1.
- Anh Hạo Trạch, chúng ta đi đâu vậy? – Ngồi tên xe, cô vừa nghịch điện thoại vừa tò mò hỏi.
- Lát em sẽ biết. – Anh cười tủm tỉm, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Không để cô đợi lâu, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng.
- Đến rồi. – Anh dịu dàng mở cửa xe cho cô, sau đó… im lặng chờ đợi phản ứng của cô.
- AOA – Không phụ sự kì vọng của anh, vừa nhìn thấy biển hiệu nhà hàng cô liền trợn trừng mắt đứng bất động tại chỗ, lắp bắp mãi không nói nên lời. – Anh… a..anh… an..h… anh…
- Em còn nhớ nơi này không? – Anh tựa người vào thành xe, nhìn cô cười cười.
- Anh… cố ý. – Cô nghiến răng kèn kẹt, căm tức nhìn anh.
- Ha ha ha… - Anh rốt cuộc không nhịn được phì cười, cười đến không dừng được.
- Anh dám cười em, anh muốn chết có phải không? – Cô giận điên người. – Đồ tồi. Đồ bại hoại. Đồ…
- Được rồi mà, đừng mắng nữa. – Anh vòng tay qua thắt lưng kéo cô lại gần, nhỏ giọng dỗ dành. – Anh chỉ muốn em nhớ kĩ nơi này mà thôi.
- Không cần anh nhắc em vẫn nhớ rõ. Hừ, thật mất mặt!! – Cô giậm chân.
- Anh lại thấy em hôm đó thực đáng yêu, giống một chú thỏ con nóng tính. – Anh vưa cười vừa kéo cô vào bên trong.
Đây là đâu? Chính là một nơi rất quan trọng – nơi đầu tiên bọn họ gặp nhau – nhà hàng Cầu Vồng. Cầu vồng, quả nhiên mang lại hành phúc.
…
- Khả Di! – Anh rất là bất đắc dĩ cất tiếng gọi lần thứ n. Từ lúc vào nhà hàng đến giờ cô cứ cúi gằm mặt xuống chẳng hiểu đang nghĩ cái gì, anh nói gì cô cũng chỉ ậm ừ cho qua làm anh nẫu hết cả ruột.
- Em hỏi anh, hôm đó anh đang hẹn hò đúng không? – Cô đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng vào anh.
- Nãy giờ em băn khoăn chuyện này? – Anh dở khóc dở cười. – Em từng nói anh là người đàn ông bảo thủ. Một người đàn ông bảo thủ có thể tùy tiện hẹn hò với thư kí của mình?
- Cũng đúng. – Cô gật gù, xong lại ủ rũ. – Anh có biết hôm đó em tủi thân như thế nào không? Lần đầu tiên đi xin tiền, lại bị nghi ngờ là kẻ lừa đảo, xong còn nổi điên giữa chốn đông người nữa chứ. Hu hu thật là mất mặt, mất mặt chết đi được.
- Thì ra em cũng có lúc cảm thấy xấu hổ a~ - Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Anh… anh đi chết đi. – Thẹn thùng cái gì? Mất mặt cái gì? Đều quăng hết đi.
- Khả Di, giận rồi à?
- Em phát hiện… - Cô nghiêng hẳn người về phía trước nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi, rốt cuộc đưa ra kết luận. – Anh lại đẹp trai hơn một chút rồi.
- *o* - ‘Đây là một lời khen, đúng không?’ Sự thật chứng minh, thực tế luôn khiến người ta thất vọng.
- Mà sắc đẹp thường tỉ lệ nghịch với lương tâm. – Cô cười ha hả nhìn khuôn mặt đã sớm biến đen của anh, nghĩ nghĩ lại thấy không đành lòng, liền bổ sung. – Có điều, người như vậy em thích.
- ^0^ - Quả nhiên, gã đàn ông ngây thơ nào đó nháy mắt lòng nở hoa, cười đến không khép nổi miệng.
- Anh Hạo Trạch, đây thật sự là lần đầu tiên anh yêu đương? – Cô không tin đâu, nhưng biểu hiện của anh hôm nay thật sự…
- Đúng thế. – Anh ho khụ một tiếng, mới đỏ mặt gật đầu.
- Anh không có bệnh khó nói đấy chứ? – Mặt cô méo mó. – Hoặc là, anh rốt cuộc tìm được người đàn ông của mình rồi nên mới vội vã muốn dùng em để che mắt thiên hạ. Như vậy hai người sẽ được hạnh phúc bên nhau mà không ai ngăn cản…
- Em đang nói linh tinh cái gì vậy? – Hộc máu. Anh như thế gọi là giữ mình trong sạch, là nghiêm túc, là đàng hoàng có được không?
- Ha ha… Ha ha… - Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của anh cô nhịn không được gục hẳn đầu xuống bàn mà cười.
