Hôm nay Lục Kiến Quốc ghé qua biệt phủ Lý gia để thăm Hâm Bằng.
Nhìn người đàn anh của mình về già phải sống cô độc trong căn biệt thự rộng lớn, xung quanh chỉ toàn người hầu kẻ hạ, thật không đành lòng.
_Chú tới đây vì lo lắng cho con dâu sao ?
Kiến Quốc hiểu ra ý tứ trách móc trong lời nói của Hâm Bằng.
Chuyện của Thư Di, ông đã nghe Việt Bân báo lại.
Tuy nhiên, lần đến thăm này mục đích còn là vì chuyện khác.
_Chuyện của người lớn chúng ta, chắc chắn đã ảnh hưởng đến bọn trẻ.
Nhưng vấn đề của chúng có làm chúng ta chia rẽ hay không lại là chuyện khác.
Hâm Bằng nhìn Kiến Quốc.
Trong bốn người họ, Lục Kiến Quốc là người tâm tư khó đoán nhất.
Lúc nào cũng tĩnh lặng và luôn giữ khoảng cách an toàn với ba người còn lại.
Thời trai trẻ, Phạm Vĩ Thành vì mặc cảm nghèo khó mà luôn bất chấp mọi cách để ngoi lên địa vị cao hơn, thậm chí là nịnh nọt, lấy lòng ông.
Còn Hạ Quân Tường vì xuất thân danh gia vọng tộc, lại là con một, lúc đó nổi danh là công tử hào hoa bậc nhất khu Tây Thượng Hải, làm điêu đứng bao nhiêu trái tim phụ nữ.
Thời thế xoay vần, bốn người, bốn tính cách khác nhau, cuối cùng giờ này nhìn lại, chỉ có Lục Kiến Quốc là viên mãn nhất.
_Hạ Thư Di đó, thật sự là con của Hạ Quân Tường phải không ?
_Phải, con bé chính là Hạ Kim Hoa năm đó.
Hâm Bằng thở dài, cuối cùng ông cũng trút được một phần gánh nặng trong lòng suốt bao năm qua.
Năm đó Hạ gia chỉ trong một đêm mất đi con trai, con dâu và cả cháu nội.
Sau đám tang, Hâm Bằng đã chuyển toàn bộ cổ phần của Quân Tường ở tập đoàn cho ba mẹ cậu ta, nhưng họ lại muốn bán đi, rồi dùng tất cả số tiền có được lập nên một quỹ tư nhân, toàn bộ tiền lời hằng năm trích ra đều dồn vào việc từ thiện bảo trợ trẻ mồ côi.
Việc này cũng được ủy nhiệm cho Hâm Bằng quản lý.
Sau đó thân quyến người nhà Hạ gia đều đột ngột rời khỏi Trung Quốc, hình như là đi định cư nước ngoài.
Nhiều năm trôi qua, Hâm Bằng cũng mất luôn liên lạc, chẳng còn ai nhớ đến họ nữa.
Kiến Quốc hiểu được tâm tình của người đối diện, nhưng ông không muốn đào sâu chuyện cũ.
Mục đích của ông trước giờ chỉ có một, đó là bảo vệ an toàn cho người nhà của mình.
_Anh Bằng, trước đây lúc quen Triệu Đình, anh có từng nghe cô ấy nói về ba mẹ hay người thân nào không ?
_Không có, Triệu Đình xuất thân trong trại mồ côi do nhà dòng bảo trợ.
Cô ấy không hề được ai nhận nuôi, cũng không biết vì sao mình bị bỏ rơi.
_Các soeur ở đó cũng không có manh mối gì sao ?
_Không, ai đó đã cố tình bỏ cô ấy ở trước cửa nhà thờ trong tình trạng còn nguyên dây rốn.
Thời gian ở cô nhi viện cũng không hề có ai lui tới nhận người thân.
Kiến Quốc trầm ngâm, đều là những thông tin mà ông đã biết.
Bao nhiêu năm qua, ông bỏ công tìm kiếm cũng chẳng ra được thông tin gì về bên ngoại của Thư Di.
Ba mẹ của Hạ Quân Tường cũng đã qua đời, thân quyến cũng chỉ còn vài người họ hàng xa, hoàn toàn không khai thác được gì.
Nếu Triệu Đình và Thư Di đích thực là dòng dõi của gia tộc bí mật đó, thì tại sao Triệu Đình lại bị bỏ rơi.
Năm đó, ông giả chết cho Hạ Kim Hoa, có khi nào đã làm cắt đứt môi liên kết nên họ mới không tìm ra người.
Rốt cuộc bên ngoại của Thư Di còn ai không ?!
