1.
PẰNG PẰNG ĐÙNG ĐOÀNG RẦM BÙM CHÁT CHÁT BING BOONG…
Tuy đã hơi hơi thích nghi với ‘trận động đất’ mỗi sáng, nhưng anh vẫn không khỏi giật mình, bàn tay cầm cốc nước hơi run lên một chút.
…
Chưa đầy nửa tiếng sau,
Cô khoác trên mình chiếc váy đỏ rực rỡ lại mềm mại, nghiêm chỉnh bước đến trước mặt anh.
- Anh Hạo Trạch, hôm nay anh thật là đẹp trai nha!!
- Cám ơn. - Ở cùng nửa tháng, anh cũng phần nào bị cô đồng hoá trẻo nên mặt dày vô sỉ rồi. Haizzz… đúng là gần mực thì đen mà.
- Hôm nay em đến công ti của anh được không?
- Nếu anh nói không, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo ư? – Anh bất đắc dĩ nhướn mày hỏi.
- Đương nhiên là không. – Cô đứng thẳng người, hùng hồn đáp. Từ trước đến giờ cô hành động đều theo ý mình cả, chẳng qua là mẹ thường nói làm gì cũng phải có trước có sau nên cô mới miễn cưỡng ‘hỏi ý kiến’ của anh mà thôi.
- Vậy còn hỏi làm chi?
- Mẹ em nói như vậy mới lịch sự.
- Dẹp đi, 100 năm sau em cũng không tu được thành người lịch sự đâu. – Anh gạt tay.
- Anh nói cũng đúng. – Cô gật gù, tay xoa xoa cằm vẻ trầm tư, đột nhiên hai tay đập bốp một cái rõ vang. – Anh Hạo Trạch, em quyết định rồi.
- Quyết định cái gì?
- Em chính thức thăng cấp cho anh từ cây vàng lên thành cây kim cương.
- @_@ - ‘Tại sao cứ phải là ‘cây’ mới được?’
…
- Chị Tố Tố đáng yêu của em!!! – Mắt thấy anh đang bận ‘tâm tình’ với mấy vị quản lí, cô mới dám len lén chuồn ra ngoài làm ‘chính sự’.
- Đây đây đây, bà cô của tôi, cụ tổ của tôi, em làm cái gì mà lắm đơn từ thế này hả? – Tố Tố mặt mày đen thui khệ nệ bê một chồng giấy cao ngất ngưởng đi tới.
- Oa… thật nhiều nha! – Cô vui sướng nhảy cẫng lên, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy báu vật.
- Cái gì thế?
- Để lúc khác em sẽ nói với chị sau, hiện tại em phải về ngay, nếu không anh Hạo Trạch mà phát hiện em lẻn mất chắc chắn sẽ tức giận mây đen đầy đầu cho xem.
- Vậy còn đứng đó làm gì nữa, mau mau đi đi, đừng có làm liên luỵ đến chị à nha. – Vừa nghe đến Giám đốc đại nhân có nguy cơ bùng nổ, Tố Tố rất chi là ‘nghĩa khí’ xua tay đuổi cô, cắp mông chạy thẳng. Phải biết bản năng sinh tồn của con người rất là cao.
…
Cạchhhh…
Cô rón rén mở cửa, lại rón rén bước vào, tiếp theo rón rén đặt chồng giấy xuống bàn, mệt đến thở không ra hơi. Thật nặng quá! Không ngừ cây kim cương của cô lại có sức hút lớn như vậy. Ây da… xem ra những tháng ngày tuyển tú nữ sẽ rất là thú vị ha ha ha…
- Cái gì vậy? – Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.
Mấy vị quản lí cũng nhanh chóng làm y chang, toàn bộ năm, sáu cặp mắt nhìn cô chằm chằm như nhìn tội phạm nguy hiểm.
- Đơn đăng ký tham gia tuyển bạn gái.
- … - Cô vừa dứt lời, trong phòng liền xuất hiện mấy con nai vàng ngơ ngác và một cục than khét lẹt.
- Ha ha… mọi người cứ tiếp tục tâm sự đi, không cần để ý đến em đâu mà.
- … - Chỉ trong tích tắc, mấy chú nai bé bỏng của chúng ta đã bị một mồi lửa thiêu rụi, nhập bọn với than đại nhân.