- E..em… em… - Tức chết anh rồi.
- Ha ha… Ha ha…
- CHU KHẢ DI!!!!!
- Được rồi được rồi. Em cũng chỉ đùa chút thôi, anh làm gì nổi khùng chứ? Hay là có tật giật mình? – Cô nhướn mày.
- … - Được rồi, anh không nói.
- Không trả lời tức là thừa nhận rồi nha… ha ha… ha ha…
- #># - Amen!
…
- Anh không cần đi làm a? – Đợi đến khi cái bụng no căng cô mới sực nhớ ra.
- 5 ngày này anh sẽ ở bên em. – Anh mỉm cười, giọng nói có chút buồn. Anh thật sự không muốn xa cô đâu. Hơn nữa, khoảng cách xa như vậy, anh rất là bất an.
- Làm ơn, cũng không phải sinh li tử biệt. – Cô lườm anh, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên. Cây kim cương lưu luyến cô như vậy, cô đương nhiên rất vui a ha ha ha…
- Em sẽ không nhớ anh sao? – Anh có chút tủi thân.
- Em… - Cô đang muốn trả lời thì ánh mắt lại bắt gặp một hình ảnh rất không bình thường. – Anh Hạo Trạch, anh xem kìa!
- Cái gì? – Anh nhìn theo hướng tay cô chỉ, hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt. – Anh đang ngồi trước mặt em mà em lại dám nhìn tên đàn ông khác?
- Không phải, người kia là anh Viễn Tu a. – Cô vẫn nhìn chằm chằm vào người nọ, không hề có ý định dời đi.
- Anh mặc kệ hắn là ai. Dù sao cũng không cho phép em nhìn người đàn ông khác chăm chú như vậy. – Anh đưa tay chắn tầm nhìn của cô.
- Ây da, không phải mà. Anh nhìn xem, bên cạnh anh ấy không phải là chị Tố Tố sao? – Cô nắm lấy tay anh kéo xuống, lên tiếng giải thích. - Hơn nữa, hai người bọn họ hình như là đang cãi nhau rất hăng.
- Cũng không phải cãi với em, quan tâm làm gì? – Anh vẫn chẳng chút hứng thú.
- Em đương nhiên không để tâm họ cãi cái gì, mà là em đột nhiên phát hiện… - Cô nở nụ cười đầy ẩn ý.
- Ừ?
- Hai người họ thật đẹp đôi.
- Cãi nhau cũng có thể coi là đẹp đôi à? – Anh cau mày.
- Anh không hiểu được đâu. – Cô xua tay.
- Em có ý gì chứ? – Anh bất mãn. Ít nhiều anh cũng được coi là người đàn ông thành đạt, cô lại dám ngang nhiên khinh thường anh như vậy, tức chết anh.
- Anh có kinh nghiệm yêu đương sao?
- Không
- Anh am hiểu về tâm lý con người khi yêu sao?
- Không
- Vậy ngoan ngoãn ở một bên xem đi. – Cô xoa xoa tay, cười lớn. – Em sẽ cho anh biết thế nào là sự lợi hại của siêu cấp bà mối Chu Khả Di.
- 8~8
---------------------------------------
2.
- Khả Di~ – Anh ôm lấy cô từ phía sau, thanh âm ai oán khiến lòng cô mềm nhũn.
- Được rồi, chúng ta cùng đi là được. Anh đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với em. Thật là… - Cô xoay người hôn chụt một cái lên môi anh, bất đắc dĩ thỏa hiệp. Thì ra người đàn oogn này rất thích bày ra bộ dạng cún con làm nũng a. Nhưng mà vì sao bà Thùy lại kêu anh là khúc gỗ mục vậy? Đây cũng là một điều bí ẩn cần từ từ khám phá.
- Anh biết em sẽ không nỡ bỏ anh một mình đâu mà. – Anh cúi đầu cọ cọ vào mái tóc vàng óng của cô, trong lòng vui rạo rực.
- … - Toàn thân cô cứng ngắc, khóe miệng giật giật. Ai nói anh là người đàn ông khô khan, nghiêm túc, lạnh lùng, cao ngạo? Cô chỉ thấy người này càng ngày càng mặt dày vô sỉ, hay tức giận lại thích làm nũng, vừa ngây thơ lại đáng yêu khiến người ta muốn ghét cũng không được a
…
- Anh Viễn Tu! – Cô không khách khí trực tiếp đẩy cửa lao vào như một cơn gió.
- Ôi chao! – Nhìn thấy người đang chạy tới, Viễn Tu giật mình ngây người, sau đó cười đến không khép miệng lại được. – Cuối cùng em cũng phát hiện ra sức hút của anh sao? – Hai tay Viễn Tu mở rộng chào đón Tiểu công chúa của mình, nhưng mà…
Khoảng cách vốn chỉ còn một bước đột ngột bị kéo dãn ra gấp mấy lần.