Hâm Bằng thấy Kiến Quốc ưu tư thì liền hỏi
_Chú...cũng biết chuyện bí mật của mẹ con họ phải không ?
_...
Kiến Quốc không trả lời, Hâm Bằng giờ phút này cũng không muốn giấu nữa.
Nếu Kiến Quốc đã đem Thư Di đi từ bé thì chắc chắn đã rất rõ chuyện này
_Tôi lúc đó cũng không tin vào mấy chuyện hoang đường như vậy, cho đến khi chính Triệu Đình chứng minh cho tôi thấy.
Cô ấy lần lượt giúp tôi thâu tóm các hợp đồng lớn nhỏ một cách dễ dàng.
Tham dự đấu thầu ở đâu cũng liền trúng ngay, dự án nào được tiến hành cũng thành công hơn cả mong đợi.
Horizon lúc bấy giờ cứ như diều gặp gió, chỉ có lên chứ không xuống.
Tôi muốn không tin cũng không được.
Kiến Quốc đương nhiên có thể hiểu cảm giác của Hâm Bằng, chính ông cũng đã từng là người trong cuộc
_Vậy lúc đó anh là yêu Triệu Đình hay là yêu quyền lực mà cô ấy đem lại cho mình ?
Hâm Bằng thở dài thú nhận
_Có lẽ là cả hai.
Đúng vậy, lúc đầu tuy ông bị vẻ đẹp của Triệu Đình thu hút, nhưng về sau này, chính cảm giác hả hê làm kẻ bách chiến bách thắng đã khiến ông không thể dừng lại tham vọng.
Vừa có mỹ nữ vừa có quyền lực, Hâm Bằng tưởng như mình là vua một cõi.
_Còn chú thì sao ? Chú cũng hiểu cảm giác đó đúng không ? Chẳng phải vì vậy mà chú mới giấu bặt con bé suốt mấy chục năm trời, bây giờ còn biến nó thành người một nhà.
Tham vọng của chú cũng quá lớn rồi Kiến Quốc.
_...
Lục Kiến Quốc không muốn đôi co giải thích.
Mục đích ông đến đây chỉ để hỏi về tin tức của mẹ Thư Di.
Nếu đã không có kết quả gì thì ông cũng nên rời đi thôi.
Trước khi ra về, Kiến Quốc chỉ nói một câu
_Anh Bằng, tham vọng của anh là quyền lực, còn tham vọng của tôi là gia đình.
_...!
Hâm Bằng ngỡ ngàng nhìn theo bóng người cho tới khi khuất dạng.
Hai tiếng "gia đình" với ông thật xa vời, trong lòng bỗng dâng lên niềm xót xa vô hạn.
****
Trụ sở văn phòng đại diện của Swarovski, phố Tây Thượng Hải.
Điền Hải Dung vừa kết thúc buổi họp với bộ phận Sales, trở về phòng, ngồi chưa nóng ghế thì thư kí liền mang vào một phong bì lớn
_Giám đốc, có người gửi cho chị cái này.
_Cứ để trên bàn đi.
Hải Dung chẳng thèm nhìn xem đó là gì, cô đang quá bận rộn với báo cáo doanh thu tháng của hãng, lại còn phải chuẩn bị cho kế hoạch ra mắt bộ sưu tập mới.
Gần đến chiều tối, Hải Dung mới có thể nghỉ ngơi đôi chút, vừa định sửa soạn chuẩn bị ra về thì nhìn thấy phong bì lúc trưa, tò mò cầm lên xem thì thấy không có tên người gửi.
Cô xé ra, nhìn thấy bên trong là một cái usb.
Hải Dung hơi đắn đo, cuối cùng vẫn là quyết định muốn xem trong đây có gì.
Bên trong chỉ chứa một tập tin tên là Khương Du.
Hải Dung bắt đầu cảm thấy hơi run.
Cô click vào, màn hình hiện lên toàn là những file hình thân mật của chồng cô với một người phụ nữ xinh đẹp.
Thậm chí còn có tấm hình chụp họ đi ra từ một khách sạn.
Hải Dung nuốt khan, bàn tay siết lại đầy phẫn nộ.
Không ngờ Uông Hàm chồng cô vẫn chứng nào tật đó, ham mê của lạ.
Mấy lần trước bị cô bắt gặp, anh ta đã thề thốt hứa hẹn những gì, bây giờ xem ra đã quên sạch.
Đúng là ngựa quen đường cũ, không mạnh tay thì anh ta không xem vợ ra gì mà.
Hải Dung lập tức bấm số gọi đi
_Điều tra xem chồng tôi hiện giờ đang quen ai.
Tôi muốn có tất cả thông tin về cô ta càng nhanh càng tốt.
