Lục Kiến Quốc ngồi trong xe, bị kẹp giữa Lâm Phong và một gã khác.
Miệng bị dán băng keo, hai tay bị trói chặt và đầu cũng bị trùm kín.
Ông hoàn toàn mất phương hướng, không thể xác định được mình đang đi đâu.
Nhưng xe chạy đã lâu như vậy mà không hề dừng lại.
Những ngả đường gần nhà ông đều có ngã tư, ngã ba đèn xanh đỏ, chúng làm cách nào mà không bị vướng lại?!
Không gian tù túng khiến ông bị ngộp, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo.
Bỗng có tiếng trò chuyện giữa bọn người bắt cóc
_Có xe bám theo!
Lâm Phong nhìn vào kính chiếu hậu, thấy rõ là xe cảnh sát, đến tận ba chiếc đang bật còi hụ đuổi theo
_Giai Kỳ, có cớm phía sau.
_Tôi biết rồi!
Hai chiếc xe BMW lập tức tăng tốc.
Bây giờ không phải lúc cao điểm, lượng xe trên đường khá thưa.
Xe của Lâm Phong và Giai Kỳ vừa qua ngã tư thì đèn đỏ bất ngờ bật lên dù chưa hết thời gian.
Một chiếc xe con phía bên kia chạy lên trước khiến ba chiếc xe cảnh sát không xử lý kịp, thắng gấp tạo thành va chạm liên hoàn, gây tắc nghẽn hoàn toàn giữa giao lộ.
Tạ Điền nhìn màn hình cười khoái chí
_Trò này vui thật!
Diệp Thanh đang đứng kế bên liền ra lệnh
_Vẫn còn một chốt phía trước, Lâm Phong, cậu và Giai Kỳ tự xử đi.
Hai chiếc xe tiếp tục nhấn ga lao về phía trước, tông sập hàng rào chắn.
Các nhân viên cảnh sát định lấy xe đuổi theo thì Lâm Phong đã giật chốt lựu đạn, mở cửa ném về phía sau.
_Ầm!!!
Tiếng nổ lớn xé toạc không gian, hất tung vài người văng ra xa.
Lục Kiến Quốc cảm giác cả người chấn động
Tạ Hoài Viễn tức giận siết chặt bộ đàm
_Yêu cầu tăng chi viện, hỗ trợ khẩn cấp!
Đúng lúc này, đột nhiên cả tòa nhà bị cúp điện.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lăng Vân tức tối hét lớn
_Ai đó mau khắc phục sự cố đi.
Tuyệt đối không được để mất dấu bọn chúng!
Ít phút sau, nguồn điện đã được bật trở lại
_Sếp, có tín hiệu liên lạc!
Tất cả mọi người căng thẳng nhìn lên màn hình. Là Lục Kiến Quốc! Ông bị trói chặt trên ghế, khẩu súng lục chĩa thẳng vào thái dương trái
_Đọc đi!
Diệp Thanh ra lệnh cho ông đọc theo những gì được viết sẵn trong giấy nhưng Kiến Quốc bất ngờ hét lên
_Thư Di, con không được tới đây!
_Khốn kiếp!
Lâm Phong xoay ngược báng súng đánh thẳng vào đầu làm Kiến Quốc chảy máu, tưởng chừng ngất xỉu, sau đó hắn lôi ông ra khỏi camera máy quay.
Diệp Thanh đến gần, kề sát gương mặt kinh dị của mình vào, giọng điệu cứ như người điên loạn
_Thư Di, cháu gái yêu.
Ta biết cháu đang xem mà đúng không.
Cháu có nửa tiếng, nếu không đây sẽ là lần cuối cùng cháu nhìn thấy ba mình đấy!
Màn hình đột nhiên phủ đen, sau đó lại sáng lên, vẫn là gương mặt của Diệp Thanh
_À quên, sếp Lăng, tòa nhà đã được gài bom.
Các sếp nhớ cẩn thận nhé! Haha...
Tiếng cười man rợ của Diệp Thanh khiến những người có mặt đều kinh sợ, không khí cũng bị kéo chùng xuống hẳn.
Đám người Thư Di nhìn nhau, càng lúc càng thấy bất an.
Điện thoại của Lăng Vân lúc này lại đổ chuông.