…
Hì hục suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cô cũng phân loại xong chồng đơn đăng ký cao bằng thân người này.
Nhìn thành quả lao động của mình, cô hài lòng nở nụ cười.
Thiên kim dịu dàng cao quý…
Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu…
Phụ nữ trưởng thành quyến rũ…
Tiểu thư lạnh lùng kiêu kì…
Cô gái mạnh mẽ quyết đoán…
…
Ôi chao ôi, nhìn cả rừng mĩ nữ thuộc đủ các thể loại chủng tộc thế này, đến cô còn vui sướng rạo rực nữa là cây kim cương? Ha ha ha… cô đúng là thiên tài!!
- Khả Di! – Nãy giờ anh chống cằm ngồi nhìn cô, bỗng nhiên bị nụ cười kì dị của cô làm cho dựng hết cả lông tơ trên người, đành mở miệng. – Em đói chưa?
- A? – Cô giật mình, liếc liếc cái đồng hồ ở góc tường mới phát hiện đã đến giờ nghỉ trưa, liền đứng bật dậy. – Đi, chúng ta đi ăn thôi!
- Em muốn ăn gì?
- Cơm sườn, ừm… anh trả. – Cô chạy đến nắm tay anh tung tăng đi ra ngoài, hai mắt toả sáng.
- O.O – Anh thiếu chút nữa tức hộc máu. Không phải vì cô đòi ăn cơm sườn, càng không phải vì cô bắt anh trả tiền. Những điều này anh cũng đã quá quen thuộc rồi. Vấn đề ở đây chính là… không lâu trước đó cô còn chăm chú nghiền ngẫm một đống đơn từ của các cô gái muốn cùng anh hẹn hò, giờ lại vô tư nắm tay anh dung dăng dung dẻ đi trong công ti? Cô rốt cuộc có đầu óc không vậy? Cho dù có đầu óc, cũng chắc chắn không chứa được thứ gì tốt đẹp.
- Anh làm gì nhìn em ghê vậy? – Cô chớp mắt vô tội hỏi.
- Không có gì. – Anh hít sâu vài hơi, kéo cô đi nhanh vào thang máy. Hơi sức cùng cô gái óc heo này lằng nhằng thà dùng để ăn còn hơn.
…
Mẹ mua cho em con heo đất í a í a
- Alo? – Cô một tay vẫn cầm thìa xúc cơm đều đều, một tay lôi điện thoại trong túi ra, không thèm nhìn đã trả lời.
- Em là Chu Khả Di phải không?
- Đúng vậy. Còn anh là ma hay là quỷ?
- @@ - Người bên đầu dây ngây người.
- >.< - Còn người ngồi đối diện thiếu chút ngất xỉu vì phong cách nói chuyện với người lạ của cô. Cô gái này, thật sự cần phải dạy dỗ lại a. Có điều… anh đủ bản lĩnh sao?
- Đợi một chút, giọng nói này… Anh là Ngô Minh Vỹ cõ đúng không? – Cô gõ cái thìa boong một tiếng, kích động la to.
- Thật vinh dự vì em vẫn còn nhớ tên anh. – Vỹ lau mồ hôi, quyết định trước khi bị cô chọc cho tức chết phải đi thẳng vào vấn đề. – Anh có thằng em trai vô cùng nghịch ngợm. Cả ngày ngoài phá phách thì cũng chỉ biết bắt nạt người khác. Cho nên anh muốn nhờ em dạy dỗ lại nó.
- Nhờ? – Cô cao giọng.
- Em yên tâm, anh sẽ không bạc đãi em.
- Tốt. – Cô vui vẻ gật đầu. Ha ha ha… lại có thêm một nguồn thu béo bở nữa rồi. Chu Khả Di cô đúng là thiên tài! – Thằng nhóc kia có đẹp trai không? Bao nhiêu tuổi?
- Nó năm nay 17, còn chuyện kia… - ‘Không phải em nên hỏi tính cách nhâm phẩm của nó trước ư?’
- À anh Minh Vỹ ạ, mặc dù anh nói là sẽ không bạc đãi em, nhưng em cũng không thể tự bạc đãi đôi mắt của mình được. – Cô là một con người vô cùng yêu bản thân đó. Chuyện có hại cho mình trước nay cô chưa bao giờ CHỦ ĐỘNG làm.