****
Khách sạn Hải Châu, đường Tao Giang
Điền Hải Dung và dàn vệ sĩ hùng hậu hiên ngang đi vào quầy lễ tân.
Nhân viên trông thấy bọn họ liền lúng túng sợ hãi
_Xin..chào...quý khách !
Hải Dung bấy giờ mới gỡ bỏ cặp kính râm, để lộ ra gương mặt diễm lệ, hai cô nhân viên quầy lập tức kinh hãi
_Giám đốc Điền !
_Nói ! Uông Hàm đang ở phòng nào ?
Bọn họ nhìn nhau không dám tự quyết.
Ở Thượng Hải này, ai mà không biết tiếng của giám đốc Điền Hải Dung.
Chồng cô ta có thói trăng hoa, mà cô ta lại có máu hay ghen, đã nhiều lần đích thân ra tay dằn mặt tình địch rất thê thảm.
Hải Dung thấy hai người kia không hợp tác liền mất kiên nhẫn buông lời đe dọa
_Bây giờ nói hay là muốn đóng cửa nghỉ sớm ?
_Giám đốc Điền, chúng tôi chỉ là phận làm công ăn lương, không dám vượt mặt chủ đâu ạ, xin phu nhân đừng làm khó chúng tôi.
_Vậy gọi chủ của các người ra đây !
Ít phút sau, một người đàn ông tự xưng là quản lý xuất hiện.
Anh ta đon đả đến chào hỏi tỏ vẻ rất biết điều
_Phu nhân, ngài Uông đang ở lầu 2, xin mời đi theo tôi.
Điền Hải Dung vô cùng hài lòng, liền cùng mấy người vệ sĩ theo chân anh ta, bỏ lại hai cô lễ tân trố mắt nhìn nhau kinh ngạc.
Đến trước cửa phòng 205, người quản lý cung kính đưa chìa khóa cho Điền Hải Dung.
Cô ta khoát tay ra hiệu cho anh ta rời đi.
Anh chàng hiểu chuyện lập tức lủi mất.
Lúc nãy nhận được điện thoại của lễ tân, anh ta đã gọi cho ông chủ xin ý kiến.
Tất nhiên ông chủ của anh ta không dại gì mà chống đối cho thiệt thân, đành phải bán đứng khách thôi.
Ai chẳng biết Uông Hàm xưa nay là do nhà vợ nâng đỡ mới được như bây giờ.
Với sự quen biết và quyền thế của Điền Hải Dung, cô ta chỉ cần nói một tiếng là cái khách sạn nhỏ bé này phải đóng cửa ngay lập tức.
Ngay cả người mù cũng biết nên chọn ai trong trường hợp này.
Coi như hôm nay là hai người kia xui xẻo, ra cửa không xem ngày.
Bên trong căn phòng, cả Uông Hàm và Khương Du đều chưa hay biết chuyện gì.
Từ sau lần đánh ghen gần nhất cũng đã mấy tháng, Uông Hàm vẫn luôn đề phòng vợ, chưa dám tái phạm.
Nhưng tháng trước, vô tình gặp phải người đẹp trong quán bar, vẻ đẹp nghiêng ngả của Khương Du khiến Uông Hàm không kiềm được ham muốn.
Hai người cứ vậy mà lén lút qua lại tới giờ.
Lần này Uông Hàm còn cẩn thận lựa chọn địa điểm là những khách sạn nhỏ, ít người chú ý để tránh tai mắt của cô vợ la sát.
Ở trên giường, thân thể của đôi nam nữ quấn chặt vào nhau, tiếng rên rỉ, thở dốc hòa lẫn đưa họ chuẩn bị đến đỉnh cao trào.
_Rầm !!!!
Cửa phòng mở toang, Uông Hàm giật mình bắn hết ra ngoài, dính lên cả phần bụng của Khương Du.
Hai người hoảng hốt tột độ, Khương Du quên cả sung sướng, vội vàng ngồi dậy túm lấy cái chăn trùm hết lên người, quay mặt đi né tránh, run rẩy thầm cầu nguyện.
Uông Hàm cũng chẳng khá hơn, anh ta vốn đã có kinh nghiệm bị bắt tại trận nhiều lần, nhưng mà tình thế này thật quá mất mặt.
Uông Hàm lúng túng kéo kéo góc chăn còn dư ra để che chắn chỗ nhạy cảm của mình, miệng thì lắp bắp
_Vợ...vợ...à, sao em lại đến đây ?
Khương Du nghe Uông Hàm gọi người phụ nữ kia là vợ thì cả người rét run, thần kinh căng ra muốn đứt.