_Tôi nghe!
_...
_Tôi hiểu rồi, thưa ngài!
_Sếp, đã xác định được vị trí, là một tòa nhà 4 tầng đang xây dở, nằm gần nghĩa trang Tĩnh An.
_Được rồi, huy động người, lập tức sơ tán toàn bộ người dân trong vòng bán kính 1km quanh khu vực.
Sếp Tạ, tôi cần chi viện đội phá bom và cứu thương.
_Được rồi.
Lực lượng đặc nhiệm đang trên đường đến đó.
Tất cả khẩn trương lên.
_Chú Tạ...
Hoài Viễn giờ mới nhớ ra liền quay lại dặn dò
_Hạo Thiên, Bác Văn, Thư Di, các cháu cứ ở lại đây.
Việc này để mọi người xử lý được rồi.
_Không được đâu chú, bọn cháu muốn đến hiện trường.
_...
Ba người bọn họ tất nhiên không thể ở đây chờ đợi.
Hạo Thiên bây giờ đang lo lắng đến phát điên.
Thư Di đã hiểu mục đích của Diệp Thanh là nhắm vào mình.
Nếu cô không xuất hiện, bà ta chắc chắn sẽ tiếp tục hại người.
Bác Văn thì lại không muốn Thư Di tự nộp mình.
Ai cũng có lý do chính đáng khiến Tạ Hoài Viễn cũng thấy khó xử
_Cứ để họ đi theo đi, giám đốc Tạ.
Lăng Vân bất ngờ lên tiếng đồng thuận
_Được rồi, vậy tất cả mau ra xe!
****
_Gia Hân! Gia Hân!
Gia Hân mơ màng cố mở mắt ra.
Căn phòng bật đèn sáng trưng làm cô chói mắt không chịu được.
Cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện tay đã bị trói chặt ra sau.
_Lục lão gia!
_Gia Hân, con thấy trong người thế nào?
Gia Hân hốt hoảng nhìn Kiến Quốc đang ngồi kế bên, tay cũng bị trói, máu trên thái dương chảy xuống đã đóng mảng khô.
Cô nhớ lại hình như đã bị Lưu Giai Kỳ đánh thuốc mê lúc ngồi trên xe, liền lờ mờ hiểu ra tình thế hiện giờ
_Bác, đây là đâu?!
_Ta cũng không biết!
_..?!
_Tỉnh rồi à?
Diệp Thanh thấy người đã tỉnh, liền đến gần ngồi xuống đối diện.
Gia Hân nhận ra người này, chính là người phụ nữ kì lạ mà cô đã gặp trong trung tâm thương mại IFC Mall.
_Bà là người đã gửi chiếc điện thoại?
_Đúng vậy!
Gia Hân nhìn xung quanh, nhận ra một gương mặt quen thuộc khác thì càng kinh ngạc hơn
_Giai Kỳ, cô và bà ta là cùng một phe?
_Xin lỗi Gia Hân, có trách thì trách vợ chồng cô quá lơ là, không đề phòng.
_Cô!
_Được rồi Gia Hân, chẳng phải cô muốn biết tại sao Lý Hâm Bằng lại hạ độc ba mình sao?
Kiến Quốc thầm giật mình.
Không lẽ Diệp Thanh cũng biết chuyện này?!
_Bà biết lý do?
Diệp Thanh nhìn qua Kiến Quốc ngồi kế bên, nở nụ cười khinh miệt, đáy mắt ánh lên tia độc ác
_Là do năm xưa, ba cô đã ngoại tình với vợ của ông ta, Chương Khởi Nguyệt!
_..!
Gia Hân nghe như sét đánh ngang tai, cô phẫn nộ làm dữ
_Không! Bà đặt điều xảo trá!
_Đừng nóng, vẫn chưa hết đâu, chính ông ta cũng là kẻ chủ mưu thuê người giết chết cả nhà Hạ Thư Di! Tôi nói như vậy, đã đầy đủ chưa ông Lục?
_...
Gia Hân hoảng loạn quay sang chất vấn Kiến Quốc
_Bác, bác cũng biết chuyện này sao? Những lời bà ta nói có thật không?
_Gia Hân, bình tĩnh đi con!
_Không! Bác nói đi, làm ơn cho con biết sự thật đi!
Lục Kiến Quốc thở dài né tránh, ông không có can đảm gật đầu xác nhận.
Gia Hân đủ thông minh để hiểu sự im lặng đó chính là lời khẳng định.
_Hạo Thiên cũng biết rồi phải không ạ?
_Đúng vậy!
_..!
Hóa ra cô là người cuối cùng biết được sự thật.
Gia Hân thực tâm muốn la hét, khóc lóc cho đã đời nhưng mọi thứ bây giờ cứ nghẹn ứ lại nơi cổ họng khô khốc.
Hạo Thiên, tại sao chúng ta lại rơi vào nghịch cảnh éo le như vậy?!
Kiến Quốc biết chuyện này là cú đả kích mạnh mẽ đối với Gia Hân, nhìn cô cứ cúi đầu im lặng thất thần khiến ông không đành lòng
_Tại sao bà cứ phải dồn ép tất cả như vậy? Bọn trẻ không hề biết gì cả.
_Vì chúng là con của các người, nên tất nhiên không thể tránh liên lụy.
_Bà đã trả thù xong Vĩ Thành, sao còn muốn nhắm đến Thư Di, con bé là cháu ruột của bà mà.
_Ông Lục, hình như ông đã hiểu lầm rồi.
Tôi không hề có ý định trả thù cho gia đình chị gái.
Tôi trở về đây là để mang Hạ Thư Di đi.
Chỉ cần nó chịu xuất hiện, các người sẽ được tự do.
_Thư Di chắc chắn sẽ không nghe theo yêu cầu của bà đâu.
_Tôi cũng nghĩ là con trai ông sẽ không để vợ mình phải mạo hiểm đâu.
_..!
Tình hình bên ngoài hiện trường lúc này vô cùng căng thẳng, Tạ Hoài Viễn đích thân chỉ huy lực lượng cảnh sát thiết lập chốt chặn bao vây tòa nhà.
Toàn bộ người dân sinh sống trong bán kính 1km nhanh chóng được hỗ trợ sơ tán ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Bên trong các toà nhà xung quanh, lính bắn tỉa đã vào vị trí sẵn sàng chờ lệnh.
Ở ngoài này, Hoài Viễn bắt đầu phát loa thông báo
_Diệp Thanh, cảnh sát hiện đã bao vây toàn bộ khu vực.
Bà nên đầu hàng đi.
Ở trong căn phòng kín mít, không có cửa sổ, Diệp Thanh quan sát mọi diễn biến bên ngoài thông qua hệ thống camera giám sát.
_Lũ ngu ngốc!
Ngay lúc này, tại trụ sở văn phòng Sở cảnh sát Thượng Hải, giám đốc MSS Quách Văn Quý và Lý Hâm Bằng cũng vừa tới nơi.
Lăng Vân thấy người lập tức giơ tay chào
_Sếp!
_Tình hình thế nào rồi?!
_Bọn chúng đang giữ hai con tin.
Bên trong có cài bom, chúng ta không thể liều được.
Lúc này một nhân viên khác hô lớn
_Sếp, đã xác định được vị trí của đối tượng.
Quách Văn Quý và Lăng Vân nhìn lên màn hình.
Đây là hình ảnh thu được từ thiết bị drone tích hợp công nghệ tầm soát nhiệt hồng ngoại.
Căn phòng nằm ở tầng trên cùng, hoàn toàn không có cửa sổ.
Bên trong có tổng cộng 9 người.
Lăng Vân nhìn đồng hồ, đã gần tới thời gian giao hẹn, không biết Tạ Hoài Viễn có thể kéo dài thời gian không.
Lúc này, lại có tín hiệu gọi đến, màn hình hiện ra hình ảnh Kiến Quốc và Gia Hân, Diệp Thanh cầm súng chỉa thẳng vào bụng của Gia Hân
_Sếp Lăng, bảo đám chó săn của ông xung quanh các tòa nhà rút lui ngay, nếu không, đứa nhỏ này sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh mặt trời!
Lăng Vân đập bàn tức giận, Diệp Thanh lại giở trò uy hiếp.
Lý Hâm Bằng nhìn tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của con dâu thì không giữ nổi bình tĩnh
_Sếp Quách, các ông tuyệt đối không được để họ bị thương!
Mercy và Horizon đều là hai tập đoàn lớn nhất Trung Quốc, mối quan hệ của người đứng đầu với các chính khách trong chính phủ là vô cùng rộng.
Quách Văn Quý thừa hiểu tính mạng của những người này quan trọng đến mức nào.
Chuyện lần này mà xử lý không khéo thì cái ghế giám đốc của ông chắc chắn sẽ đi tong.
_Lăng Vân, thông báo rút quân!
_Sếp?!
_Ông muốn có thêm mấy cái xác nữa hả? Làm đi, an toàn của con tin bây giờ là trên hết.
_Rõ!
Lăng Vân gọi đi, Hoài Viễn nhận lệnh lập tức thông báo qua bộ đàm yêu cầu rút quân.
_Chú, hãy để cháu vào đó!
_Bác Văn?!
Tạ Hoài Viễn sững sờ.
Hạo Thiên và Thư Di cũng bất ngờ không kém.
_Bác Văn, anh không thể đi được.
_Thư Di, anh phải đi.
Sắp đến giờ rồi.
Nếu không đáp ứng yêu cầu, bà ta sẽ giết con tin.
_Nhưng mà đây là cái bẫy.
Nếu phải đi, thì em sẽ đi.
_Không, Thư Di.
Em phải ở lại đây.
_Không!
_Em quên lúc nhỏ đã hứa gì sao? Em là quý nhân phù trợ của anh, em phải sống thì anh mới sống được.
_..!
Bác Văn đã nghe ba kể lại chuyện này.
Anh muốn cược vào sự may mắn của Thư Di một lần nữa.
Thư Di thì hoàn toàn không muốn để chồng đi vào đó.
Linh tính mách bảo cô đây là nhiệm vụ lành ít, dữ nhiều.
Nhưng mà tính mạng của ba Kiến Quốc và mẹ con Gia Hân cũng đang nguy cấp.
Hạo Thiên nhìn cảnh bịn rịn này cũng không chịu được
_Để tôi đi là hợp lý nhất!
_Không được, đây không phải là nhiệm vụ tình nguyện.
Nếu anh vào đó, bà ta sẽ giết người ngay.
Hạo Thiên, nhờ anh canh chừng Thư Di.
Bác Văn biết Thư Di có thể nôn nóng mà liều mạng làm chuyện tự hại bản thân.
Tạ Hoài Viễn cũng hết cách khuyên can
_Được rồi, Bác Văn, cháu qua đây.
Ông cẩn thận mặc áo chống đạn vào cho anh và đeo bộ đàm.
_Nếu ba cháu mà biết chú để cháu đi vào đó thì sẽ giết chú mất.
_Cháu có thể bắn chứ?
_Dạ được, nhưng mà bà ta chắc chắn không để cháu có cơ hội đâu.
_...
_Cũng đúng!
Hoài Viễn cảm thấy nể phục chàng trai trẻ can đảm, thông minh này
_Tốt lắm! Bây giờ vào đó, cháu nhớ chỉ lựa lời đàm phán thương lượng, cố gắng kéo dài thời gian, được không?
Bác Văn gật đầu.
Anh nhìn qua Thư Di, mỉm cười hiền hòa
_Anh đi nha vợ!
Thư Di bước tới câu cổ anh ghì xuống, hôn lên môi
_Cầu trời phật phù hộ.
Ông xã, anh nhất định phải sống!
Lăng Vân vừa thấy Bác Văn đi vào tòa nhà, ông quay sang giám đốc Quách nói khích
_Phen này thì chúng ta đều chết chắc!
_..!
Bác Văn đi thẳng một mạch đến căn phòng ở tầng bốn.
Diệp Thanh nhìn thấy cũng không hề ngạc nhiên, bà ta hất mặt về phía Kiến Quốc
_Thấy không, tôi đã nói con trai ông rất thương vợ.
_..!
Kiến Quốc thật sự không ngờ con mình dám đi vào đây một mình.
Bác Văn nhìn qua thấy ba mình và Gia Hân vẫn lành lặn thì trong lòng cũng có chút thở thở phào.
Lúc này ở trụ sở, Lăng Vân lại nhận được liên lạc từ phía Diệp Thanh
_Sếp Quách, sếp Lăng, các ông thích đùa dai phải không? Người tôi cần là Hạ Thư Di, không phải Lục Bác Văn.