- Chu Khả Di! – Mặt anh đen thùi lùi, túm lấy tay cô kéo trở lại trong lòng mình. – Dám ở trước mặt anh ôm người đàn ông khác? Em to gan quá nhỉ?
- Còn chưa ôm được mà. – Cô phụng phịu. Giận cái gì nha, cô đã xơ múi được gì đâu?
- Em còn dám nói?
- Em…
- Tại sao hai người lại đi cùng nhau? – Viễn Tu nhảy dựng. – Tiểu công chúa, em… em… sao em có thể vứt bỏ anh?
- … - Người nào đó điềm nheien không thèm để ý.
- Anh nói thế là có ý gì? Anh với Khả Di có quan hệ gì??? – Mà người nào đó khác ở bên cạnh lại như mèo bị dẫm phải đuôi, khí thế hừng hực tra hỏi.
- Không phải tôi đã nói với anh rồi ư, Khả Di là Tiểu công chúa của tôi nha. – Viễn Tu cũng trợn mắt nhìn lại, cảm giác không đủ khí thế, lại bổ sung. – Chỉ của tôi thôi.
- Cô ấy là của tôi. – Anh tức điên, kéo cô ra phía sau, sẵng giọng tuyên bố.
- Của anh? – Viễn Tu nghệt mặt ra, nhìn cô một chút, sau đó tru tréo lên. – làm sao có thể? Làm sao có thể? Tiểu công chúa, anh luôn một lòng với em, tại sao em có thể làm thế với anh? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
- Cái gì mà một lòng chứ? Biến, Khả Di là của tôi. – Anh chắn trước mặt cô, dứt khoát ngăn cản ý đồ tiếp cận của Viễn Tu.
- Anh cướp Tiểu công chúa của tôi, anh là người xấu. Rõ ràng Tiểu công chúa là của tôi. Anh mới là người phải biến đi nha.
- Tôi mặc kệ trước đây hai người có quan hệ gì, hiện tại và cả sau này, cô ấy đều là của tôi, ai cũng đừng hòng giành lấy cô ấy.
- Tiểu công chúa của tôi…
- Khả Di của tôi…
- …
- …
- @@ - Cô nhìn một màn này mà hoa mắt chóng mặt. Trời ạ, hai người đàn ông này cũng gần 30 tuổi cả rồi, có cần thiết phải cãi vã như một lúc ngốc thế không?
- Tiểu công chúa…
- Anh im miệng!
- … - Viễn Tu còn chưa nói xong đã bị cô quát lớn, mặt mày phút chốc ỉu xìu, ai oán không thôi. – Tiểu công chúa, em quát anh, em lại vì gã đàn ông khác mà quát anh.
- Biến. – Cô liếc mắt đầy khinh bỉ. – Anh nghe cho rõ, anh ấy là bạn trai của em. Hừ, dám đùa giỡn bạn trai bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chưa cho anh đẹp mặt là tốt với anh lắm rồi.
- Á? – Viễn Tu giật mình, toàn thân cứng ngắc. – Bạn trai? Em nói anh ta là bạn trai em?
- Đúng, anh ấy là bạn trai em, đương nhiệm bạn trai của Chu Khả Di này.
- Không… không thể nào… - Viễn Tu lắp bắp. – Còn Jack làm sao bây giờ?
- Đừng có nhắc đến tên khốn đó trước mặt em. – Cô trợn mắt.
- … - Anh lại nhíu mày. Jack? Hình như trước đây cô cũng từng nhắc tới cái tên này. Rốt cuộc hắn là ai? Có quan hệ gì với cô?
- Tiểu công chúa, em không thể như thế. Jack…
- Em đã bảo không được nhắc đến anh ta. – Cô gần như hét lên. – Anh còn nói nữa, sau này em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.
- Được được được, anh không nói, không nói nữa. Haizzz… - Viễn Tu thở dai đầu hàng. Tiểu công chúa của anh thật cứng đầu a~
- Không nói chuyện này nữa. Em đến là để hỏi anh về chuyện của chị Tố Tố. – Cô bực bội đổi chủ đề.
- Em muốn nói đến Đinh Tố Tố? Cô ta đúng là con heo, không, phải là con tê giác mới đúng. Người đâu mà đáng ghét, đã đanh đá chanh chua lại còn cứng đầu cứng cổ. Em không biết đâu, cô ta… Đợi một chút, em biết cô ta?
- Biết. – Cô mạnh mẽ gật đầu.
- Biết như thế nào? – Viễn Tu run rẩy.
- Chị ấy là bạn tốt của em
Rầm…
Viễn Tu đáng thương vì không chịu nổi cú sốc đã vinh quang ngất xỉu. Trước khi ngã xuống chỉ kịp cầu nguyện: ‘Tiểu công chúa, anh là bệnh nhân, em làm ơn đừng tính toán với một bệnh nhân yếu ớt như anh.’