Điền Hải Dung vẫn giữ vẻ bình thản, quyền quý.
Mấy người vệ sĩ cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nhấc ghế ra giữa phòng.
Hải Dung tao nhã ngồi xuống vắt chéo chân, cất giọng lành lạnh
_Cô có biết anh ta là ai không ?
_...
Khương Du không dám động đậy, cũng không dám hó hé.
Giờ phút này cô chỉ ước có thể bốc hơi khỏi đây ngay lập tức.
Không khí trong phòng như bị ngưng trệ.
Hải Dung cười khẩy, lại tiếp tục
_Anh ta chẳng là gì cả.
_Vợ, vợ à..
_Anh im miệng cho tôi.
Tôi chưa hỏi đến anh.
Uông Hàm lập tức nín bặt, chán nản.
Vợ anh ta lại bắt đầu bài ca muôn thuở nữa rồi.
Hải Dung lại đổi giọng nhẹ nhàng kể lể
_Chồng tôi, ngoài cái miệng dẻo ngọt giỏi dụ người ra thì chẳng có gì cả.
Địa vị, tiền tài của anh ta đều là từ của cải nhà vợ đắp lên cho.
Để tôi nói cho cô hay, dù cô có là tiên giáng trần, thì sau hôm nay, anh ta cũng sẽ vứt bỏ cô để trở về bên cạnh tôi, vuốt ve nịnh hót lấy lòng tôi, giống như một con chó luôn trung thành với chủ vậy, bởi vì anh ta thật sự chỉ là kẻ bất tài.
Không có tôi, anh ta chẳng là gì cả.
Uông Hàm nghe qua những lời sâu cay của vợ, cảm thấy nóng bừng cả mặt.
Người phụ nữ này đúng là biết cách mạt sát người khác, khiến họ nhục nhã tận cùng.
Nhưng mà khổ nỗi cô ta lại nói đúng !
Điền Hải Dung ngoắc tay ra hiệu cho vệ sĩ, lập tức, hai người đàn ông đi tới bên Khương Du giật phăng cái chăn trên người cô.
Khương Du hét lên sợ hãi, vùng vẫy lung tung, nhưng lập tức bị bọn họ lôi xuống, dẫn đến trước mặt Hải Dung.
Mỗi người một bên, giữ chặt bả vai và cổ tay của cô kéo ra sau, bắt cô phải quỳ xuống.
Uông Hàm kinh hãi thương tâm nhưng đành hèn nhát trơ mắt đứng nhìn.
Khương Du lúc này vừa sợ vừa cảm thấy vô cùng ê chề.
Thân thể cô bị phơi bày lõa lồ ra trước bao nhiêu cặp mắt đàn ông, chỉ hận không thể chết ngay lập tức.
Điền Hải Dung ngồi trên cao nhìn xuống thân thể mĩ miều, trong lòng cũng phải thầm khen ngợi.
Cô ta nâng cằm của Khương Du lên, tấm tắc
_Quả đúng là mĩ nhân.
Cô nói xem, đẹp như vầy mà quen cái tên bất tài kia có phải quá phí phạm không ?
Khương Du hất mặt ra, trừng mắt căm hận, nhưng vẫn nhất quyết không mở miệng.
Điền Hải Dung vô cùng thích thú, đáy mắt lóe lên tia độc ác
_Hay là tôi kêu vài người khá hơn tới đây "phục vụ" cho cô được không ?
_...
Sắc mặt Khương Du liền trắng bệch, sợ hãi.
Hải Dung thấy vậy bật cười lanh lảnh
_Đừng sợ, tôi chỉ mới nói thôi mà.
Nhưng mà...nếu còn lần sau, tôi sẽ không nói suông đâu.
Hải Dung đứng dậy, quắc mắt nói với Uông Hàm nãy giờ vẫn đang đứng chết trân tại chỗ
_Anh còn đứng đó làm gì ?
_Anh...anh...biết rồi vợ.
Uông Hàm hiểu ý liền lật đật mặc quần áo vào.
Vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh vợ, ra vẻ lấy lòng, bộ dạng lúc này trông thật đớn hèn, hoàn toàn quên mất cô nhân tình đáng thương.
_Vợ à, anh xong rồi.
Điền Hải Dung mặt lạnh liếc xéo
_Đi về !
Nói xong liền ra hiệu cho vệ sĩ buông tay ra.
Thân hình Khương Du lập tức đổ ụp xuống, hai cánh tay mỏi nhừ, đau nhức, không còn tí sức lực nào
_Còn cô, tự biết phải làm gì rồi chứ ?!
Cả đoàn người cứ thế rời đi, bỏ lại Khương Du nằm đó, tủi hận thảm thương.