_Diệp Thanh, chúng tôi chỉ muốn thương lượng đổi người.
_Là ý gì?
_Đổi Lục Bác Văn lấy Phạm Gia Hân!
_Còn Hạ Thư Di?
_Bà để người ra, chúng tôi sẽ để Thư Di vào.
Liên lạc kết thúc, Diệp Thanh nhìn Bác Văn nghi ngờ
_Đây là ý của cậu hay của Thư Di?
_Gia Hân đang có thai.
Bà làm như vậy là không công bằng.
Hãy thả cô ấy, còn tôi sẽ ở lại đây.
_Nghe hợp lý đấy.
Được rồi, tôi chấp thuận đổi người.
Ở ngoài này, mọi người đều sốt ruột tưởng như sắp phát điên lên rồi, nhất là Thư Di
_Sếp, hình như có người đang đi ra.
Mọi người giật mình nhìn lên, là Lục Kiến Quốc! Thư Di chạy lại đỡ lấy ba mình
_Ba, ba có sao không?
_Ba không sao, Thư Di.
Nhưng mà các con định...
_Ba, ba yên tâm.
Chúng con sẽ không sao.
Kiến Quốc xiết tay Thư Di đầy tin tưởng.
Được rồi, ông sẽ liều đặt cược mạng sống của hai đứa con vào vào ván cờ cuối này.
Nhân viên y tế lập tức đưa ông ra xe cấp cứu gần đó để săn sóc vết thương.
Thư Di nhìn Tạ Hoài Viễn đầy cương quyết
_Chú, bây giờ thì đến cháu!
Hoài Viễn gật đầu, Hạo Thiên nhìn Thư Di đầy lo lắng
_Thư Di, em không cần phải làm như vậy đâu!
_Không! Hạo Thiên, tôi phải đi.
Lần này nhất định sẽ cứu được Gia Hân, anh yên tâm.
_Thư Di, cháu nhất định phải cẩn thận.
Thư Di nhìn nhanh về phía Kiến Quốc, cô hít một hơi sâu rồi đi vào tòa nhà, mất hút.
Tạ Hoài Viễn bấm số gọi đi
_Người đã tới chưa?
_...
_Được rồi, các cậu phải nhanh lên!
Nhìn thấy Thư Di đi vào phòng, đôi mắt Diệp Thanh lập tức sáng rỡ
_A, cháu gái yêu quý, cháu bắt ta đợi hơi lâu rồi đấy!
Diệp Thanh bèn khoát tay ra hiệu cho Giai Kỳ, cô ta tới gần, bẻ hai tay Thư Di ra sau, trói lại, dẫn đến chỗ Gia Hân đang ngồi.
Tiếp đó, bà ta dúi khẩu súng vào tay Bác Văn
_Nào, đến trễ thì phải chịu phạt.
Bác Văn, cậu chọn đi.
Hạ Thư Di hay là Phạm Gia Hân.
Trong hai người, chỉ một được sống!
_..!
_Tạ Điền, liên lạc với bọn người Lăng Vân, tôi muốn họ chung vui giây phút hiếm có này.
Tạ Điền mở kết nối đến Sở cảnh sát Thượng Hải.
Màn hình hiện ra, tất cả mọi người đều sửng sốt với cảnh tượng trước mắt.
Bác Văn hơi chần chừ, Lâm Phong lập tức lên cò chĩa thẳng họng súng vào đầu anh uy hiếp.
_Tôi sẽ đếm ngược từ 10, như vậy cảm giác sẽ hồi hộp hơn.
_10, 9, 8,...
Diệp Thanh bắt đầu đếm, vừa thích thú quan sát biểu cảm trên mặt của Bác Văn.
Cả Thư Di và Gia Hân đều căng mắt, nín thở chờ đợi
_7, 6, 5,...
Bác Văn giơ khẩu súng lên, gương mặt không để lộ chút biến sắc nào.
Thư Di nhìn họng súng đang hướng vào đầu mình, lại nhìn lên Bác Văn
_4, 3, 2,...
Quách Văn Quý gần như nín thở trong khi Lý Hâm Bằng cắn chặt răng cầu nguyện.
