Lúc nào anh ấy cũng làm việc với thái độ nghiêm túc, đối với mỗi người rất khách khí nhưng cũng vô cùng xa cách. Dáng vẻ lạnh lùng cao quý ấy khiến tôi không thể quên được.
- Tôi không có ý gì đâu, nhưng cô chắc chắn đó là anh ấy? – Cô dè dặt lên tiếng. Tại sao càng nghe càng thấy khác xa một trời một vực thế nhỉ?
- Đúng vậy, đó không phải là anh ấy. – Xảo Nhi cười, một nụ cười chứa đựng tâm trạng rất phức tạp. – Những gì tôi nhìn thấy chỉ là vẻ ngoại, luôn là từ góc nhìn rất xa. Có lẽ chính vì thế nên tôi đã thần thánh hóa anh ấy, khiến hình tượng anh ấy trở nên thật to lớn, thật chói lọi. Nhưng rồi tôi nhận ra, anh ấy hoàn toàn không giống như những gì tôi vẫn nghĩ, mà tình cảm tôi giành cho anh ấy cũng không hẳn là tình yêu. Cho nên, tôi từ bỏ.
- AOA – Cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nghe người này giãi bày.
- Khả Di, tôi thật sự rất cám ơn cô. Nếu như không có cô, không biết tôi còn chìm đắm trong tình cảm mơ hồ này bao lâu nữa. Cám ơn cô! Thật sự rất cám ơn cô!!! – Xảo Nhi nắm chặt tay cô, xúc động nghẹn ngào.
- Không… không có gì. – Cô cứng ngắc trả lời.
- Vậy tôi đi trước đây. Gặp lại cô sau nhé! – Xảo Nhi vui vẻ vẫy vẫy tay với cô, cũng không quên cúi đầu chào anh. – Giám đốc Lâm, xin lỗi vì đã làm phiền anh. Lời tỏ tình kia tôi sẽ ra mặt giải thích. Chúc anh hạnh phúc!
- Không sao. Rồi cô sẽ tìm được người mình thật sự yêu thương. – Biết đối phương không còn cố chấp với mình, thái độ của anh cũng trở nên hòa nhã hơn nhiều.
- Cám ơn anh. Tạm biệt!
- Tạm biệt!
- Ơ… - Cô ngơ ngác nhìn người đi xa dần, mãi sau mới bừng tỉnh. – Đều tại anh. – Cô tức giận giơ tay đánh anh vài cái.
- Anh có làm gì đâu?
- Xảo Nhi đi mất rồi. – Lại đánh thêm vài phát nữa cho bõ tức. – Đều tại anh. Đều là tại anh.
- Em không nghe ư, vưa rồi cô ấy nói nhờ có em nên mới nhận ra tình cảm thật của mình còn gì?
- Không phải. Không phải. Đều là tại anh. Rõ ràng là tại anh.
- Được rồi, là tại anh. Nhưng mà không phải em không thích cô ấy à?
- Em không thích cô ấy bao giờ? Chỉ là không thích cô ấy và anh trở thành một đôi thôi.
- Vậy cô ấy tự mình rút lui không phải rất đúng ý em ư? – Trên đầu anh xuất hiện vài dấu chấm hỏi to đùng.
- Đúng gì mà đúng? – Cô lườm anh sắc lẻm. – Cô ấy tự bỏ cuộc và bị em phá đến phải bỏ cuộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau anh có hiểu không?
- Ừm. – Miễn cưỡng cũng có thể hiểu chút chút.
- Hơn nữa, em cũng rất thích cô ấy. – Cô lẩm bẩm. – Em mặc kệ. Em mặc kệ. Anh trả người cho em. Mau trả người cho em. Không có ai để phá thì còn gì là cuộc đời tươi đẹp nữa? Em không biết đâu, anh phải trả người lại cho em, nhất định phải trả lại cho em.
- =x=’
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui