1.
Tức giận đùng đùng, cô dứt khoát lùi lại hai bước lấy đà, sau đó…
Một
…
Hai
…
Ba
- Yaaaa……
Cạchhhh…
Không khí đông cứng.
…
Cô đông cứng.
…
Cậu ta cũng đông cứng.
…
Tình hình là, cái chân của cô rất chi là dũng mãnh chuẩn bị vận hết sức lực để đá văng cánh cửa kia ra. Nhưng bất thình lình cánh cửa lại bật mở, tiểu mĩ nam lù lù xuất hiện. Cho nên… ách… bàn chân cô hiện tại đang nhằm thẳng vào chỗ nào kia của cậu ta. Phù phù phù… thật may là cô kịp thời dừng lại, nếu không e là… chậc chậc… cô thật không dám nghĩ tiếp nữa.
- Còn không bỏ chân xuống? – Sắc mặt Vương đen thui, cắn chặt răng rít lên.
- À thật xin lỗi, thật xin lỗi… - Cô ngượng ngùng thu chân, cười hề hề.
- Cô là ai? Đến đây làm gì?
- E hèm… - Cô đứng thẳng lưng, sau đó cúi người một góc chuẩn 45°, lên tiếng giới thiệu. - Xin chào, rất vui được gặp cậu. Tôi là Chu Khả Di, hiện đang là sinh viên năm thứ ba khoa tâm lí của trường đại học Y ở Mỹ. Tôi được bạn của anh họ là Ngô Minh Vỹ ĐẶC BIỆT mời tới đây để giúp cậu điều trị chứng tâm thần phân liệt của mình.
- @@ - Choáng váng. Sau đó. – CÔ CÚT CHO TÔI.
- Này chú em, không được dùng giọng điệu đó để nói chuyện với người lớn à nha. Tôi biết là cậu có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ, nhưng mà…
- CÚT
- Cút cái chân cậu á. – Co nổi giận thật rồi, tay chống nạnh, mắt hằm hằm nhìn tiểu mĩ nam mặt mày u ám phía trước. – Tôi còn chưa giở trò sàm sỡ với cậu, cậu tức cái gì mà tức?
- Cho dù có muốn thu hút sự chú ý của tôi đến thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không nên dùng chiêu ngu ngốc như vậy chứ? – Vương khinh khỉnh nhìn cô.
- Thu hút cái con heo!! Tôi thèm vào. – Cô đẩy Vương ra, hùng hùng hổ hổ bước vào. Quả nhiên bệnh nhân tâm thần đều không dễ đối phó. Thế mới biết Cây kim cương của cô còn tốt đẹp chán.
- Cô muốn làm gì? – Vươn đá cửa sầm một cái, lao đến chắn trước mặt cô, nhếch mép. – Cô chọn sai phương pháp rồi, tôi thích những cô gái dịu dàng.
- Quỷ mới quan tâm cậu thích cái gì. – Cô phẩy tay, lách người qua đi tiếp, trong lòngu than thở mãi: ‘Nếu như Câu kim cương của cô cũng có thể thẳng thắn như vậy thì tốt rồi. Haizzz…’
- Rốt cuộc cô là yêu ma quỷ quái phương nào hả?
- Tôi nói cậu có bệnh mà cậu còn không tin? – Cô đột nhiên xoay người vỗ cái bốp vào vai Vương, ánh mắt tràn đầy thương cảm. – Tôi vừa rồi không phải đã tự giới thiệu ư? Cậu thật sự không nhớ gì sao?
- Tôi muốn nghe sự thật.
- Đó là sự thật mà? Không tin cậu gọi điện hỏi anh trai cậu đi?
- Hừ!!? Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy? Cô tốt nhất nên cút đi cho nhanh, nếu không…
- Làm sao?
- Tôi sẽ đánh cô. – Vương giơ nắm đấm ra trước mắt cô, đe doạ. – Tôi không phải quân tử, cho nên phụ nữ gì tôi cũng đánh hết.
- Tốt. – Cô cười ha hả. – Làm quân tử chỉ có chết sớm chứ được lợi lộc gì đâu?
- Cô không nghe rõ lời tôi nói sao?
- Tôi không phải cậu.
- Cô… cô… cô…
- Tôi tôi tôi làm sao? – Cô vênh mặt. – Tôi biết tôi quá chói lọi cao quý khiến cậu thấy tự ti, nhưng mà con người tôi rất chi là tốt bụng á. Cho nên tôi cho phép cậu gọi thẳng tên của tôi, Chu Khả Di.
- Khả cái gì tôi không quan t… Đợi một chút, Chu Khả Di? Cô nói cô là Chu Khả DI??? – Vương đột nhiên kích động lao đến túm lấy bả vai cô lắc liên hồi.
- Này, này, có động đất sao? – Cô hốt hoảng. – Sao trời đất rung chuyển dữ dội như vậy? A a a… động đất a!! Cứu mạng!!!!!!!!!!
- Câm miệng. – Vương tức giận ném cô bay vèo một cái đến sofa, gắt.
- Cậu khoẻ thật đó. – Cô lồm cồm bò dậy, giơ ngón út lên khen ngợi.
- 10 năm… chị vẫn điên khùng như vậy.
- Này, đây không phải điên khùng, mà là… í khoan, cậu nói 10 năm là ý gì? Không phải cậu thầm mến tôi từ 10 năm trước đó chứ? – Cô mù mịt nhìn cái bóng cao lớn trước mặt.
- Đầu óc chị toàn bã đậu à? – Vương đen mặt. Thầm mến con tiểu yêu tinh này là việc làm nguy hiểm hơn cả tự sát à nha. Anh đâu có điên? – Tôi là Ngô Minh Vương.
- Biết rồi, khổ lắm, tôi có phải cậu đâu?
- Tiểu ma vương. – Vương cắn chặt răng, gần như rít lên. Cái bà cô già này, trí nhớ thật sự là không thể chấp nhận được.
- Biệt danh của cậu hả? Nghe cũng hay đó. – Cô gật gù. – Là ai đặt cho cậu vậy?
- Chị… chị… chị… - Vương tức đến ói máu, quang vinh ngã xuống đất hi sinh.
…
Sau một hồi chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ, cô vẫn rất chi là ngây thơ không hiểu tại sao biểu tình của tiểu mĩ nam lại ngày càng tối tăm như thế.
- Cậu bị bệnh ư?
- Chị mới bị bệnh ấy. – Vương gào lên. – Chị không nhớ? Thật sự không nhớ gì cả? 10 năm trước rõ ràng chị còn suốt ngày véo tai tôi kêu Tiểu ma vương này Tiểu ma vương nọ…
- Ách… có… có chuyện này ư? – Cô ngượng ngùng. 10 năm trước là lúc cô về Việt Nam chơi với anh họ mà? Chẳng lẽ tiểu mĩ nam này cũng bám theo anh họ tới gặp cô?
- Bởi vì lúc đó anh trai với anh Hạo Trạch bận rộn học hành, cho nên tôi bị tống cho anh Quân trông nom. Anh ấy ra ngoài chơi, đương nhiên tôi cũng bám theo rồi. – Như hiểu được nghi vấn trong lòng cô, Vương lên tiếng giải thích.
- À… - Cô gật gù, trong đầu bỗng loé lên một tia sáng. – Cậu chính là thằng bé con không biết điều dám tranh pizza với tôi?
- @@ - ‘Rõ ràng là miếng pizza trên tay tôi bị chị cướp đi có được không?’
…
- Được rồi, dù gì cũng là người quen cả, cậu thành thật nói cho tôi biết tình hình bệnh tình của cậu đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu chữa trị.
- Tôi không có bệnh. – Vương thở dài, trả lời lần thứ n + x.
Bịchhhh…
Cô hết kiên nhẫn, giơ chân đá Tiểu ma vương một cái khiến cậu ta lăn lông lốc xuống đất, mắt toé ra lửa.
- Xem ra chị đây không dùng hình thì cậu không chịu khai ra hả?
- Với trình độ của chị mà đòi đánh được tôi? – Vương phủi phủi quần áo đứng dậy, liếc nhìn cô một cái đầy xem thường. – 7 năm qua mới chỉ có một người có thể đánh thắng được tôi mà thôi.
- Lợi hại như vậy? – Cô nheo mắt. – Ai?
- Anh Hạo Trạch.
- A? – Cô kinh ngạc, sau đó bỗng nở nụ cười xấu xa.
- Chị muốn làm gì? – Vương rùng mình một cái, lùi ra sau vài bước. ‘Chị gái à, muốn đánh muốn chém thì ra tay nhanh đi, đừng nhìn tôi như thế, tôi chịu không nổi đâu.’
- Lần này cậu chết chắc. – Cô vứt lại một câu, lập tức tông cửa bỏ chạy.
- ?.? – Vương đơ ra mất mấy giây, đến khi hiểu được suy nghĩ quái dị của cô mới giật mình đuổi theo.
Chết tiệt, cái bà chị này, lại muốn kêu anh Hạo Trạch đối phó với anh? Hừ, không có cửa đâu. Anh Hạo Trạch làm sao có thể nghe lời người khác, lại còn là một cô gái vô cùng ‘bình thường’ như Tiểu yêu tinh? Nhưng mà… tính cách bà chị này vặn vẹo như vậy, anh Hạo Trạch lại xoắn quẩy thế kia, có khi nào sẽ xảy ra thảm án hay không? Không được không được, bằng mọi cách anh phải bảo vệ bà chị này. Ây da, đừng nghĩ lung tung a, trên đời này Tiểu yêu tinh là người duy nhất không lên mặt dạy anh đạo lý làm người theo đúng nghĩa của nó, cũng không bao giờ bắt anh cúi đầu xin lỗi kẻ thù của mình. Ờ… nói đi nói lại thì có vẻ như cô là người tốt, đúng không nhỉ?
…
- Chu Khả Di, chị đứng lại cho tôi!!!!!
Vèo vèo vèooo…
‘Ngu sao? Đứng lại để cậu làm thịt tôi à?’
- Chị còn chạy, tôi sẽ lấy đá ném chị đó.
Vù vù vùuuuu…
‘Ném đi ném đi, chị đây bị người ta ném đá quen rồi nha.’
- Tiểu yêu tinh chết tiệt kia, đợi tôi tóm được chị, nhất định phải băm chị ra nấu canh.
Vút vút vúttttt…
‘Nhóc con, sức khoẻ chị có thể kém cậu, võ nghệ chị cũng có thể không bằng cậu, nhưng riêng chạy đường dài thì chị đây chắc chắn sẽ không thua cậu đâu. 12 năm rèn luyện của chị đó cưng!’
Cứ như vậy, hai người một trước một sau cắm cúi chạy trên đường thu hút ánh nhìn kì quái của biết bao người cùng vật.
…
Trước cổng công ty Creative,
- Cô ấy đã về chưa? – Vừa bước xuống xe, anh đã hỏi ngay.
- Giám đốc, cô Chu vẫn chưa trở về công ty. – Huyền Chi thành thực trả lời.
- ~0~ - Con gái con đứa đến nhà đàn ông con trai lâu như vậy mà nghe được à? Đợi đấy, trở về anh nhất định phải dạy dỗ lại cô. Được rồi, đương nhiên là với điều kiện anh có đủ dũng khí.
- Giám đốc, chúng ta vào thôi!? – Huyền Chi lí nhí nhắc nhở.
- Được r…
- ANH HẠO TRẠCH!!!!!!!!!!! – Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, anh vừa nhìn sang đã thấy cô gái đáng ghét nào đó như một hòn đá lăn lông lốc vào lòng mình, hai tay túm chặt lấy áo anh khiến nó nhàu nát đến thảm thương.
- Ách… - Vương đứng sững lại, mắt trừng to đến nỗi sắp rơi cả ra ngoài, sắc mặt khó coi vô cùng. ‘Xong rồi xong rồi, bà cô của tôi ơi, tôi có mọc cánh cũng không cứu bà ra khỏi miệng hổ được.’
- Làm sao vậy? – Anh nhíu mày nhìn cô, lại trợn mắt nhìn Vương cách đó vài bước, trong lòng bùng lên ngọn lửa tức giận. ‘Tên nhóc chết tiệt, dám bắt nạt con gái nuôi của anh? Không muốn sống nữa sao?’
- ??_?? – Vương nghệt mặt đón ánh mắt quỷ dị của anh, tự hỏi không biết mình đã làm sai cái gì.
- Anh Hạo Trạch, cậu ta… cậu ta bắt nạt em… híc híc… Em chỉ là muốn khám bệnh cho cậu ta, vậy mà cậu ta lại kêu em cút. Cậu ta nói cậu ta có võ, doạ sẽ đánh em. Em bỏ chạy, cậu ta còn nói sẽ lấy đá ném em, nếu bắt được em sẽ băm em ra nấu canh… huhuhu… anh Hạo Trạch, cậu ta là người xấu… huhuhuhu… - Cô bô lô ba la một hồi, con rất chuyên nghiệp nặn ra vài giọt nước mắt, toàn bộ lau hết vào áo anh.
- Thật như vậy? – Anh một tay kéo cô ra xa, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ánh mắt sắc bén bay vút ra, cắm phập một phát vào Vương.
- A… em… em… cái đó… - ‘Đều đúng a. Có điều…’
- Lên sân thượng… NGAY BÂY GIỜ. – Anh bỏ lại một câu, xoay người rời đi, một tay vẫn còn túm lấy áo cô.
- ^0^ - Cô thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Cây kim cương của cô quá tuyệt vời a!! ‘Tiểu ma vương chết tiệt, để chị đây mở to mắt ra xem cậu bị đập bệp sẽ có bộ dáng gì ha ha ha ha ha ha…’
- Khả Di! Lần sau không được khóc nữa biết chưa? Muốn anh làm gì chỉ cần nói ra là được, không cần mưu kế này nọ. – Bước vào thang máy, anh mới nhìn cô thở dài. Làm sao anh không biết đây là cô đang giở trò chứ? Có điều… anh vẫn không thể làm trái ý cô được. ‘Ngô Minh Vương à, coi như đây là bài học cho cậu, lần sau tuyệt đối đừng bao giờ động vào Tiểu yêu tinh này nữa, biêt không?’
- Anh biết? – Cô nhảy ra hai bước, tròn mắt nhìn anh.
- Ngốc! – Anh lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
- Làm sao mà anh biết được? Em nhập vai không tốt sao? Chưa đủ thương tâm ư? Hay không đủ sợ hãi???? – Cô quyết không bỏ qua, bám lấy tay anh tra hỏi liên tục. Cô là một con người rất ham học hỏi nha.
- Em giả bộ rất tốt, chỉ có điều…
- Làm sao? Làm sao?
- Em là Chu Khả Di. – ‘Cho nên ai có thể bắt nạt được em chứ?’
- @@
…
---------------------------------------
2.
Sân thượng,
Không khí lạnh đến run lập cập. Sân thượng vắng vẻ giờ đây chật ních người, người đằn sau muốn chen lên trước để thấy cho rõ, kẻ phía trước lại mong chui ra sau để tránh rét. Có thể nói là hết sức quỷ dị.
Trong khi đó, ở gần giữa sân thượng, có một con thỏ con đang vui vẻ ôm xấp tiền vừa kiếm được, vẻ mặt thoả mãn vô cùng.
- Bắt đầu đi! Bắt đầu đi thôi!!! Để người xem chờ lâu là không tốt đâu đó. – Cô cẩn thận nhét tập tiền vào túi, đứng lên vẫy vẫy tay.
- T.t – Vương sầu thảm nhìn anh.
- X.x – Anh u uất nhìn Vương.
‘Kháng nghị! Tại sao ông trời lại để bọn họ quen với một cô gái như vậy chứ?’
…
- Anh Hạo Trạch, anh thật là lợi hại! – Tròn xoe mắt nhìn Tiểu ma vương bị đánh cho te tua tơi tả đang nằm rạp trên mặt đất thở dốc, cô không thể không thốt lên.
- Sợ anh không? – Anh nhướn mày tiến lại gần cô.
- Sợ, đương nhiên là rất sợ ha ha… - Cô cười nịnh nọt, bay đến dâng cho anh chai nước khoáng vừa ‘kiếm được’.
- … - Anh thiếu chút nữa phì cười. Cái cô gái này! Sợ ư? Nếu như cô thật sự sợ anh, thái độ sẽ hưng phấn đến vậy sao? Cầm chai nước, đột nhiên anh nhớ ra trọng điểm. – Mà thực ra cậu ta làm gì em thế?
- A? Cái đó… – Cô ngây người nhăn nhó một chút, cuối cùng vẫn bó tay. – … em cũng không rõ.
- T.T – Anh.
- >o< - Vương.
- %_% - Mọi người.
…
Trở về văn phòng, cô lon ta lon ton xoay xung quanh anh, hết đấm bóp lại dâng nước bưng trà, thái độ chân thành đến nỗi anh suýt nữa lăn đùng ra hôn mê.
- Khả Di, xảy ra chuyện gì? – Anh chịu không nổi bắt lấy đôi bàn tay đang lao động miệt mài kia, lo lắng hỏi.
- Em đột nhiên nhận ra trước đây mình đối xử với anh thật không tốt. Cho nên em quyết định từ giờ trở đi, anh nói một, em nhất định không bảo hai. – Cô nghiêm túc lên tiếng, càng khiến anh bị doạ cho sợ run.