- Anh sẽ gửi ảnh của nó cho em, em xem rồi từ từ quyết định, có được không?
- Được. – ‘Chả được quá đi chứ.’ Có điều… - Không phải chỉ là nghịch ngợm chút thôi sao? Có cậu nhóc mới lớn nào mà không thích phá phách chứ?
- Nhưng mà thỉnh thoảng nó lại có biểu hiện rất lạ.
- Kiểu như thế nào? – Cô bắt đầu có hứng thú rồi nha. Trẻ tuổi, nhà có tiền, tướng mạo… ừm… cái này còn cần xem xét. Nói chung là rất có tiềm năng trở thành mục tiêu sàm sỡ tiếp theo của cô.
- Nói một chút về hoàn cảnh gia đình nhé! Mẹ bọn anh mất khi nó mới 5 tuổi, sau đó bố liền lấy vợ mới, không quan tâm đến bọn anh nữa. Cũng may có gia đình Quân và Trạch giúp đỡ nên bọn anh mới có thể được ăn học tử tế. Anh thường ngày rất bận rộn, không có thời gian để ý chăm nom nó như những người anh trai bình thường, cho nên nó cũng quen giữ thái độ trầm mặc trước mặt anh. Chỉ có điều… thỉnh thoảng nó sẽ lên cơn nổi giận với anh mà chẳng rõ lí do. Đáng sợ hơn chính là… có một ngày nó đột nhiên xông tới ôm lấy chân anh, dùng giọng nói tha thiết gọi ‘Anh trai!’, còn nhìn anh bằng ánh mắt như cún con bị bỏ rơi khiến anh sợ đến toàn thân run lẩy bẩy. Em nói xem, có phải nó có vấn đề gì về tâm thần hay không?
- … - Cô nghe đến xuất thần, thậm chí một tiếng ừ hử cũng không có.
- Khả Di!?? Em còn đó không? Chu Khả Di!!!?
- Em ở đây. – Cô cười ha ha, tự tin vỗ ngực cam đoan. – Anh cứ giao nhóc đó cho em, dưới sự chữa chạy của em, đảm bảo người cũng thành heo.
- W-W
Vậy là tương lai của Ngô Minh Vương bé bỏng cứ thế bị anh trai mình ném vào trong tay ác ma.
Mà cái người sắp gặp đại nạn kia cũng không hề hay biết gì, vẫn thoải mái nằm trên giường ngủ say.
---------------------------------------
2.
Cúp máy xong, cô tiếp tục ăn cơm, hào hứng vạn phần.
- Vỹ nói gì với em? – Nhìn vẻ mặt không mấy tốt đẹp của cô, da đầu anh run lên từng chặp. Chỉ biết cô nhất định lại nghĩ ra ý tưởng kì quái gì rồi.
- À, anh ấy muốn em đến dạy dỗ lại tiểu quỷ nhà anh ấy đó mà. – Cô vừa nói vừa không quên càn quét đĩa cơm của mình.
- Tiểu quỷ? Ngô Minh Vương? – Anh nhíu mày, sắc mặt thoắt cái trở nên vô cùng khó coi. Này, tên kia rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế hả? Để hai kẻ ‘bình thường’ này ở cùng một chỗ thì thế giới này… chậc chậc… anh phải sắp xếp thời gian đi chùa dâng hương mới được.
- Tiểu mĩ nam kia tên là Ngô Minh Vương ư?
- Mĩ nam… mĩ nam.. em không thể nghĩ được cái gì khác ngoài tiền và mĩ nam à? – Anh tức giận đùng đùng. Con gái con đứa… là ai đã dạy cô thành ra cái dạng này chứ?
- Anh yên tâm, em sẽ không quên nhiệm vụ trọng đại của mình đâu. – Cô ngây người một lúc, bỗng nở nụ cười kì dị, nháy nháy mắt. – Đảm bảo anh sẽ có người bạn gái như ý.
- Chu Khả Di! – Anh tức đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt cô, đây lại là một biểu cảm hoàn toàn khác.
- Ăn cơm a ăn cơm, để nguội sẽ ăn không ngon. – Cô cười ha hả, nhìn anh đầy ý tứ.
- ~0~ - Anh muốn bóp chết cô, bóp chết cái cô gái phiền phức không biết điều này.