Lăng Vân gõ ngón tay liên tục, Tạ Hoài Viễn, ông ta làm gì mà lâu như vậy?!
Đúng vào lúc Diệp Thanh chuẩn bị mở miệng thì có tiếng nói từ trong bộ đàm đeo trên người Bác Văn
_Alô! Diệp Thanh! Bà nghe tôi nói không! Diệp Thanh, tôi là Từ Hải Đông đây, bà còn nhớ tôi không?!
_..!
Thư Di nhắm mắt lại, gần như không kiềm được tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Bác Văn nhìn thấy đau lòng tưởng như vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh.
Diệp Thanh nghi ngờ giật lấy bộ đàm
_Ông là ai?
_Diệp Thanh, hơn 30 năm trước ở Đài Bắc.
Bà đã quen biết với một người đàn ông, hai người còn có con.
Người đó chính là tôi, Từ Hải Đông tôi vẫn còn sống!
_Không! Dối trá! Từ Hải Đông đã chết rồi, và cả...
Diệp Thanh tức giận rút súng chĩa thẳng vào trán của Bác Văn
_Đây là trò hề của cậu đúng không?
Bác Văn nhìn thấy Diệp Thanh bị kích động thì biết kế hoạch đã thành công
_Không! Đây là sự thật, Diệp Thanh.
Từ Hải Đông và đứa con của bà vẫn còn sống.
Ông ta chỉ thay đổi họ tên, mai danh ẩn tích.
Nếu bà vẫn không tin, tôi còn có kết quả xét nghiệm ADN.
_..!
Ở bên ngoài, Tô Gia Đương vô cùng lo lắng hồi hộp
_Sếp Tạ, liệu Diệp Thanh có tin lời tôi không?
_Ông Tô, bây giờ chúng ta chỉ còn trông cậy vào Bác Văn thôi.
_..!
Tô Gia Đương cứ tưởng mình đang mơ.
Ngày 14/4 của 30 năm trước, Triệu Đình đã ẵm một đứa bé gái sơ sinh còn đỏ hỏn, được quấn kín trong khăn bí mật đem đến cho ông.
_Đây là con của hai người.
Tôi chỉ có thể giúp được đến mức này thôi.
Từ Hải Đông run rẩy đón lấy đứa bé
_Triệu Đình, cảm ơn chị.
_Đây là tiền và giấy tờ nhân thân mới.
Hãy nhớ, Từ Hải Đông từ đây đã chết, cậu tuyệt đối không bao giờ được xuất hiện ở đây nữa.
Sau đó Triệu Đình đã giúp Từ Hải Đông phóng hỏa chính căn nhà nơi mình đang ở, rồi ông một mình ôm con trốn đi tỉnh khác, không bao giờ quay trở về Thượng Hải nữa.
Mấy chục năm trôi qua, đến khi Tuệ Mẫn đến Thượng Hải làm việc, Tô Gia Đương đã cùng gia đình sang Canada định cư.
Mấy lần trở về Thượng Hải thăm con, ông cũng có thử dò la tin tức về người xưa, chỉ biết là Diệp Kinh Vĩ và Đổng Chính Lệ đã chết, gia đình Triệu Đình cũng chung số phận sau đó không lâu, còn Diệp Thanh thì bặt vô âm tính.
Hôm đến biệt thự Eden, lúc nhìn thấy Thư Di, ông đã có cảm giác ngờ ngợ, cứ nghĩ chỉ là người giống người, không ngờ lúc Bác Văn tìm tới nơi, ông mới biết được tất cả sự thật.
Ông trời đúng là khéo trêu ngươi.
Năm xưa, ông mang con đi hòng che giấu thân thận, để nó không còn dính dáng liên quan gì đến nhà họ Diệp, kết quả 30 năm sau, nó lại sắp trở thành chị em bạn dâu với chính người chị bạn dì của mình.
Ở gần đó, Hàn Phong vừa thăm hỏi ba mình xong, Lục Kiến Quốc không muốn đến bệnh viện, ông cảm thấy vẫn ổn và muốn ở lại chờ đợi.
Hàn Phong bước lại gần chỗ Hạo Thiên vỗ vai
_Chuyện này có thể giúp tôi giữ bí mật không?
_Cậu yên tâm đi.
