Cuối cùng thì ngày cưới của cặp đôi vàng Hàn Phong và Tuệ Mẫn cũng đã đến.
Địa điểm được lựa chọn chính là khách sạn Shanghai Jianyeli Capella với những tòa biệt thự bằng đá truyền thống, nằm trong khu bảo tồn văn hóa của quận Từ Hối.
Chuyện tình giữa chủ tịch tập đoàn bán lẻ Mercy và cô thư kí lọ lem, từ lúc chính thức công bố đã làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực của giới truyền thông.
Kẻ ganh tị, người ao ước, tất cả đều cũng vì nóng lòng muốn trông đợi kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Ở bên ngoài khuôn viên, nơi sẽ diễn ra buổi lễ ngập tràn sắc hoa tươi rực rỡ.
Dưới ánh sáng ban ngày, không khí cổ kính xung quanh hòa hợp kì lạ với nền trời, tạo nên khung cảnh như trong truyện cổ tích châu Âu.
Ngoài cửa, dàn phóng viên đã đến đông đủ, chuẩn bị sẵn sàng đón chờ sự xuất hiện của những vị khách mời.
Ở trong phòng, Tuệ Mẫn đang nắm chặt tay hồi hộp chờ đợi.
Trông cô bây giờ xinh đẹp động lòng đến mức đáng ganh tị.
Thư Di cẩn thận chỉnh sửa cho chiếc lúp phủ dài xuống hơn nửa thân áo, xong xuôi đâu đấy mới mỉm cười hài lòng
_Chị hai, lát nữa anh hai mà gặp chắc cũng không nhận ra được người đâu.
Tuệ Mẫn ngây ngốc nhìn mình trong gương, tự hỏi đây thật sự là bản thân sao?!
Có nằm mơ cô cũng không ngờ có ngày mình được khoác lên người chiếc đầm cưới đáng ao ước của biết bao cô gái.
Oscar de la Renta vẫn trung thành với phong cách thêu hoa và đắp ren quen thuộc của thương hiệu, phối trên nền vải màu trắng kem, cổ áo trễ vai, tay dài phủ ren nửa kín nửa hở.
Dáng váy ballgown xòe bồng nhẹ nhàng, thân váy được thêu đính thủ công cầu kì, công phu đến từng đường kim, mũi chỉ, đúng chất thiết kế hàng hiệu cao cấp, đơn giản nhưng vẫn vô cùng tinh tế
_Thư Di, chị hồi hộp quá!
_Chị hai, tất cả những điều tốt đẹp này là đều dành riêng cho chị.
Từ giờ chị nhất định phải sống thật hạnh phúc nha.
Tuệ Mẫn nắm lấy bàn tay của cô em bạn dâu, âm thầm cảm kích.
Hàn Phong nói là làm, đã tìm được người thay thế vị trí của vợ ở công ty, còn ở nhà, Thư Di lại không để cô phải bận tâm suy nghĩ gì về chuyện cưới xin.
Tất cả đều là tự tay làm hết.
Tuệ Mẫn càng nhìn lại càng áy náy, thực tâm cũng không muốn giấu giếm cô nữa
_Thư Di, thực ra...
_Chị Tuệ Mẫn!!!
Cửa phòng đúng lúc này lại đột ngột mở ra, ba đứa trẻ rất dễ thương, lí lắc tranh nhau ló đầu vào.
Chúng tròn mắt nhìn cô dâu, đồng thanh khen ngợi
_Woa! Chị Mẫn hôm nay đẹp quá à.
Tuệ Mẫn nhìn bọn trẻ, cảm giác vui vẻ không thôi.
Đây chính là những đứa con muộn của ba cô và dì
_Tiểu quỷ nhỏ, chị nhớ mấy đứa quá.
Qua đây cho chị ôm cái nào!
Bọn trẻ hí hửng sà vào lòng cô, tíu tít nói cười không ngớt
_Chrystia, Billy, Johny, tụi con làm hư hết áo chị bây giờ.
_Mẹ!
Lại thêm một người phụ nữ dáng vẻ dịu dàng, phúc hậu vừa đi vào.
Bọn trẻ vừa thấy người liền buông Tuệ Mẫn ra, chạy lại trốn sau lưng mẹ.