…
- Anh Hạo Trạch! – Thấy anh ngẩng đầu, theo thói quen lấy tay day day thái dương, cô liền cong đuôi chạy lại, vươn móng vuốt ra bắt đầu đấm đấm bóp bóp.
- Em muốn bao hiêu? – Đôi mắt anh khép hờ, thoải mái để cô mát xa, giọng nói mỏi mệt vang lên, nhưng lại chứa đựng sự nuông chiều vô hạn.
- Không không, em không có ý đòi tiền của anh. – Cô lắc đầu cười cười. – Tuy nhiên, nếu anh đã có ý muốn cho em, em đây cũng không ngại nhận lấy. 5 triệu.
- @@
- Anh Hạo Trạch, anh thích mẫu con gái như thế nào?
- … - Cau mày nghĩ ngợi một hồi, kết quả là… - Không biết.
- Làm sao có thể? – Cô ngạc nhiên. – Trong lòng ai chẳng có mẫu người lí tưởng? Anh đừng ngại, cứ thoải mái nói ra đi, em cũng không phải người ngoài, có đúng không?
- Thật sự không có.
- Được rồi. – Cô thở dài. – Vậy anh thử suy nghĩ một chút, người con gái thế nào sẽ khiến anh yêu thích?
- Yêu thích? – Anh suy tư.
- Chính là luôn muốn được ở bên cô ấy, không gặp cô ấy sẽ nhớ, gặp cô ấy rồi sẽ thấy lâng lâng vui vẻ, luôn lo lắng cho cô ấy, chỉ khi tự mình chăm sóc cho cô ấy mới có thể yên tâm…
- Nghe thật giống như cha với con gái. – Anh lẩm bẩm.
- #.# - ‘Cây kim cương à, em nói anh có vấn đề về tâm thần mà anh còn không tin?’ – Được rồi được rồi, để em giúp anh vậy.
- Giúp? Em không chạy loạn gây chuyện là anh đã mừng lắm rồi…
- Anh yên tâm đi, em đảm bảo việc này nhất định thành công, bạn gái sẽ được đưa đến tận tay anh.
- Nếu như không tìm được? – Anh nhướn mày. Tuy anh không thích có bạn gái, một đứa con gái nuôi như cô đã đủ khiến anh đau đầu mệt óc lắm rồi, nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, anh lại không nỡ phá ngang.
- Đương nhiên là tiếp tục tìm. – Cô lớn giọng. – Em sẽ tìm cho ra mới thôi. Anh cứ tin ở em.
- … - ‘Tin em thì anh là con heo.’ – Nếu đến lúc em kiệt sức rồi mà vấn không tìm được?
- Vậy… - Cô cắn cắn môi. – Em đành chịu uất ức làm bạn gái của anh, có được không?
- >.< - Đầu anh bốc khói. Làm bạn gái anh khiến cô phải chịu uất ức ư? Đợi một chút, ý của cô là… - Khả Di, cố gắng lên, tuyệt đối không thể thất bại.
- Yes sir!
Thế là văn phòng Giám đốc vốn ầm ĩ như chuồng chim giờ yên ắng đến kì diệu, ngoài tiếng lật giấy soạt soạt cũng chỉ còn tiếng bút máy roẹt roẹt.
…
Cô tập trung cao độ nghiên cứu từng đơn đăng ký, thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi chép gì đó vào cuốn sổ bé tẹo, hoàn toàn không biết mọi hành động của mình đều bị một đôi mắt sâu thẳm dõi theo.
…
Anh chống cằm nhìn cô, nhìn đến ngây người. Một cô gái đẹp như vậy, tại sao tính cách lại quái dị đến thế? Nếu như đầu óc cô không bị úng nước rửa rau, nhất định sẽ trở thành mĩ nhân như hoa như ngọc mà bất kì người đàn ông nào cũng khát khao. Có điều… cô như vậy mới là Chu Khả Di a. Một con búp bê đẹp đến rung động lòng người, nhưng lại toàn làm trò quỷ khiến ai cũng phải tránh xa vài mét. Có điều… anh càng nghĩ lại càng thấy đáng yêu nha. Aizzz… xem ra anh bị yêu đứa con gái nuôi này quá rồi.
