Phạm Vĩ Thành càng nghĩ càng rối.
Bao năm qua, ông ta dùng nhiều thủ đoạn, không từ cả giết người, chấp nhận lòn cúi trước bao người để vươn lên.
Đến được hôm nay cũng gọi là đã có chỗ đứng trong giới thượng lưu.
_Gia Hân, con phải nhanh chóng sinh cho Lý gia một đứa cháu đích tôn.
Có như vậy thì vị trí của con mới có thể vững chắc được.
_Con biết rồi thưa ba, nhưng còn Hạ Thư Di kia thì tính làm sao ?
_Con đừng lo, ba có cách để cô ta không thể làm phiền đến cuộc sống của vợ chồng con nữa.
Gia Hân nghe ba mình nói như vậy thì trong lòng đã yên tâm phần nào.
Nhất định rằng ông đã có cách giúp cô trả được món hận nhục nhã này.
Đợi cho Gia Hân ra về rồi, Vĩ Thành liền điện thoại cho thuộc hạ thân tín
_Đến nhà gặp tôi gấp !
Phạm Vĩ Thành nắm chặt nắm đấm, tự nhủ lòng, tuyệt đối không thể để kẻ nào phá hoại chuyện tốt lành của gia đình ông.
Nhớ lại chuyện năm xưa, Phạm Vĩ Thành lúc đó đang theo làm việc cho tập đoàn nhà họ Lý.
Nhờ một phần thực lực, lại giỏi luồn lách, lấy lòng cấp trên, dần dần, Phạm Vĩ Thành cũng leo được đến chức giám đốc điều hành chi nhánh ở Thượng Hải.
Thư kí của chủ tịch Lý Hâm Bằng lúc đó chính là Triệu Đình.
Chủ tịch Lý vô cùng trọng sủng cô ta, giữa hai người họ cũng có không ít đồn đoán tư tình.
Lúc phu nhân Lý tổng là Chương Khởi Nguyệt sinh Hạo Thiên thì có tin là Triệu Đình đã bí mật kết hôn với Hạ Quân Tường, cũng là cổ đông của Horizon lúc đó.
Vốn dĩ Vĩ Thành muốn leo cao để dễ dàng tiếp cận với chủ tịch Lý, không ngờ trong một lần đi uống với cấp dưới, rượu vào lời ra, lại vô tình được anh ta tiết lộ rằng Lý Hâm Bằng sau này muốn cưới đứa con gái chưa chào đời của nhà họ Hạ cho Hạo Thiên.
Chưa biết có thật không nhưng tin tức này thật khiến Vĩ Thành thất vọng.
Nghĩ đời đúng là bất công.
Ông ta bao năm nay nỗ lực hết sức, dốc lòng vì công ty, chỉ mong được chủ tịch để mắt tới.
Không ngờ cuối cùng lại không bằng con của một ả thư kí quèn.
Lại nhớ đến thường ngày, Triệu Đình thường ỷ thế được Lý Hâm Bằng bao che mà hay gây khó dễ cho ông ta.
Hạ Quân Tường cũng chẳng khá hơn, luôn thầm chê bai, miệt thị xuất thân hèn kém của Vĩ Thành.
Ganh ghét và uất hận dồn ứ bấy lâu, nay lại bị thổi bùng lên.
Trong cơn điên cuồng, ông ta đã làm một chuyện động trời là dốc tiền mua chuộc một tên nghiện hút, giả làm trộm đột nhập vào nhà, giết chết cả nhà Hạ Quân Tường.
Đổi lại, ông ta sẽ chăm lo cho mẹ và vợ con hắn sống sung sướng cả đời.
Cuối cùng mọi thứ cũng diễn ra đúng như kịch bản.
Phía cảnh sát vì nhận được sự đút lót của Vĩ Thành nên cũng nhanh chóng kết thúc điều tra, đem kẻ thủ ác ra xử tử.
Sau này, nhờ sự nâng đỡ giới thiệu của phu nhân Chương Khởi Nguyệt mà ông ta cũng bắt đầu được Lý Hâm Bằng chiếu cố.
Lại còn lợi dụng con gái mình là Gia Hân để tiếp cận Hạo Thiên, dần dần giữa bọn trẻ nảy sinh tình cảm, mới thành như bây giờ.
Mấy chục năm trôi qua, cuối cùng Vĩ Thành cũng đã tự gầy dựng nên Hân Thành Phát được như ngày hôm nay.
Ông ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác hủy đi tâm huyết cả đời của mình.
Đừng nói là một Hạ Thư Di ất ơ nào đó, dù là bất cứ kẻ nào muốn ngáng chân, ông ta đều sẽ không ngần ngại diệt trừ tận gốc.
****
Hôm nay Bác Văn đưa Thư Di đến phòng công chứng để đăng kí kết hôn.
Anh đã nghe mẹ kể lại chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại.
Nghe xong, Bác Văn càng cương quyết muốn kết hôn ngay, phải nhanh chóng cho Thư Di một thân phận rõ ràng.
Đợi khi Thư Di chính thức trở thành tam thiếu phu nhân nhà họ Lục thì để xem ai còn dám gây khó dễ cho cô.
Trên đường trở về, Thư Di ngồi trong xe mà cứ tủm tỉm cười.
Bác Văn nhìn biểu hiện đáng yêu của cô cũng không thể nhịn được
_Cưới được anh em vui như vậy à ?
Thư Di ngoác miệng cười khanh khách.
Chỉ có ở bên anh, cô mới thoải mái bộc lộ con người thật của mình.
_Xấu xấu như em mà lấy được chồng đẹp trai ngời ngời thế này thì còn gì bằng.
Không khéo mấy bà mấy cô ở Thượng Hải này mà biết tin sẽ xé xác em ra mất.
Bác Văn giờ phút này lại cảm thấy hối hận vì thời gian qua đã không cố gắng hết mình.
_Thư Di, xin lỗi em.
Nếu anh tài giỏi như anh hai thì đã không để em bị thiệt thòi.
_Bác Văn, anh không cần phải chứng tỏ gì với em hết.
Em yêu con người thật của anh, chỉ cần anh có thể sống vui vẻ, em tình nguyện gánh vác tất cả cùng anh.
Thư Di đã nghe ba Kiến Quốc kể về chuyện của ba mẹ ruột.
Cô không muốn đi theo vết xe đổ của người lớn.
Quyền lực là con dao hai lưỡi, nếu không thể khống chế sẽ tự hại chính mình.
Ngược lại, có thể sống an nhiên một đời bên cạnh người mình yêu, đó chính là phước phần lớn nhất đời người rồi.
Bác Văn nghe cô nói thì vô cùng cảm động.
Anh đã rung động với Thư Di từ lần gặp đầu tiên.
Không biết đó có phải là tình yêu sét đánh hay không, nhưng lần đầu tiên trong đời, anh không muốn để lỡ mất cô gái này.
Có lẽ đó chính là duyên phận, Thư Di chính là điều duy nhất mà anh còn thiếu.
_Ông xã, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, em muốn đưa anh đến một nơi.
Bác Văn nghe tiếng "ông xã" ngọt lịm của cô thì vô cùng thích thú, anh giơ tay chào kiểu quân đội vô cùng nghiêm túc
_Tuân lệnh bà xã đại nhân !
Thư Di bật cười giòn tan.
Chiếc xe tiếp tục lao vun vút trên đường.
Ánh nắng của những ngày đầu xuân len lỏi vào từng ngõ ngách, như muốn sưởi ấm những trái tim yêu trước ngày giông bão.