- Tại… tại sao?
- Bởi vì em phát hiện.
- Cái gì? – Cô có thể đừng nói chuyện nửa vời như vậy được không? Muốn doạ chết người sao?
- Anh là cây kim cương toàn năng. – Cô gật đầu chắc nịch. – Trừ một số việc không mấy trọng yếu ra thì tất cả những yêu cầu của em anh đều có thể đáp ứng. Vì vậy em quyết không thể để anh chạy thoát được.
- Ừm… Khả Di này… - Anh cố gắng chống đỡ không ngã xuống, thành thật nói. – Em có thể đừng thẳng thắn quá được không?
- Thẳng thắn là một đức tính tốt mà?
- Nhưng có đôi khi, sự thẳng thắn quá mức lại biến một con người trở nên đáng sợ.
- Ơ? Làm sao anh biết là em muốn trở nên đáng sợ? Cây kim cương, anh quả nhiên là toàn năng ha ha ha…
- @@
…
Trong khi đó,
Ngoài cửa, một đống nhân viên quản lý các kiểu đang chen chúc nhau nghe ngóng tình hình bên trong, mà người dẫn đầu, không ai khác chính là cô nàng siêu cao thủ Đinh Tố Tố của chúng ta.
Một bên tai áp sát vào cửa như bị dính keo, vẻ mặt Tố Tố nghiêm túc như thể nghe trộm chính là miếng cơm manh áo của cô vậy. Khuôn mặt đáng yêu khi thì nhăn tít lại, lúc lại nở phồng ra khiến tâm trạng mọi người phía sau cũng theo đó mà phập phồng tò mò, cặp mắt ai nấy như ốc bươu nhìn Tố Tố chằm chằm.
- Thế nào rồi? Thế nào rồi?
- Em gái Tố Tố, có nghe thấy cái gì hay không?
- Bọn họ có phải đang tâm sự ngọt ngào không?
- Tôi lại nghĩ Giám đốc nhất định sẽ đem cô Chu ra xử tội.
- Tôi cũng cho là như thế. Giám đốc trước giờ luôn rất nghiêm khắc, làm sao có thể tha thứ cho hành vi gây sự trắng trợn của cô Chu được?
- Nhưng cô Chu là bạn gái Giám đốc a…
- Bạn gái thì thế nào? Nên nhớ Giám đốc là con robot biết ăn cơm đó.
- Cũng đúng.
- …
- …
- Im lặng! – Tố Tố quay đầu trừng mắt.
Lập tức mọi tiếgn nhao nhao đều biến mất tăm, thay vào đó là sự chờ đợi mòn mỏi.
- E hèm… - Đằng hắng giọng vài cái, Tố Tố mới mở miệng. – Tôi…
- O.O – Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng gào thét: ‘Nhanh nói đi! Nhanh nói đi!’
- … không nghe thấy gì cả.
Rầmmmm…
Đây là âm thanh một đoàn người ngã rạp xuống đất co giật sùi bọt mép.
- À…
Cạchhhh…
Còn đang định nói thêm vài câu an ủi thì cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.
Toàn thân Tố Tố cứng đờ, mọi người nhất loạt đổ mồ hôi đầy đầu. Ông trời ơi, ông thật nhẫn tâm!
- Hi! – Thấy cả hàng người đứng trước cửa, cô không hoảng hốt mà còn rất chi là vui mừng, ánh mắt lấp lánh lấp lánh. – Mọi người đến xem tình hình trong phòng à?
- Ách… cái này… cô… cô… cô Chu… chúng tôi… - Cả đám nhân viên đều á khẩu, không biết phải nói thế nào. Thừa nhân? Có mà điên. Phủ nhận? Vậy phải giải thích thế nào? Thật là đau đầu a đau đầu.
- Đừng lo đừng lo, tôi không phải Giám đốc các vị, tôi đương nhiên sẽ không trách phạt các vị. – Cô nở nụ cười tươi tắn như thiên sứ khiến không ít kẻ ngây ngốc. Chỉ có điều… cô là ai? Chu Khả Di nha. Mà Chu Khả Di là ai? Là Tiểu yêu tinh không bao giờ tuân theo logic bình thường nha. Đứng thẳng lưng, cô lôi trong túi ra một cái máy ghi âm và một cái máy quay phim, hớn hở nói. – Tôi có quay và ghi âm lại đoạn đối thoại vừa rồi đây. Mọi người muốn nghe muốn xem thì mau mua a. Nào, bắt đầu đấu giá nhé! Giá khởi điểm của đoạn ghi âm là 50 nghìn đồng, video là 100 nghìn đồng. Nào nào, bắt đầu đi!