…
- Anh Hạo Trạch! – Đột nhiên tiếng gọi của cô ập tới khiến anh bừng tỉnh, mơ hồ nhìn cô. – Nãy giờ anh cứ nhìn em suốt, không phải là… ha ha…
- Không có, đừng suy nghĩ linh tinh. – Anh đỏ mặt hắng giọng vài cái, lúng ta lúng túng sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn.
- Cái gì mà không phải chứ? – Cô nổi trận lôi đình. – Em không xinh đẹp sao? Hừ, em là mĩ nữ đó, mĩ nữ anh có biết không? Dám kêu em không đẹp, anh được lắm, được lắm, em nhất định kiếm bạn gái xấu đến ma chê quỷ hờn cho anh. Đồ đáng ghét!
- @-@ - Vậy có nghĩa, ý cô vừa rồi không phải là… hầy… cũng không thể trách anh được, ai bảo suy nghĩ của cô luôn luôn nhảy vào bụi cỏ như thế, anh làm sao mà bắt kịp được?
Nói là làm, cô mặc kệ vẻ mặt xám hối ảo não của anh, xắn tay áo bới tung dodóng đơn từ lên, nhặt ra những thành phần ‘bộ dạng thanh tú’ nhất, liên lạc sắp xếp gặp mặt.
- Anh Hạo Trạch, mai là thứ bảy, anh không phải đi làm đúng không? Vậy là không bận cái gì có phải không? Ừ được rồi, vậy cứ như thế đi, quyết định sáng mai bắt đầu buổi gặp mặt với số 01 đi. – Cô tuôn một tràng, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu liếc anh lấy một cái.
- … - Ngoài câm nín nhìn cô trừng trừng thì anh còn có thể làm được gì nữa đây? Ôi dây thần kinh bé bỏng tội nghiệp của anh!!!!!!!!!!!
…
Tối,
Từ phòng làm việc bước ra liền thấy cô ôm gối vắt chân lên bàn xem ti vi, khoé môi anh khẽ cong lên. Cảm giác có người ở chung thật không tệ, hơn nữa còn là một cô gái đáng yêu… Không đúng, cô gái này vài tiếng trước còn khiến anh suýt đứt dây thần kinh mà chết, không đáng yêu, một chút cũng không đáng yêu. Không thể tiếp tục nghĩ tốt về cô như thế được, phải thiết quân luật, nếu không… có một ngày anh sẽ đột quỵ mất.
- Khả Di! – Nghĩ như vậy, anh tiến đến gần cô, chuản bị nghiêm khắc dạy bảo, nhưng mà…
- Dạ? – Cô giống như chú thỏ con trắng muốt đáng yêu, quay đầu nhìn anh bằng đôi mắt sang ngời, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
- Anh muốn nói là… - Anh hít sâu vài hơi, vẫn không đành lòng rat ay với chú thỏ bé nhỏ dễ thương trước mặt, đành nhỏ giọng nhắc nhở. - … nhớ đi ngủ sớm! – Được rồi, anh thừa nhận mình là kẻ không có tiền đồ.
- Anh Hạo Trạch! – Cô vươn tay túm lấy vạt áo của anh, giọng nói lảnh lót vang lên. – Anh nói chưa từng hẹn hò, vậy có cần chuyên gia Chu Khả Di em đây tư vấn cho chút chút hay không?
- >.= - Anh nheo mắt nhìn cô. Một cô gái 20 tuổi thì có thể có bao nhiêu kinh nghiệm hẹn hò chứ, đừng nói cô lại chính là Chu Khả Di.
- Anh đừng có coi thường em. Từ năm 7 tuổi em đã cùng Elvis đi rình trộm người ta hẹn hò rồi. – Cô tự hào ưỡn ngực. – Rất thú vị đó!
- T-T – Anh trân trối nhìn cô. Thì ra đây là cáo đội lốt thỏ a.
- Nào, nào, anh ngồi xuống đây, ngồi xuống rồi từ từ nói. – Cô chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình, hào hứng vô cùng.
- E hèm… - Anh hằng giọng, cố che giấu sự lúng túng. – Ngày mai, anh sẽ gặp người như thế nào?
- Một tiểu thư khuê các nha. Dịu dàng, hiền thục, duyên dáng, nhỏ nhẹ,… anh muốn cái gì là có cái đó.