Bây giờ tôi chỉ cần Gia Hân bình yên thôi.
_Sếp! Có người đi ra!
Hạo Thiên quay lại, đôi mắt sáng rỡ hạnh phúc
_Gia Hân!
_Hạo Thiên!
Anh chạy đến ôm lấy cô vừa lúc Gia Hân muốn ngã quỵ, trong lòng như trút được cả ngàn cân đè nặng.
Gia Hân khóc lóc thê lương, mọi cảm xúc chỉ đợi đến khi nhìn thấy anh thì vỡ òa.
Lúc này ở sở cảnh sát Thượng Hải, cả ba người Hâm Bằng, sếp Quách và sếp Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giây phút nguy cấp đã qua, nhưng nguy hiểm vẫn còn.
Diệp Thanh vẫn còn cầm giữ vợ chồng Bác Văn.
Gia Hân được đưa lên xe cấp cứu tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, Hạo Thiên không thể không đi theo.
Trong lòng chỉ còn biết cầu nguyện, Bác Văn, Thư Di, cầu mong hai người bình an vô sự.
Đúng lúc này, Tạ Hoài Viễn lại nhận được yêu sách mới của Diệp Thanh
_Sếp Tạ, chúng ta đã thỏa thuận xong.
Bây giờ ông mau dọn đường, chúng tôi sẽ rời đi trong 5 phút nữa.
_Diệp Thanh, bà vẫn còn giữ con tin!
_Chúng ta chỉ thỏa thuận trao đổi Phạm Gia Hân, bây giờ cô ta đã tự do.
Sự việc đến đây kết thúc.
Ông không tránh đường, thì cứ chuẩn bị nhận xác đi.
_..!
Diệp Thanh ra hiệu cho Lâm Phong trói tay Bác Văn lại
_Chúng ta đi thôi.
Thư Di bị Giai Kỳ lôi đi.
Cả đám chín người đi xuống dưới hầm để xe
_Ông xã!
_Thư Di!
Bác Văn ngoái đầu lại, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Thư Di chợt có linh cảm không lành.
Cô cố gắng vùng vẫy thoát ra liền bị Giai Kỳ khống chế đá mạnh vào phần bắp chân.
Cơn đau ập tới khiến cô không thể đứng vững
_Thư Di!
Bác Văn tức giận vùng vẫy lập tức cũng bị Lâm Phong và một gã khác áp chế, đè đầu nhét vào xe.
Thư Di quỳ trên sàn, bất lực nhìn người thương bị đưa đi, trong lòng cảm giác đau như cắt.
_Không có thời gian để lề mề đâu!
Diệp Thanh lôi Thư Di lên nhét vào ghế lái phụ, rồi vòng qua bên kia.
Chiếc xe phía trước do Lâm Phong cầm lái bắt đầu lăn bánh, Giai Kỳ và Bác Văn ngồi phía sau.
Còn Tạ Điền và ba gã còn lại lên một chiếc xe khác.
Ở bên ngoài, Tạ Hoài Viễn đã điều động lực lượng dọn trống đường cho xe ra.
Ba chiếc xe vừa chạy khỏi chưa bao xa thì cả tòa nhà bỗng dưng rung chuyển vì phát nổ rồi từ từ đổ sụp xuống, khói bụi bốc lên mù trời.
Thư Di nhìn khung cảnh đổ nát, bát nháo phía sau qua kính chiếu hậu, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.
Diệp Thanh nhìn hai chiếc xe phía trước, bất ngờ lên tiếng
_Thư Di, cháu có biết cảm giác đau khổ nhất của đời người là lúc nào không?
_..?!
Thư Di cảnh giác nhìn người bên cạnh.
Bà ta nói vậy là ý gì?! Diệp Thanh đột nhiên giảm tốc độ rồi quay sang mỉm cười đầy ẩn ý
_Chính là lúc nhìn thấy người mình yêu thương chết ngay trước mắt mà không thể làm gì.
_..!
_BÙM!!! BÙM!!!
Hai chiếc BMW phía trước tan tành từng mảnh sau tiếng nổ lớn, khói lửa bốc lên ngùn ngụt.
Một cơn đau đớn truyền qua tim, Thư Di cảm thấy như mình vừa đặt bước chân đầu tiên xuống địa ngục!.