…
- Anh thích chị Tố Tố?
- Phụtttt…… - Câu hỏi vừa vang lên, Viễn Tu liền phun toàn bộ nước trà trong miệng ra, hai mắt trợn trắng.
- Phản ứng này… chậc chậc… - Cô thoải mái dựa vào lòng anh, nhìn Viễn Tu sắc mặt xám ngoét cười đến vui vẻ. - … có vẻ như là đúng rồi.
- Không đúng. Tuyệt đối không đúng. – Viễn Tu như bừng tỉnh, mãnh liệt lắc đầu. Như anh mà phải thích cô gái chanh chua kia sao? Chỉ nghĩ thôi đã muốn xỉu rồi.
- Ha ha ha… khó thấy anh Viễn Tu đỉnh đỉnh sợ hãi đến như vậy a~ Em nhất định sẽ làm mối cho hai người, nhất định, nhất định ha ha ha…
- Tiểu công chúa, em tha cho anh đi. – Mặt Viễn Tu méo mó vặn vẹo đến thê thảm.
- Anh không thích đến vậy sao? – Cô nhíu mày nghĩ nghĩ rồi gật đầu. – Được rồi, vậy em sẽ giới thiệu chị Tố Tố cho anh Viễn Chí. Anh Viễn Chí đẹp trai, chín chắn lại tài giỏi như vậy, chị Tố Tố nhất định sẽ thích…
- Không được. – Viễn Tu gần như nhảy bật lên.
- Tại sao không được? – Cô nhướn mày, ánh mắt hiện rõ vẻ tinh ranh.
- Bởi vi cô ta… cô ta ghê gớm như vậy, làm sao có thể… trở thành chị dâu của anh được? – Viễn Tu thở phì phì, hai chữ ‘chị dâu’ gần như nghiến răng nghiến lợi mà phun ra.
- Em lại thấy chị ấy rất đáng yêu. Nhưng mà nếu anh không thích thì… - Cô chép miệng.
- Không thích, không thích. – Viễn Tu ra sức lắc đầu, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã bị câu tiếp theo của cô dọa cho chấn kinh.
- Anh Minh Vỹ cũng không tồi. Có lần em còn nghe chị Tố Tố nói chị ấy rất là hâm mộ anh Minh Vỹ. Nghĩ lại thì, thật ra hai người đó cũng đẹp đôi lắm á.
- Không. Tiểu công chúa, đừng mà. – Viễn Tu gần như van nài.
- Aizzz… Anh Viễn Tu à, em làm mai cho chị Tố Tố chứ đâu phải cho anh? Được hay không cũng không do anh quyết định. – Cô đi tới vỗ vỗ vai Viễn Tu, cười đến vô lại. – Anh cũng chuẩn bị tâm lý đi, em sẽ tìm một cô gái tốt cho anh.
- Anh không cần. Tiểu công chúa, anh…
- Em cho anh nửa ngày suy nghĩ, buổi tối nói cho em quyết định của anh. – Cô ghé vào tai Viễn Tu thì thầm, sau đó nháy mắt với anh một cái rồi mới cười ha ha nắm tay anh kéo đi. – Em phải đi hẹn hò đây. Bye bye!
…
- Khả Di, bây giờ chúng ta sẽ đi hẹn hò ư? Có thật không? – Anh mong chờ nhìn cô.
- Hắc hắc… em quên mất, em con có hẹn với Xảo Nhi xinh đẹp. Nếu anh không thích có thể về trước… - Cô kéo dài giọng.
- Đi, anh đi với em. – Anh nghiến răng, bừng bừng tức giận khởi động xe. – Xảo Nhi kia rảnh rỗi lắm à? Khi không tìm em làm cái gì?
- Nhờ giúp đỡ nha.
- Giúp? Giúp cái gì? – Anh nghi hoặc. Cô gái này một khi ra tay chỉ có đổ nát cùng tai họa. Chẳng lẽ cô người mẫu kia ăn no rửng mỡ muốn đi phòng hỏa đốt nhà? Trời ơi, phạm pháp, là phạm pháp đó.
- Tìm chồng. – Cô cười đắc ý. – Xảo Nhi nói em rất lợi hại, cho nên mới nhờ em giúp cô ấy bày cách theo đuổi anh Viễn Chí nha.
- … - ‘Em chắc chắn Xảo Nhi kia không mê sảng chứ?’
- Anh đừng coi thương em. Em rất là lợi hại đó. – Cô véo anh một cái, bĩu môi. – Anh cứ đợi đấy mà xem. Trước khi về Mỹ em sẽ ghép đôi thành công cho sáu người.