- W.W – Sốc nặng! Cô gái này… cô gái này…
- Khả Di! – Tố Tố là người bình phục nhanh nhất, lập tức lao đến. – Chị muốn chị muốn… video 101.
- Tôi cũng muốn… 110.
- Tôi trả 120.
- 130. Tôi mua.
- Còn có tôi… 150.
- Không thể thiếu phần của tôi a… 160.
- …
- …
Giây tiếp theo, cái hành lang ngày thường yên ắng đến con kiến bò qua cũng có thể nghe thấy tiếng liền biến thành phiên chợ đích thực. Ông tranh với tôi, tôi giành của ông, loạn cào cào hết cả.
- IM!! – Bỗng nhiên trong không gian văng vẳng tiếng nói uy nghiêm nghe qua có vẻ đang vô cùng giận dữ.
- Giám đốc! – Trăm miệng một lời. Giờ phút này đây, tinh thần đoàn kết của nhân viên Creative được nâng cao hơn bao giờ hết. Phải biết, đoàn kết là sức mạnh. Mà sức mạnh là thứ thiết yếu nhất để có thể trụ vững qua bão tố phong ba.
- Tập trung hết ở đây, muốn tạo phản?
- Không có không có.
- Vậy, hẳn là muốn đình công tập thể?
- Không không không, Giám đốc, tuyệt đối không phải đâu.
- Thế… CÒN KHÔNG MAU BIẾN VỀ CHỖ CỦA MÌNH?
- A aa a… vâng vâng… Giám đốc, tôi… chúng tôi đi làm việc…
Thoắt một cái, phiên chợ náo nhiệt nhất nhì cả nước đã tan tác.
Cô đứng ngẩn ra, chậc lưỡi tiếc nuối. Aaa… tiền của cô, đến tận tay rồi mà còn để bay mất. Trời ơi!
- Khả Di! – Anh nghiêm giọng.
- Em biết em sai rồi, anh không cần mắng em. Dù sao… dù sao em còn chưa kiếm được tiền mà. – Cô đáng thương rũ mí mắt.
- Anh cho em bao nhiêu tiền như thế còn chưa đủ?
- Có ai chê nhiều tiền bao giờ đâu?
- Nhưng mà… em cũng không thể đem cái này ra mà rao bán chứ? – Anh chỉ chỉ vào mấy thứ đồ nghề trong tay cô, tức đến hộc máu. Nói chuyện với anh mà cô cũng ghi âm lại? Ở bên cạnh anh mà cô còn quay video? Thôi được rồi, việc này cũng có thể tạm chấp nhận. Nhưng ghi thì ghi đi, quay thì cứ quay, hà cớ gì còn đem ra mà bán đấu giá?? Đầu óc cô rốt cuộc làm bằng cái gì vậy?
- Tại sao không thể? – Cô nghi hoặc. – Cũng không phải vật cấm hay hàng hoá trái phép gì, cớ sao không thể bán?
- … - Hít sâu hít sâu. Anh dùng giọng điệu bình tĩnh nhất của mình nói. – Đưa đây.
- Á? – Cô ngạc nhiên, sau đó lập tức tươi cười. – Thì ra anh muốn mua sao? Vậy mà không nói sớm, cứ vòng vo mãi làm chi? Nào nào, mau đưa tiền đây, đồ lập tức là của anh. Em không biết là anh còn có thói quen luu giữ kỉ niệm như vậy. Anh yên tâm, sau này em nhất định cung cấp đầy đủ vật chứng này nọ để anh tha hồ sưu tầm…
Vèoooo…
Người nào đó bị đá bay ra thật xa.
…
---------------------------------------
3.
Nằm bẹp trên giường suốt mấy ngày trời, cuối cùng đến ngày thứ tư, Vương bị kẻ vô lương tâm nào đó dựng cổ dậy ném cái bẹp xuống đất.
- Còn muốn nằm đến khi nào? Bộ cậu chết rồi hả?? Hay là bị liệt toàn thân? – Cô đứng chống nạnh liếc mắt nhìn xuống dưới, mặt nhăn như khỉ ăn gừng.