Thư Di khẽ cúi chào bà rồi xin phép ra ngoài để nhường lại không gian riêng tư cho họ.
Triệu Vũ Phi nhìn người trước mặt, âm thầm khen ngợi
_Con gái của dì hôm nay đẹp quá, cứ như công chúa trong truyện cổ tích vậy.
Tuệ Mẫn mỉm cười hạnh phúc, trong thâm tâm hình như có thứ gì đó vừa bừng nở, như hoa giữa mùa xuân
_Có dì ở đây làm con vui lắm.
_Đương nhiên ngày trọng đại thế này, dì làm sao mà vắng mặt được.
Vũ Phi nhìn con gái riêng của chồng, nay đã tìm được bến đỗ vững chắc, trong lòng cũng thầm cảm ơn ông trời không bạc đãi người tốt.
Cuối cùng thì cũng đã có người thật lòng, thật dạ yêu thương, bảo bọc trọn đời cho Tuệ Mẫn rồi
_Bao nhiêu năm nay, để con phải ở một mình, dì thực sự cảm thấy rất có lỗi.
Nói ra câu này, xem như cũng đã đồng cảm được với tâm tình của đối phương, khiến Tuệ Mẫn cảm thấy được an ủi rất nhiều
_Dì cũng đã rất vất vả mà.
Đúng ra con và ba mới là người nợ dì lời cảm ơn.
Vũ Phi đi lại gần chỉnh lại phần váy cô dâu cho thẳng thớm
_Dì chỉ tranh thủ được một tí để vào thăm con thôi, bây giờ dì phải ra ngoài rồi.
_Con cảm ơn dì.
_Tuệ Mẫn, nhìn con có ngày hôm nay, ba con ông ấy thật sự rất vui mừng và...cả dì cũng như vậy.
_...
Tuệ Mẫn đột nhiên đứng lên ôm lấy Triệu Vũ Phi, nhẹ nhàng thốt ra tiếng gọi thân thương
_Mẹ!
Trong khoảnh khắc cả cơ thể của Vũ Phi lập tức cứng đờ, tâm can chấn động không kịp thành lời
_Tuệ Mẫn, con vừa gọi dì là...
_Mẹ! Con đã muốn gọi như vậy từ lâu lắm rồi.
Từ lúc mẹ nấu cho con tô cháo sườn heo cách đây 18 năm, đến bây giờ, vẫn là chưa tìm được tô cháo nào ngon hơn thế.
Mẹ, những gì mẹ đã làm cho con, mãi mãi con không bao giờ quên ơn.
Khóe mắt của Vũ Phi đã bắt đầu ươn ướt.
Bà ôm lấy con gái vào lòng, hạnh phúc tràn trề.
Đứa trẻ này, bà đã quen biết bao nhiêu năm, đến hôm nay cũng đã chịu mở lòng rồi
_Tuệ Mẫn, con gái lớn của mẹ!
Ba đứa trẻ kia từ nãy giờ chỉ yên lặng quan sát, khi thấy mẹ và chị ôm nhau, chúng cũng dè dặt đến gần hơn, còn giật giật tùng váy của cô dâu.
Tuệ Mẫn nhìn xuống bắt gặp những cặp mắt thơ ngây đang ngây ngốc nhìn mình thì vội buông người ra, tiện tay vớ lấy điện thoại trên bàn
_Hôm nay là một dịp rất đặc biệt, bốn mẹ con chúng ta phải chụp hình làm kỉ niệm mới được chứ.
Tuệ Mẫn ngồi xuống, mở camera trước rồi hào hứng đưa lên cao
_1,2,3 cười lên nào!
****
Thư Di vừa ra đến khuôn viên bên ngoài thì gặp ngay Tô Gia Đương đang đứng đón khách cùng với những người khác.
Cô liền đến gần rồi khéo léo mời ông ra chỗ khác
_Diệp Thanh đã được cháu an táng chu toàn rồi.
_Bà ấy ra đi như thế nào?
_Rất thanh thản!
Tô Gia Đương khẽ thở dài, vậy cũng là tốt rồi.
Cuối cùng thì mọi chuyện đã kết thúc.
Ông lại nhìn sang Thư Di, chẳng biết bây giờ cô đang vui hay buồn.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra với Bác Văn, lại cảm giác bùi ngùi
_Thư Di, cảm ơn cháu.