- Cô gái dịu dàng ư? – Anh khiếp sợ. Không phải giống mấy vị thiên kim đại tiểu thư này nọ thường ngày cứ thích quấn lấy anh chứ? Bị hành hạ quá lâu, bây giờ chỉ cần nghĩ đến những cử chỉ trang nhã thanh cao đó là anh lại thấy lạnh cả sống lưng. – Khả Di, có thể không đi không?
- Không được. – Cô đập bàn. – Anh làm sao có thể chưa ra trận đã muốn rút lui như thế chứ?
- Nhưng anh không thích…
- Còn chưa gặp làm sao có thể nói không thích? – Cô cười hề hề. – Anh yên tâm, em vừa rồi ăn no đầu óc thông suốt, đã huỷ hết những cuộc hẹn với ‘bông hoa của tổ quốc’ kia rồi.
- Nhưng mà…
- Ngày mai anh phải thể hiện bản thân nhiều nhiều chút nha. – Cô dặn dò. – Theo như em điều tra được thì cô gái kia… ừm… tạm gọi là 01 đi, rất thích những anh chàng lịch lãm ôn nhu. Cho nên anh…
- @@ - Hoa mắt chóng mặt là như thế nào? Chính là cảm giác anh phải thường xuyên đối mặt khi ở cạnh cô.
---------------------------------------
3.
Ngày hôm sau,
Từ sáng sớm, sớm ơi là sớm, cô đã lọc cọc xông vào phòng anh lôi lôi kéo kéo cái gối của anh như một đứa ngốc.
- Khả Di, em làm cái gì vậy? – Anh giật mình tỉnh giấc, mù mịt nhìn cô, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn.
- Anh còn không dậy? Sắp trễ hẹn rồi đó. – Cô ôm chặt cái gối của anh, ngáp một cái, nhắc nhở.
- Hẹn? – Anh nghi ngờ nhìn cái đồng hồ bên giường, lại nhìn cô, tốt bụng nói. – Khả Di, có phải em ngủ mơ hay không? Hôm qua em nói cuộc hẹn diễn ra lúc 8 giờ 30 phút, bây giờ mới có 3 giờ mà thôi.
- Hả? – Cô ngẩn ngơ. 3 giờ? Ách… cô lại nhìn sai giờ ư? – Ha ha… cũng… cũng không thể trách em. Ai bảo số 3 với số 8 lại giống như như vậy làm cái gì? – Cô cười gượng gạo, lủi thủi ra khỏi phòng. Một lỗi mắc đi mắc lại không biết bao nhiêu lần, nếu để Elvis biết nhất định sẽ cười cô thối mũi.
- Khả Di… - Anh muốn gọi cô lại nhưng không kịp, chỉ thấy vụt một cái, bóng hình đỏ rực như đốm lửa nhỏ đã biến mất không thấy tăm hơi. Cô ôm gối của anh đi rồi, anh ngủ bằng gì bây giờ?
…
Mà cô gái gây tội vừa về tới phòng liền lăn ra ngủ đến không biết trời đất trăng sao gì, chân còn đạp đạp chiến lợi phẩm mới cướp được vài cái.
…
Kết quả là, anh thật sự đến muộn. Nhưng đây hoàn toàn không phải là lỗi của anh a.
- Mới lần đầu gặp mặt đã đến muộn rồi, anh đúng là… 01 nhất định sẽ nghĩ là anh không tôn trọng người ta… Người ta là con gái, vậy mà anh lại bắt người ta phải đợi lâu thế kia… Lúc đến nơi nhất định anh phải…
- O,O – Tai bị cô tra tấn đến sắp mọc hoa, mấy lần anh tức đến thiếu chút nữa chệch tay lái, trong lòng kêu gào không ngừng. Là ai đòi đi ăn mì vằn thắn ở phía Bắc thành phố… Là ai nói còn chưa no, lại đòi đi ăn bành cuốn ở phía Nam… Là ai kêu gào nhất định phải đi uống cà phê ở phía Bắc… Trong khi cuộc hẹn lại diễn ra ở phía Tây?
…
Kétttt…
Cho đến khi chiếc xe dừng lại, cô mới thôi càm ràm, ngoan ngoãn nhảy xuống.
- À, để tránh tự biến mình thành bóng đèn 250V, em sẽ ngồi cách đó vài bàn, nếu có khó khăn gì cứ ra hiệu cho em nha! – Cô thò đầu vào cửa sổ xe, dặn dò. – Còn nữa, anh nhớ phải tỏ ra lịch lãm chu đáo đó!!!