- Chị… chị… chị còn dám nói? – Vương tức đến đỉnh đầu cũng bốc khói. Vì ai mà anh bị như thế này? Vì ai hả? Hả? Hả?? Giờ cô còn dám chạy đến gây sự? Da mặt cô quả thật còn dày hơn cả tường đồng vách sắt à nha.
- Tôi có gì mà không dám nói? – Cô khoanh tay nhướn mày nhìn kẻ lăn lê bò toài dưới đất. – Thế nào? Cậu có dậy hay không? Nếu không tôi gọi anh Hạo Trạch…
- Đừng! – Vương bất chấp ngồi bật dậy, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn phải nhịn xuống, trong lòng âm thầm ‘thăm hỏi’ tổ tông người nào đó đến trăm triệu lần.
- Ngoan a… - Cô đưa tay vỗ vỗ đầu Vương như chú cún con, khoé môi nở nụ cười hài lòng. – Mau dậy đi, tôi mang cháo đến cho cậu đó. Không ăn nhanh sẽ hết mất.
- Chị làm ơn nói điều gì có lí một tí được không? Không ăn nhanh sẽ hết? Cháo cũng có thể bốc hơi sao?
- Ờ, đại khái là cậu còn không ra, tôi sẽ ăn hết á.
- Chị… - Vương tức đến nổ đom đóm mắt. – Chị rốt cuộc có coi tôi là người ốm không thế?
- Cậu có ốm đâu?
- Dù sao tôi cũng là bệnh nhân.
- Cho nên tôi mới mua cháo cho cậu.
- Nhưng chị lại CÓ Ý ĐỊNH ăn hết cháo của tôi.
- Hai việc này nào có liên quan đến nhau? – Cô đăm chiêu. – Này cậu bạn nhỏ, cậu có thể động não một chút không? Bởi vì cậu là bệnh nhân cho nên tôi mới tốt bụng nhắc nhở cậu. Nếu không cậu đừng mơ biết đến sự tồn tại của bát cháo kia. Đúng là cái đồ có phúc mà không biết hưởng. – Cô bĩu môi.
- i.i – Hơ, hơ hơ, Vương hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Anh có phúc mà không biết hưởng? Phúc? Công phu mặt dày của cô thật sự có thể xưng đệ nhất thiên hạ rồi đó.
…
Được cô ‘chăm sóc’ mấy hôm, Vương muốn không khỏi cũng không được, không đúng, phải nói là có chết cũng phải liều mình mà bình phục.
- Chị gái TỐT BỤNG à, tôi đã khoẻ rồi, chị không cần ngày nào cũng đến ‘chăm sóc’ tôi nữa đâu. – Vương ôm bát cháo ngồi thu lu trên sofa, ánh mắt mong chờ nhìn cô chằm chằm.
- À, cậu khỏi rồi à? – Cô lơ đãng hỏi.
- Đúng, đúng, tôi rất khoẻ rồi.
- À, thế à?
- Tuyệt đối chính xác. – Vương gật đầu thật mạnh, mắt chớp chớp chờ đợi lệnh ân xá của người nào đó. Có điều… anh hình như đã quên mất, logic của Tiểu yêu tinh không bao giờ có thể được liệt vào loại bình thường, cho dù là miễn cưỡng.
- Nếu như cậu đã khoẻ rồi, vậy mau thanh toán tiền cho tôi đi. Thuốc men, cháo gà, cháo cá, cháo đậu xanh, cháo lươn,… à còn cả tiền công tôi lặn lội đường xá xa xôi đến thăm nom săn sóc cậu nữa chứ. Tôi đã tính rồi, tổng cộng là 3 triệu. Mau, đưa đây đi! – Cô bình tĩnh lên tiếng, bàn tay xinh đẹp dứt khoát chìa ra trước mặt Vương.
- O.o – Tai Vương lùng bùng, quai hàm cũng lệch hẳn sang một bên.
- Còn làm cái gì? Chê ít? Vậy đưa luôn 5 triệu cũng được, tôi không ngại đâu.
- W.w – ‘Đồ quỷ hút máu!!’
…
Cạchhhh…
- Anh Hạo Trạch! Em về rồi!!!!!!!!!!!
- *0* - Anh bất đắc dĩ cười cười. Cô vẫn quen cái thói cũ, chưa thấy người đã nghe tiếng, chỉ còn thiếu nước gióng trống khua chiêng rêu rao khắp nơi mà thôi.
- Anh Hạo Trạch! Mau xem a, em kiếm được rất nhiều tiền đó. – Cô hua hua xấp tiền trên tay, cười vô cùng vui vẻ.