Cảm ơn cháu vì tất cả những gì đã làm cho Tuệ Mẫn.
Trước đây là ta nợ mẹ cháu, bây giờ lại nợ cháu.
Thật sự không biết phải làm sao để trả hết ân nghĩa này.
_Mọi chuyện cũng đã qua hết rồi, chúng ta đừng nhắc làm gì nữa.
Chẳng phải bây giờ mọi người đều đang rất vui vẻ hay sao?
Tô Gia Đương khe khẽ gật đầu.
Thư Di cũng mỉm cười trìu mến nhìn ông.
Đúng vậy, cuối cùng thì cô cũng đã chờ được đến ngày hôm nay rồi, ngày mà cơn bão hoàn toàn tan biến.
...
Mạnh Vỹ Hoành là một trong số những vị khách đến sớm nhất.
Thiếu gia duy nhất của nhà họ Mạnh, con trai của kiến trúc sư nổi tiếng Mạnh Vũ Thần và giáo sư Lưu Thi Văn.
Anh cũng nối nghiệp của ba mình và từng đạt được những giải thưởng quốc tế danh giá.
Dáng vẻ thư sinh tao nhã của Vỹ Hoành hôm nay càng ghi đậm dấu ấn trong bộ suit màu đen lịch lãm.
Tố Cẩm vừa trông thấy anh thì sầm mặt, lợi dụng lúc mọi người lu bu không để ý, liền kéo người vào trong góc khuất
_Tại sao cậu lại đến đây?
Vỹ Hoành nhìn rõ thái độ khó chịu của người đối diện nhưng vẫn không hề nao núng, anh chỉ nhẹ nhàng giơ ra tấm thiệp mời, ý tứ còn cố tình khiêu khích
_Tất nhiên là anh đến để dự lễ cưới của em vợ tương lai rồi.
_..!
Quả nhiên câu nói này lập tức khiến Tố Cẩm nổi hết gai ốc.
Cô cố gắng kiềm chế cơn bốc hỏa đang sắp bùng nổ trong đầu
_Vỹ Hoành, tôi cảnh cáo cậu hãy giữ phép tắc, đừng có tự ý xàm ngôn.
Còn nữa, tôi lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, đừng hở tí là gọi em, xưng anh như vậy, nếu để người khác nghe được thì chẳng ra thể thống gì cả.
_Nhưng mà trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng, anh chỉ đang tập làm quen với cách xưng hô mới thôi.
_..!
Tố Cẩm thật hết cách với cái tên mặt dày lì lợm này.
Lúc ở Pháp cũng vậy, giờ về nước rồi vẫn vậy.
Mạnh Vỹ Hoành thật sự là muốn chọc điên cô mà
_Thiếu gia Mạnh, cậu đùa quá trớn rồi đấy.
Nếu ai cũng giống như cậu thì tôi giờ này chắc phải có cả chục đời chồng rồi.
_...
Nhìn thấy sắc diện của Vỹ Hoành hơi sa sầm, Tố Cẩm liền bồi thêm
_Chúng ta đều đã là người trưởng thành, tôi nghĩ cậu thừa thông minh để biết phải làm gì.
Những gì đã xảy ra vốn dĩ là chuyện nam nữ thường tình, đừng tiếp tục ấu trĩ nghĩ rằng đó là chuyện nghiêm túc, đừng bám theo và làm phiền cuộc sống của tôi nữa.
Tố Cẩm nói ra hết một hơi thì cảm giác nhẹ người hẳn, vừa định bước qua thì bất ngờ bị thân thể đàn ông đè chặt, ép sát vào tường, không thể nhúc nhích.
Cô nhất thời tức giận trừng mắt nhìn gương mặt kia đang cận kề sát sạt với mình
_Vỹ Hoành, cậu quá đáng...ưm...
Lời chưa dứt đã bị môi ai đó chặn lại, nuốt hết.
Vỹ Hoành vừa hôn vừa cắn, day dứt như đang muốn trừng phạt.
Hai tay Tố Cẩm bị anh khóa chặt trên đầu, cơ thể bị chèn ép không thể vùng vẫy.
Cô đỏ mặt tía tai, cảm nhận cơn tức giận trong người đang sôi sục như ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.