- Sáu người? Còn ai nữa? – Anh bắt đúng trọng điểm, nhíu mày hỏi. Đừng nói với anh là cô định mấy ngày tới sẽ vứt bỏ anh để đi làm cái công việc mai mói của nợ kia à nha.
- Làm sao có thể thiếu chị Huyền Chi đáng yêu của em được chứ? – Hai mắt cô tỏa sáng. – Hôm trước em đến tìm anh, ở hành lang đã nhìn thấy anh Minh Vỹ và chị Huyền Chi nói chuyện với nhau, còn có a… ánh mắt của bọn họ… hắc hắc…
- Khả Di, ngoan, đừng làm bừa, tình cảm không phải thứ có thể tùy tiện để em đùa nghịch đâu. – Anh nắm tay cô mỉm cười nhắc nhở.
- Anh yên tâm, em là ai chứ? Cái gì em có thể không biết, nhưng việc này em đoán chắc rồi. Cái danh bác sĩ tâm lý tương lai cũng không phải để chơi đâu. – Cô vỗ vỗ lên bàn tay to lớn của anh, nở nụ cười tự tin. – Anh cứ chờ đấy, em nhất định sẽ làm được. Tới lúc đó, tiền bồi dưỡng bà mối cũng đủ cho em tiêu xài thoải mái trong một thời gian dài… ha ha… ha ha…
- 9-9 – Được rồi, anh rốt cuoocjc hiểu vì cái gì cô cố chấp muốn ra tay rồi.
---------------------------------------
3.
- Cao Viễn Chí, tốt nhất anh nên dứt khoát cho tôi, nếu không tôi cho anh đẹp mặt. – Anh tức giận gầm lên như con thú dữ. Đáng giận! Nếu không phải tên khốn này cứ làm mình làm mảy nhất quyết không chịu chấp nhận lời tỏ tình của Xảo Nhi, cũng không thẳng thắn từ chối thì cô cugnx đâu có ngày ngày dốc sức bày mưu tính kế đến quên luôn cả người bạn trai như anh? Càng nghĩ càng thấy cái tên này đáng chết, hận không thể một đao chém xuống.
- Giám đốc Lâm, đây là chuyện của tôi… - Viễn Chí rất là buồn bực, làm sao vị Giám đốc này cứ năm lần bảy lượt chạy tới lên án anh vậy? Bọn họ quen thân lắm à?
- Câm miệng. – Anh đập bàn cái rầm, hai mắt phừng phừng lửa giận. – Nếu như không phải Khả Di cứ nhất quyết đòi mai mối cho anh thì tôi cũng mặc xác anh sống chết ra sao. Hừ!? Nghĩ mình báu bở lắm đấy.
- @@ - Giọng điệu này, giọng điệu này, trời ơi!
- Tóm lại hôm nay tôi nhất định phải chính tai nghe được câu trả lời của anh. Thích hay không thích, dứt khoát nói một tiếng xem.
- Tôi…
- Nói!
- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi thích Xảo Nhi, thế nhưng…
- Thành công!! – Lời còn chưa dứt, một tiếng kêu mừng rỡ đã vang lên dọa Viễn Chí nhảy dựng.
- Khả… Khả… Khả Di? – Viễn Chí trợn trừng mắt. Rõ ràng vừa rồi chỉ có hai người, cô vào lúc nào? Không đúng, nếu anh không nhìn nhầm thì cô vừa tông của chạy vào thôi, mà cánh cửa kia cách âm khá tốt, làm sao cô có thể…
- Anh Hạo Trạch, anh thật lợi hại! Em yêu anh chết mất thôi!!!! – Cô như cơn gió ôm chầm lấy anh, vui sướng cười to.
- Thật xin lỗi, tôi cũng vì bất đắc dĩ. – Anh nhún nhún vai, một tay ôm lấy cô, một tay rút từ trong túi áo ra chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối.
- -O- - Viễn Chí há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa thốt lên đã bị chặn đứng.
- Anh rõ ràng là thích em, nhưng tại sao lại không muốn ở bên em? – Xảo Nhi đứng ở cửa, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Viễn Chí, nghẹn ngào.
- Anh… - Viễn Chí bối rối. – Anh xin lỗi. Anh… anh có lí do riêng.
- Nói cho em biết, nói cho em biết rốt cuộc là vì sao? Tại sao anh không cần em?
- Anh không phải không cần em. A… Xảo Nhi, em đừng khóc, được rồi được rồi, anh nói là được, em đừng khóc mà. – Viễn Chí luống cuống kéo Xảo Nhi lại gần, rút khăn tay lau nước mắt cho cô.
Trong khung cảnh hết sức tình cảm đó, có hai con chuột lén la lén lút rời khỏi, con đi trước thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn hai người, cười rất chi là đắc ý.