- Tiền? Ở đâu ra? – Anh nắm chặt lấy tay cô, nhíu mày.
- Em kiếm được. – Cô tự hào vỗ ngực, mặt vênh lên đến tận trời.
- Của đàn ông? – Giọng anh lạnh te.
- Hả? A… đúng vậy. – Tuy rằng Tiểu ma vương mới có 17 tuổi, nhưng chắc cũng được coi là đàn ông đúng không? Cô hoàn toàn không để ý đến không khí băng giá xung quanh, trong mắt chỉ có xấp tiền dày cộp sáng loá.
- Chu Khả Di! – Anh điên tiết đập bàn rầm một cái, đứng bật dậy. Cô không phải lại quen thói cũ đấy chứ? Không thể nào, hiện tại không phải cô đang ở cùng anh ư? Không đúng không đúng, anh muốn nói là anh đang nuôi cô không phải sao? Ây da… cũng không đúng, ý của anh là cô bây giờ là của anh. Ui cha… càng không đúng a… Nói tóm lại là hiện tại cô không thể nhận tiền của người đàn ông khác.
- Anh làm sao tự nhiên lại tức giận vậy? – Cô vô tội chớp chớp mắt, đầu đầy dấu chấm hỏi.
- Em còn dám nói? – Anh nghiến răng nghiến lợi. – Chu Khả Di, anh cảnh cáo em, chừng nào em còn ở trong nhà của anh thì tuyệt đối không được phép nhận tiền của người đàn ông khác, nếu không em chết chắc, rõ chưa?
- Tại sao?
- Anh không cho phép.
- Lí do?
- Không cần lí do, nói tóm lại anh không cho chính là không cho. Em đã hiểu chưa?
- Em không hiểu. Anh làm sao co thể vô lí như vậy nha? – Cô cau mày, vẫn không quên quăng xấp tiền vào túi xách phòng trường hợp cây kim cương trước mặt này nổi điên sẽ cướp tiền của cô đi. – Tiền này là em bỏ công bỏ sức phục vụ người ta mấy ngày hôm nay mới kiếm được, anh lại vô duyên vô cớ cấm em nhận? Có cái lí nào lại như vậy?
- Cái gì?? EM nói là em phục vụ người ta mấy ngày hôm nay?????? Vậy ra em bảo bận việc chính là đi phục vụ người ta của em đó hả??????
- Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?
- Có vấn đề. Rất rất có vấn đề. – Anh phát điên thật rồi. Cô là con gái nha. Lại còn là một cô gái trẻ nha. Cô rốt cuộc có ý thức được những việc mình làm không thế?
- Được rồi, cùng lắm thì em chia cho anh một phần, anh đừng lên cơn nữa có được không?
- Em trật tự cho anh. – Cô còn nói, anh sẽ đứt mạch máu não mà chết mất. Đứa con gái nuôi này thật khó dạy a. Nói nhẹ cô không nghe, lớn tiếng cô không sợ, đánh đòn thì anh không nỡ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?? Chẳng lẽ anh pảhi tiếp tục trơ mắt nhìn đứa con gái nuôi đáng yêu của mình lầm đường lạc lối hay sao? Không thể. Tuyệt đối không thể như thế được. – Khả Di, em nghe anh nói. EM mới 20 tuổi, cuộc đời phía trước còn rất dài, cũng có vô vàn lựa chọn tốt đẹp dành cho em. Em không thể chỉ vì chút tiền tài mà chôn vùi cả tương lai của mình như thế được. Em…
- @@ - Cô ngẩn người. Anh đang nói gì vậy? Cái gì mà chôn vùi tương lai? Cô chỉ là nhân cơ hội chăm sóc người bệnh mà kiếm chút tiền thôi, có nghiêm trọng đến vậy không chứ?
- Khả Di, em có hiểu những gì anh nói không? – Anh nắm lấy vai cô, lo lắng hỏi.
- Cái này… - Cô phải hiểu cái gì nha?
- Em phải nghe lời anh. Việc này là muốn tốt cho em thôi.
- Anh Hạo Trạch… - Cấm cô kiếm tiền là muốn tốt cho cô đó hả? Đây là cái đạo lý chết tiệt chui ở đâu ra?
- Khả Di ngoan, em nghe lời anh đi, sau này em sẽ hiểu.
- Em… - Cô không cần không cần không cần. Cô muốn kiếm tiền, muốn kiếm tiền cơ.
…
------------------------------------------------------------------