…
Cô ung dung ngồi hút nước cam, ánh mắt dán chặt vào mái tóc đen mượt của vị mĩ nữ cách đó không xa, trong đầu toàn là viễn cảnh tốt đẹp được mọi người tán thưởng vì chiến công lẫy lừng. Trước mặt có thật nhiều thật nhiều vàng bạc châu báu được đưa đến để cảm tạ, bao nhiêu mĩ nam nguỡng mộ cô xếp hàng dài chờ đến lượt gặp mặt…
Nhưng… chỉ vài phút ngắn ngủi, toàn bộ tương lai tươi sáng ấy đều tan thành mây khói.
Tại sao vậy?
Cô cũng không biết a.
Ngây ngốc nhìn vị tiểu thư yểu điệu kia như con mèo con vừa khóc vừa chạy ra ngoài, đầu óc cô trở nên mơ hồ như bị phủ sương.
Thế này là thế nào?
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao có thể biến thành như vậy?
…
Một đống câu hỏi lùng bùng trong đầu cô khiến cô ngày càng ù ù cạc cạc.
- Khả Di! – Anh vẫy vẫy tay với cô.
- Á? – Lúc này cô mới định thần lại, vội vội vàng vàng ôm cốc nước cam lao tới. – Làm sao vậy? Làm sao vậy? Anh đã làm gì vị nĩ nữ kia hả?
- Anh chỉ nói một câu mà thôi. – Anh mở to đôi mắt vô tội nhìn cô.
- Câu gì?
- Tôi không thích cô, càng không có khả năng yêu cô.
- … - Cô nhìn anh bằng ánh mắt hình hòn sỏi, đập bàn rầm một cái. – Lần đầu tiên gặp mặt mà anh nói với người ta như thế, người ta không ném dép vào mặt anh là may lắm rồi, anh còn ngồi đó giương mắt lên mà uất với ức cái gì nữa??? Nếu người anh gặp phải là em, em đã không ngần ngại độc chết anh luôn rồi. Anh đúng là đồ con gà!
- *0* - Không tệ, cuối cùng anh từ thực vật cũng đã có thể tiến hoá lên thành động vật rồi.
- Anh…
Hai con thằn lằn con cha cha cha…
Cô còn muốn mắng nữa thì điện thoại báo có tin nhắn. Hằm hằm mở ra, ánh mắt vừa lướt qua màn hình liền đông cứng, hai mắt toả sáng rạng ngời.
Mày rậm mắt sâu, vầng trán cao rộng, mũi thẳng răng trắng, làn da mịn màng, tóc nâu kiểu cách,… Oa, mĩ nam a mĩ nam!!!!!!!!!!!
- Gì vậy? – Anh nhổm người ngó vào điện thoại của cô, gương mặt thoắt cái đã đen thùi lùi. Không xong, sắp có sao chổi đâm vào Trái đất, cần nhanh chân chạy trốn thôi.
- Anh tự về nhé, em đi trước. – Anh còn chưa kịp động chân, cô đã như cơn gió lướt đi, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
‘Tiểu mĩ nam, chị đến chơi với cậu đây!!!’
…
Đứng trước cửa căn hộ của Vỹ, Quân và Vương, cô nhanh tay chỉnh lại trang phục đầu tóc, mỉm cười một cái, lúc này mới đưa tay nhân chuông.
Kíng koong…
Không có động tĩnh.
Kíng koong Kíng koong…
Vẫn không có động tĩnh gì.
Cái gì kia? Rõ ràng Vỹ nói tiểu mĩ nam của cô hôm nay ở nhà mà?
Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong Kíng koong…
‘Này, chị đây bực mình rồi đó nha!! Tưởng đẹp trai chút mà kiêu á? Thành thật mà nói thì cậu còn chưa tu đén trình độ bằng cây kim cương của chị đâu biết chưa? Có điều nể tình cậu cũng là một mĩ nam nên chị mới đến chữa bệnh cho cậu thôi.’
Tức giận đùng đùng, cô dứt khoát lùi lại hai bước lấy đà, sau đó…
Một
…
Hai
…
Ba
- Yaaaa……
Cạchhhh…
Không khí đông cứng.
…
Cô đông cứng.
…
Cậu ta cũng đông cứng.
…
------------------------------------------------------------------