Tố Cẩm giữ bình tình, cố tình thả lỏng cơ thể, trong một khắc không còn kháng cự nữa, giả vờ thuận theo ý Vỹ Hoành, để mặc anh say sưa làm càn rồi lợi dụng lúc anh sơ ý, cắn thật mạnh đến nỗi khiến bờ môi bật máu
_..!
Vỹ Hoành bị đau nhưng vẫn chưa chịu thả người, ngược lại càng siết chặt thân thể mềm mại trong lòng hơn, đáp trả bằng cách cắn chặt.
Tố Cẩm nhăn mày đau đớn, mùi máu tanh nồng trong khoang miệng khiến cô buồn nôn.
Vỹ Hoành cứ mặc kệ, tiếp tục thô bạo cưỡng hôn cô, cho đến khi người không còn dưỡng khí mới chịu rời.
Tố Cẩm hé môi thở gấp, cố gắng điều hòa lại nhịp thở, cảm giác trên môi vẫn còn đau rát.
Nhìn thấy anh lại càng chán ghét liền quay mặt né tránh.
Vỹ Hoành cảm thấy thu hoạch lần này cũng không tệ, lại xem người đã bị anh "hành" cho mất hồn thì liền ghé sát vào tai nhỏ thì thầm
_Sau lần này, hi vọng em sẽ biết cách cư xử cho phải phép hơn.
Nếu không, lần sau anh sẽ không nhẹ nhàng như thế này nữa đâu.
_..!
_Còn nữa, để anh nhắc cho em nhớ, hôm đó anh đã không đeo bao, cho nên có khi giờ này trong bụng em đã có dòng dõi của Mạnh gia rồi.
_..!
Tố Cẩm cảm thấy cuộc đời mình vừa chính thức lọt vào hố đen vũ trụ, bị nó nuốt chửng và xé nát.
Vỹ Hoành thấy cô cứ bày tỏ thái độ không hợp tác thì liền lè lưỡi liếm nhẹ một đường lên vành tai nhỏ
_Dù em có trốn lên tận trời thì anh cũng nhất định tìm được người.
Lục Tố Cẩm, em nghe cho rõ đây, Mạnh Vỹ Hoành này nhất định phải cưới em làm vợ!
Vỹ Hoành nói xong thì liền bỏ đi, khóe môi chỉ khẽ cong thành nụ cười thỏa mãn.
Ngày mai, chắc chắn sẽ có chuyện rất thú vị cho xem.
Tố Cẩm cũng nhanh chóng lẩn vào phòng vệ sinh để chỉnh lại váy áo, tóc tai.
Nhìn làn môi dưới bị một vết trầy đỏ chướng mắt, khẽ thở dài ngao ngán.
Đúng là đi đêm có ngày gặp ma.
Tố Cẩm trước giờ quen sống phóng khoáng, thoải mái.
Vấn đề nam nữ cũng đã trải qua không ít, nhưng đều là trên tinh thần tự nguyện, chưa từng bị bất kì khó dễ nào.
Bây giờ lại tự mình dây vào cái tên tiểu tử Mạnh Vỹ Hoành.
Cái gì mà cưới hỏi, vợ chồng, vừa nghe qua đã thấy ấu trĩ.
Một lần ân ái lại tưởng trăm năm sao, đúng là tên điên!
_Tố Cẩm, nãy giờ con đi đâu vậy hả?
_Con đi nghe điện thoại thôi ạ.
Lộ Khiết tinh ý nhận ra vết thương nhỏ trên môi của con gái.
Hình như lúc nãy bà cũng đã thấy dấu vết tương tự trên môi Vỹ Hoành.
Hai đứa nó lại xuất hiện xê dịch trước sau chỉ một chút, chẳng lẽ đã có chuyện gì sao?!
Lúc này khách mời đã bắt đầu xuất hiện đông hơn.
Những chiếc siêu xe cứ lần lượt nối đuôi nhau vào bãi đỗ.
Vì lo lắng cho sức khỏe của Tuệ Mẫn nên Hàn Phong đã giới hạn số lượng khách mời chỉ khoảng 300 người, và đó đều là người thân, bạn bè cũng như các nhân vật tầm cỡ quen thuộc trong giới thượng lưu.