…
Vừa ngồi vào xe, cô liền chồm hẳn người qua không kiêng nể gì mà tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
- Khả Di! – Anh hơi mất tự nhiên. Tuy rằng anh rất là thích cô chủ động, nhưng mà… nhưng mà… cô cũng không cần sau mỗi nụ hôn đều dùng ánh mắt sáng quắc như vậy nhìn anh chằm chằm có được không?
- Anh thật đáng yêu á. – Cô dụi dụi đầu vào lòng anh, thanh âm mềm mại đến tận xương. – Cũng may mà có anh, nếu không em sẽ mất thật nhiều công sức. Hừ, Cao Viễn Chí chết tiệt, sau này em nhất định phải chặt chém anh ấy gấp đôi, không, gấp ba.
- Hiện tại có thể dành thời gian cho anh chưa? – Điều anh quan tâm chỉ là cái này mà thôi.
- Đợi một chút, để em xác nhận kết quả bên chị Huyền Chi đã. – Cô vui vẻ lúc lắc cái đầu, vừa hát nghêu ngao vừa gửi tin nhắn.
…
5 phút sau,
- Aaaaaaaaa……… - Cô trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, hét toáng lên khiến anh giật nảy cả mình, tay lái loạng choạng suýt thì đâm vào lề đường.
- Làm sao vậy? Có chuyện gì? Nghiêm trọng lắm à? – Anh nhanh chóng cho xe dừng lại, nhìn vẻ mặt ngây dại của cô mà không khỏi lo lắng.
- Em hỏi anh, Ngô Minh Vỹ là người như thế nào? Có đáng hoàng không? Có trăng hoa không? Có trách nhiệm không? Có… - Cô gấp gáp hỏi dồn.
- Khả Di, em bình tĩnh một chút. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? – Anh nhíu mày.
- Anh trả lời em đi!
- Những chuyện khác thì anh không biết, nhưng anh dám cam đoan cậu ta không phải người xấu.
- Thật chứ? Tốt vậy sao lại tùy tiện cùng con gái nhà người ta phát sinh tình một đêm chứ? Hừ, em phải lột da anh ta, trả thù cho chị Huyền Chi đáng thương.
- Tình một đêm????? – Anh mở to mắt. – Không thể nào. Tên đó làm sao có thể chứ?
- Không thể? Không thể là ý gì? Chẳng lẽ… hắc hắc… - Mắt cô sáng rực lên, khóe môi cong lên nở nụ cười xấu xa.
- Chỉ được cái nghĩ linh tinh là giỏi. – Anh vỗ lên đầu cô một cái. – Cậu ta không phải ngươi tùy tiện, chắc là có hiểu lầm gì rồi. Hơn nữa, cậu ta thật lòng với Huyền Chi như vậy, không thể có chuyện vụng trộm sau lưng cô ấy được.
- Vụng trộm? Em có nói anh ấy vụng trộm sau lưng chị Huyền Chi sao? – Cô nghệt mặt ra.
- Không phải em vừa nói… cậu ta… tình một đêm…
- Đối tượng chính là chị Huyền Chi nha. – Cô ngây ngô bổ sung.
- … - Anh câm nín. – Anh nói này, bọn họ không phải một đôi à? Người ta tình cảm với nhau em can thiệp làm gì?
- Sao lại không chứ? Chị Huyền Chi nhắn cho em là chị ấy bị ép buộc. Cái tên khốn Ngô Minh Vỹ ấy lại dám bắt nạt chị Huyền Chi của em. Em phải băm vằm anh ta ra cho hả giận. Xưa nay em khinh thường nhất là loại đàn ông ỷ vào sức mạnh bắt ép phụ nữa. Hừ hừ, anh ta tốt nhất nên chạy cho nhanh đừng để em bắt được, bằng không em sẽ khiến anh ta sống không được, mà chết cũng không xong. Tên khốn!!! – Cô nghiến răng trèo trẹo, vừa huơ huơ nắm đấm vừa nói.
- w.w – ‘Khả Di, người có tội là cậu ta, em đừng dọa anh có được không?’
…
- Nghiêm Minh Vỹ, anh lăn ra đây mau, đừng để bổn tiểu thư gọi lần thứ hai. – Cô đứng giữa phòng khách nhà Huyền Chi, lớn giọng kêu.
- Khả Di, em bình tĩnh một chút. Mọi chuyện đều có nguyên do của nó, em đừng nóng vội. Có lẽ… - Huyền Chi run rẩy kéo kéo vạt áo cô.
- Chị không cần nói giúp anh ta. Hôm nay em phải trừng trị tên háo sắc đó.
- … - Nhìn bộ dáng hung dữ của cô, anh nhịn không được lui lại một bước, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình: ‘Không thể đắc tội với cô. Không thể khiến cô không vui. Không thể làm trái ý cô. Không thể ép buộc cô.’