Ống kính tác nghiệp của phóng viên liên tục lóe sáng mỗi khi có khách bước vào.
Lý Hâm Bằng và vợ chồng Hạo Thiên, Gia Hân cũng lần lượt xuất hiện, còn có Thành Minh, Alex, Tiền Kỳ Tham.
Tất cả khách mời hôm nay, ai nấy đều đóng bộ chỉn chu, nam thì lịch lãm, nữ thì kiêu sa, thật khiến người ta mở mang tầm mắt.
Lễ cưới được diễn ra ngoài trời, trong khuôn viên của khách sạn.
Càng gần đến giờ làm lễ thì tất cả mọi người hầu như đều đã vào chỗ ổn định.
Thư Di, Huệ Quyên ngồi cạnh Alex và Tiền Kỳ Tham trong khi Thành Minh ngồi cùng bàn với các đối tác làm ăn khác.
Đúng vào lúc cô dâu chuẩn bị bước ra thì rộ lên những thanh âm trầm trồ ngạc nhiên.
Mọi người cùng nhìn về một phía, chỉ thấy một nam nhân mang vẻ đẹp mê hoặc lòng người, khí chất yêu mị đang khoan thai từng bước đi vào
_Oh, đó chẳng phải là tam thiếu gia của Lục gia sao?!
_Nhắc mới nhớ, hình như lâu lắm rồi không thấy cậu ta xuất hiện.
_Nghe nói cậu ta ra nước ngoài, chắc là bây giờ mới trở về để tham dự lễ cưới của anh trai.
Những lời thì thầm to nhỏ cũng nhanh chóng kết thúc khi người đã vào đến tận nơi
_Trời ơi, Hạo Thiên, sao chuyện này lại có thể chứ?!
_..!
Không chỉ Gia Hân, Hạo Thiên mà ngay cả Hâm Bằng cũng bị hù cho thất kinh hồn vía, thậm chí không dám tin vào mắt mình.
Hạo Thiên nhanh mắt nhìn sang chỗ Thư Di, thấy mặt cô đã trắng bệch không còn giọt máu.
Bác Văn đến trước mặt của ba mẹ, cúi chào theo phép rồi lại quay sang chỗ chú rể
_Anh hai, chúc mừng hạnh phúc!
_Chủ tịch, anh cũng vậy!
Vị chủ hôn bắt đầu đứng ra đọc lời tuyên thệ.
Trong lúc mọi người đều đang tập trung theo dõi thì ở bên này, Thư Di cũng sắp không thở nổi nữa rồi.
Cô không sao rời mắt khỏi Bác Văn, cảm nhận rõ ràng từng tế bào trong cơ thể đang hoảng loạn.
Lồng ngực đau thắt ép nước mắt chuẩn bị ứa ra.
Thư Di vội vàng đứng dậy rời đi, Alex và Huệ Quyên cũng ngay lập tức nối gót theo sau.
Ra đến ngoài, không khí thoáng đãng hơn khiến tâm tình cô bình ổn trở lại.
Không còn phải cố gắng kiềm nén nữa, Thư Di ngồi xuống bật khóc nức nở.
Huệ Quyên muốn bước lên an ủi nhưng Alex đã đưa tay cản lại.
Anh biết đây chính là nước mắt hạnh phúc, cho nên cứ để cô khóc một trận cho đã đời sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, Thư Di chỉ khóc một chút rồi ngưng hẳn.
Huệ Quyên nhìn đồng hồ thì cau mày
_Thiếu phu nhân, chúng ta phải đi thôi.
Thư Di mỉm cười gật đầu.
Cô quay đầu nhìn lại vào bên trong như hãy còn lưu luyến.
Alex liền bước tới đỡ cô đứng dậy
_Thư Di, mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp giờ.
Xe đã đợi sẵn ở bên ngoài, cả ba người họ cứ thế đi thẳng ra đó rồi cùng bước lên.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, thẳng hướng về sân bay quốc tế Hồng Kiều.
Ở trong này, phần nghi lễ cũng vừa kết thúc.
Bác Văn nhìn sang, đã phát giác ra sự vắng mặt của Thư Di.
Anh vội vàng đi qua chỗ Tiền Kỳ Tham
_Bác sĩ Tiền, Thư Di đâu?