- Khả Di, em đến rồi! – Trái với tưởng tượng của mọi người, Vỹ vô cùng vui vẻ mở cửa phòng ngủ đi tới trước mặt cô. – Anh làm được rồi.
Bốp…
Cô không hề báo trước đem túi xách ném thẳng vào người Vỹ, hét toáng lên.
- Làm cái gì? Anh làm được cái gi? Tên khốn này, anh ép buộc con gái nhà người ta mà còn ở đó cười đến vui vẻ như vậy? Khốn kiếp, anh đi chết đi.
- Khả Di, em làm sao vậy? – Vỹ đem túi xách đặt sang bên cạnh, ngây người hỏi. – Không phải chính em bảo anh làm như thế hay sao?
Vútttttttt……
Một chiếc giay bay lượn trên không trung, nhằm thẳng hướng Vỹ lao tới.
- Em làm gì vậy? – Vỹ sợ hãi né tránh, rốt cuộc cũng cảm giác được không khí quỷ dị trong phòng. – Là em bảo anh phải học cách trở nên vô sỉ, không từ thủ đoạn, trói buộc cả thể xác và tinh thần cô ấy, khiến cô ấy khoogn thể rời xa anh. Chính em đã nói như vậy mà?
- Đúng thế. – Cô gật đầu, sau đó lại trợn mắt. – Nhưng em có bảo anh giở trò tầm bậy tầm bạ với chị Huyền Chi đâu? Thủ đoạn ở đây là dỗ dành, nịnh nọt, đe dọa,… Nếu như chị ấy muốn đuổi anh đi thì phải khóc lóc cầu xin thật thảm thiết, thậm chí có thể ôm chân chị ấy không buông mà gào khóc. Như vậy không phải trói buộc cả thể xác và tinh thần sao?
- +.+ - Vỹ ngây ngốc nhìn cô. Là như vậy à? Thì ra ý của cô là như vậy sao?
- #.# - Huyền Chi choáng váng đến đứng không vững, ánh mắt nhìn Vỹ lại có thêm một tia đồng tình.
- w.w – Anh lảo đảo suýt ngã. Cái cụm từ ‘trói buộc cả thể xác và tinh thần’ kia cũng quá… ‘dễ hiểu’ đi?
Cứ như vậy, Vỹ đáng thương bị cô đuổi vòng vòng quanh nhà vì một cái tội rất chi là to lớn – lí giải sai ý bà mối.
- Nói, anh có chịu trách nhiệm hay không? – Cô vác chổi đứng giữa nhà, hung hăng quát.
- Có, có, đương nhiên có. – Vỹ gật đầu như băm tỏi, cười vô cùng vui vẻ. – Anh làm vậy chính là để được chịu trách nhiệm mà.
- @,@ - Khóe miệng anh giật giật. Vì sao anh không biết thằng bạn này cũng có lúc vô sỉ như thế?
- Được, vậy… - Cô hài lòng đặt cây chổi xuống, nhưng còn chưa kịp vui sướng thì tiếng phản đối đã vang lên. Hơn nữa, người phản đối không ai khác lại chính là đương sự.
- Không. Khả Di, chị không muốn, không cần anh ấy chịu trách nhiệm, không muốn đâu.
- Tại sao chứ? – Vỹ thất vọng tột độ. Vì cái gì chuyện đã đến nước này mà Huyền Chi vẫn không chịu ở bên anh? Anh đáng ghét đến vậy sao?
- Chúng ta không hợp…
- Chị điên rồi! Chị điên rồi!! – Cô nắm vai Huyền Chi lắc tới lắc lui. – Toàn thân cao thấp đều bị anh ấy ăn sạch rồi, chị còn định thế nào?
- Khả Di… - Huyền Chi mặt đỏ đến tận mang tai, muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói thế nào.
- Chuyện đã đến nước này, chị còn cứng đầu cái gì? Dù sao cũng bị ăn rồi, chị phải mạnh mẽ báo thù chứ? Anh ấy ăn được chị thì giỏi lắm sao, chị phải ăn lại a, ăn sạch xương cốt anh ấy, xem anh ấy sau này làm cách nào bắt nạt chị. – Cô khí thế bừng bừng tuôn một tràng khiến ba người còn lại đều ngây ngẩn. – Em nói nha, hai người rõ ràng là yêu nhau, vì cái gì cứ lằng nhằng mãi thế? Thân phận cái gì, địa vị cái gì, đều quăng hết đi. Anh ấy không chê chị, chị tại sao cứ phải tự chê bai mình?
- Đó là lí do? – Vỹ bật thốt lên. – là bởi vì khoảng cách thân phận nên em mới không chấp nhận anh?
- Em… không phải… em… - Huyền Chi cúi gằm mặt, lùi lại từng bước.