_À, cô ấy chỉ mới đi vào phòng vệ sinh thôi.
Bác Văn, cậu đừng nôn nóng, đợi một lát là hai người sẽ gặp nhau thôi.
Nhưng Bác Văn không tin lời này, linh tính mách bảo cho anh chắc chắn có điều không ổn.
Anh lập tức chạy vào khu vực gần nhà vệ sinh nữ, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đâu.
Bác Văn lại chạy ra ngoài, dáo dác tìm kiếm khắp nơi nhưng tung tích Thư Di vẫn bặt tăm.
Cả Alex và Huệ Quyên cũng mất tích.
Bác Văn biết đã có vấn đề, anh liền mở danh bạ gọi cho Huệ Quyên nhưng thuê bao đã khóa máy.
Cảm giác bất an trong lòng tăng cao khiến Bác Văn như phát điên lên, lại chạy vào trong
_Ba, mẹ, Thư Di mất tích rồi!
_Cái gì?!
Tất cả mọi người sững sờ nhìn nhau, rõ ràng lúc nãy họ vẫn còn trông thấy người mà
_Cả Alex và Huệ Quyên cũng không thấy.
Thành Minh định mở điện thoại gọi cho Alex thì bị Tiền Kỳ Tham ngăn lại
_Tôi nghĩ mọi người đừng tìm nữa, vô ích thôi.
_Bác sĩ Tiền, anh nói như vậy là ý gì?
_Bác Văn, vợ cậu đã đi rồi, giờ này có lẽ cũng đã đến sân bay rồi.
Mọi người lại bị một phen kinh ngạc.
Bác Văn sốt ruột không kiềm chế được cơn nóng giận
_Rốt cuộc thì cô ấy đã đi đâu hả? Anh và Alex, cả Huệ Quyên nữa, các người đang giấu tôi chuyện gì hả?
_Bác Văn, con bình tĩnh đi, hiện giờ vẫn đang trong lễ cưới của anh con.
Chúng ta tốt nhất nên vào trong nói chuyện đi.
Chuyện này quả thật là không ai ngờ tới.
Cứ tưởng Bác Văn và Thư Di sẽ hội ngộ, bây giờ lại rơi vào cảnh kẻ ở, người đi.
Nhưng vì lễ cưới vẫn chưa xong nên mọi người đành phải ở lại ngoài này để tiếp khách, chỉ có Bác Văn và Tiền Kỳ Tham là vào phòng riêng nói chuyện
_Anh mau nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
_Bác Văn, thật ra ngay từ đầu, Thư Di đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
_..!
Bác Văn dường như không tin vào tai mình nữa.
Nếu đúng là vậy, thì thời gian qua, người chờ đợi không chỉ có một mình anh
_Là anh đã nói cho cô ấy biết?
_Thật xin lỗi nhưng mà tình thế lúc đó khiến tôi không còn lựa chọn nào khác.
Đúng lúc này, điện thoại của Bác Văn lại đổ chuông.
Anh nhìn màn hình, cảm giác tim mình vừa hẫng đi một nhịp
_Thư...Di?!
_Ông xã!
_Vợ à, em đang ở đâu, anh sẽ đến đón em liền.
_Không được đâu ông xã, không kịp nữa rồi.
Máy bay đã chuẩn bị cất cánh.
Bác Văn cảm giác như thế giới của mình lại một lần nữa đổ sụp dưới chân, cảm giác tuyệt vọng bỗng chốc ùa về nhanh chóng xâm chiếm tâm hồn
_Tại sao? Tại sao vậy Thư Di, em giận anh vì đã lừa dối em hay sao?
_Không! Ông xã, hôm nay tận mắt nhìn thấy anh hoàn toàn lành lặn trở về, em thật sự đã rất hạnh phúc.
Lần này em chỉ đi một thời gian ngắn thôi, nhất định sẽ sớm trở về bên cạnh anh.
_Thư Di...
_Anh đừng trách bác sĩ Tiền.
Ngay từ đầu đều là ý muốn của em, anh ấy cũng không thể làm khác đi được.
Lúc này, Bác Văn chợt nghe tiếng Alex thúc giục
_Thư Di, chúng ta đi thôi!
Thư Di mỉm cười ngoái nhìn lại lần nữa.