- Ôi ôi, đi thôi đi thôi, đừng cản trở người ta tình cảm. – Cô vui mừng vẫy vẫy tay với anh, sau đó nhẹ nhàng chuồn êm, trước khi đi cũng không quên đóng cửa.
Hôm nay đúng là một ngày tốt lành của siêu cấp bà mối Chu Khả Di!
---------------------------------------
4.
Mặc dù có người rất là không muốn, nhưng cuối cùng 5 ngày cũng sắp hết. Ngày mai cô sẽ lên máy bay trở về Mỹ tiếp tục sự nghiệp học hành vĩ đại.
Hôm nay nhà anh rất là đông đúc. Mặc kệ anh phản đối thế nào thì cô vẫn cố chấp muốn tổ chức tiệc chia tay với mọi người khiến anh bất mãn vô cùng. Rõ ràng cô là của anh, của một mình anh mà.
- Tiểu yêu tinh, em làm thế là không được. Tại sao em có thể bỏ mặc ông anh họ đáng thương này không quan tâm? – Quân ôm chai rượu tỏ vẻ bi thương như bị cả thế giới vứt bỏ.
- Đợi em trở về Mỹ sẽ giúp anh để ý mấy cô chân dài muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người.
- Tốt, cứ như em là được đấy. – Quân cười gật gù.
Vèooo…
- >o< - ‘Khả Di là của tôi!!!!!!!!!!!!!!!’
- =o= - ‘Cậu nhìn tôi như thế là có ý gì hả? Làm ơn đi, tôi cũng không phải cái loại cầm thú đến em gái cũng không tha.’
- Nào, mọi người cạn ly, chúc bà mối vĩ đại của chúng ta thượng lộ bình an. – Viễn Tu giơ ly rượu, vui vẻ kêu gọi.
- CẠN LY!!
- Khả Di, chúc cậu sớm học thành tài, trở thành một vị bác sĩ tâm lý nổi danh ngươi người kính phục. – Xảo Nhi mặc kệ sự ngăn cản của Viễn Chí, cầm ly rượu lon ton chạy đến bên cạnh cô.
- Cám ơn! Cám ơn!! – Cô cười đến vui vẻ, choàng tay qua vai Xảo Nhi, nửa đùa nửa thật nói. – Đến lúc đó nếu anh Viễn Chí lại lên cơn, cậu cứ gọi cho mình, mình sẽ giảm giá cho há há…
- =~= - Kháng nghị! ‘Tiểu thư, em nói thế là sao? Anh khi nào thì bị bệnh về thần kinh chứ?’
- Cả mọi người nữa. Có bệnh thì phải chữa. Cứ trực tiếp tìm em là được, đừng ngại, đừng ngại.
Rầmmm…
Mọi người nhất loạt gục ngã, miệng sùi bọt mép, chân tay co giật.
…
Kết quả của việc tiệc tùng thâu đêm là ngày hôm sau cô ngủ quên, thiếu chút thì trễ giờ lên máy bay.
- Nhanh a nhanh a, anh Hạo Trạch, nhanh một chút. – Cô cuống cuồng thúc giục. – Tại sao anh lại không gọi em? Nếu mà đi muộn thì làm sao bây giờ? Trời ạ!! Sắp muộn mất rồi, anh nhanh nhanh coi.
- Được rồi, đừng vội. Anh đã đi với tốc độ nhanh nhất có thể rồi. – Anh bất đắc dĩ trả lời. Nếu anh gọi cô sẽ tỉnh hay sao? Hơn nữa, anh cũng không muốn đánh thức cô. Được rồi, anh thừa nhận mình có ý xấu, nhưng mà anh đã giác ngộ rồi. Hiện tại không phải anh đang cố hết sức đưa cô tới sân bay hay sao?
…
- Thật là may, còn chưa có muộn. – Cô thở phào, đang muốn kéo hành lý đi thì bị anh kéo giật lại, toàn thân lắc lư lắc lư rồi ngã nhào vào vòm ngực rộng lớn của anh.
- Anh sẽ nhớ em! – Anh ôm siết lấy cô, buồn bã nói. – Rất nhớ, rất nhớ em.
- Em cũng vậy. – Cô gật đầu, cũng vòng tay ôm lấy anh.
- Hứa với anh, không được đẻ mắt tới bất kì người đàn ông nào khác.
- Em biết rồi. – Cô kiếng chân hôn chụt một cái lên má anh, nỏ nụ cười thật tươi. – Em chỉ thích Cây kim cương vạn năng của em thôi, những kẻ khác có cho em cũng không cần.
- Ngoan! – Anh hài lòng mỉm cười, cúi đầu chiếm lấy bờ môi đỏ mọng của cô.
…
- 3 tháng nữa là sinh nhật em, anh nhất định phải tới đó. – Cô vẫy vẫy tay, kéo hành lý hòa vào dòng người đông đúc.
------------------------------------------------------------------