Chuyến đi lần này khác hẳn lần trước.
Giờ đây, Bác Văn đã hoàn toàn bình phục, cô có thể yên lòng rồi
_Ông xã, em phải đi rồi.
Anh ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, đợi em trở về có được không?
_Được, anh nhất định đợi em.
Bao lâu cũng sẽ đợi!
_Ông xã, em yêu anh!
_Anh cũng yêu em, vợ à.
...
Bác Văn buồn bã ngồi xuống ghế, thật khó mà diễn tả được hết cảm xúc lúc này.
Vui, buồn, hụt hẫng, thất vọng, một mớ hỗn độn tiêu cực cứ thế bủa vây tâm trí.
Tiền Kỳ Tham nhìn người như vậy thì trong lòng cũng dấy lên niềm đồng cảm
_Sức khỏe của Thư Di đang khá yếu, cứ xem như đây là chuyến đi nghỉ dưỡng dài ngày.
Đợi cô ấy hồi phục hoàn toàn, nhất định sẽ trở về bên cạnh cậu thôi.
_Rốt cuộc là tại sao cô ấy lại bị như vậy?
Tiền Kỳ Tham khẽ thở dài, nhìn người đối diện.
Bao lâu nay, anh giấu giếm cho cả hai vợ chồng họ, bây giờ cũng đã có thể nói ra hết sự thật được rồi
_Cậu có nhớ tôi đã từng nói nguồn trứng để nuôi cấy tế bào gốc là do hiến tặng không? Thật ra chính là lấy của Thư Di vợ cậu.
_..!
Bác Văn vừa nghe như có tiếng nổ lớn trong đầu, anh nhìn chăm chăm bác sĩ Tiền một cách đầy hoài nghi
_Còn huyết thanh tiêm cho cậu, cũng là được cô đặc từ máu của cô ấy.
Như cậu đã biết, cơ thể của Thư Di rất khác lạ, ẩn chứa phép màu tự chữa lành thương tổn.
Chính vì vậy mà tôi và cô ấy đã thống nhất cùng nhau liều thử xem sao.
Và kết quả thì như cậu và mọi người đã biết rồi đó.
Chuyện này đúng là quá sức điên rồ rồi.
Bác Văn cảm giác như suốt thời gian qua, mình chẳng khác gì là thằng ngốc
_Quá trình đó có đau đớn không?
_Có.
Việc tiêm kích trứng và chọc hút noãn liên tục gây ra rất nhiều tác dụng phụ và đau đớn về thể xác.
Cả việc điều chế huyết thanh cũng gây thiếu máu cục bộ trong thời gian dài.
Bây giờ thì cậu đã hiểu tại sao Thư Di lại trông xanh xao, suy nhược rồi đúng không.
Tôi cũng đã vô cùng lo ngại, muốn tạm thời dừng lại, nhưng vợ cậu không muốn cậu thất vọng.
Cô ấy muốn cậu có thể nhanh chóng hồi phục cho kịp lễ cưới của Hàn Phong.
Những lời của Tiền Kỳ Tham như dao nhọn xoáy vào tâm can Bác Văn.
Anh cứ ngỡ trốn tránh là đang muốn tốt cho cô, ngờ đâu lại càng khiến cô đau khổ
_Thư Di nhờ tôi chuyển lại thứ này cho cậu.
Chuyện ngày hôm nay là cô ấy đã cố tình chuẩn bị tất cả từ trước rồi, cho nên cậu cũng đừng tự trách bản thân nữa.
Bác Văn đón lấy chiếc USB từ tay Tiền Kỳ Tham, đúng lúc này, vợ chồng Lục Kiến Quốc, vợ chồng Tô Gia Đương cùng với Hàn Phong, Tuệ Mẫn và Tố Cẩm, Thành Minh mới gõ cửa ùa vào, mặt mày ai nấy đều khẩn trương, sốt ruột
_Bác Văn, Thư Di đâu rồi?
Bác Văn liền đứng dậy, nhìn hết lượt những gương mặt thân quen, mỉm cười bình thản
_Cô ấy lại đi nữa rồi!
_..!
Anh nói xong thì lẳng lặng bỏ ra ngoài, để lại mọi người nhìn nhau ngơ ngác
_Bác sĩ Tiền, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
_..!
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~.