Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Tử Uyển cắn môi dưới, làm một cái vái chào: "Hoàng huynh, chuyện Mặc gia là muội quá mức đường đột, ngài nhất quốc chi quân, cần phải có phương pháp giải quyết, Tử Uyển cáo lui."

Khi nàng nói chuyện, ngón tay xiết chặt, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không phát hiện ngữ điệu của mình cỡ nào cứng ngắc cùng mất tự nhiên, nàng xoay người, không dám nhìn tới ánh mắt của Nạp Lan Lân, miễn cưỡng treo lên ngụy trang, nhưng dưới khí thế của vị Đế Vương ca ca lại trở nên vô cùng yếu ớt.

"Tử Uyển, chẳng lẽ là..... Ngươi đã biết chúng ta không phải là con ruột của mẫu phi?" Vào một khắc cuối cùng khi nàng bước tới cửa điện,Nạp Lan Lân đột nhiên hỏi.

Tử Uyển ngẩn ra, cơ hồ chính là điên cuồng quay đầu một cái, nàng trời sanh sức hơi lớn, tóc "xoạt" lắc trên khung cửa, khung cửa rưng rưng rách ra một đường khe nhỏ.

Nàng dùng mắt to đen mãnh liệt đem Nạp Lan Lân nhìn chằm chằm, nàng cất giấu chuyện đó trong lòng hết sức cẩn thận, nói mơ cũng cố gắng thu lại bí mật, giờ khắc này bị hoàng huynh nói ra như vậy, bình bình đạm đạm, giống như đã sớm biết chuyện này.

Nạp Lan Lân dừng mấy giây, đột nhiên bất đắc dĩ than thở một hơi, "Thì ra là như vậy."

Quả nhiên là huynh muội cùng huyết mạch.


Bọn họ đồng thời lựa chọn thay đối phương che giấu, muốn cho đối phương lưu lại trí nhớ trong sạch, cuối cùng làm cho mình mệt mỏi không chịu nổi.

Vậy mà hôm nay xem ra, làm cho người ta mỉm cười.

"Ngươi khi nào biết được?" Nạp Lan Lân thấy Tử Uyển còn một bộ dạng gặp quỷ không cách nào hồi hồn, không khỏi cười cười: "Chẳng lẽ là vào cái ngày mẫu phi chết?”

Tử Uyển giống như là rõ ràng bóc vỏ tôm, nhất thời các loại cảm xúc tất cả xông lên đầu, ùng ùng trống không, nàng nặng nề thở hổn hển một hơi, trái tim giống như là bị cái gì bắt lại, đều đã thở ra khí.

Trong phòng tĩnh mịch một mảnh..... Nàng cơ hồ cũng có thể nghe được âm thanh máu cả người hướng đầu óc chạy như điên.

"Ta, ta ta....."

Mấy cái "ta" cũng không nói tiếp được, nàng đột nhiên xoay người, nghĩ cứ như vậy trực tiếp xông ra, nhưng bởi vì quá mức hốt hoảng, phương vị hoa mắt tróng mặt, một đầu liền đụng vào trên ván cửa, này cửa gỗ cung đình danh gia tỉ mỉ điêu khắc cứ như vậy "bang đương" một tiếng ngã xuống đất, ở trong không khí vô cùng yên tĩnh, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Nạp Lan Lân nghĩ tiến lên đỡ, có thể nhìn nàng ôm đầu đưa lưng về phía hắn đứng, hai vai khẽ run, một bộ muốn lập tức chạy như điên, hắn không khỏi đứng tại chỗ, ấm giọng nói: "Tử Uyển, đừng khóc."

Nhưng Tử Uyển đã lệ rơi đầy mặt rồi, từng giọt từng giọt nước rào rào theo khuôn mặt lưu lại, nhất thời tức giận vô cùng cũng rất mừng, chân tướng thì ra là cũng không đáng sợ như vậy, trên thế giới không chỉ có một người thân, nàng còn có ca ca, còn có người trong lòng, nàng vì mình yếu ớt cùng nhát gan cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng vì mình dễ dàng như thế bị người đầu độc mà cảm thấy vô cùng tự trách.

"Đúng, thực xin lỗi....." Nàng chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, lớn tiếng khóc lên.

Nước mắt đan vào ở trên mặt, nàng vô cùng hối tiếc, mình nếu là lớn hơn một chút nữa, chẳng phải lanh chanh đem chút chuyện tình ẩn núp, cũng sẽ không vòng nhiều đường quanh co như vậy, sẽ không bị lão thái bà kia bắt được nhược điểm, cũng sẽ không làm ra nhiều việc ngốc như vậy.

Nàng không để ý hình tượng, gào khóc, đột nhiên trước mắt rơi xuống một bức tranh, khuôn mặt tinh xảo vô cùng đập vào mi mắt, thiếu niên y hệt số tuổi, cuộn giấy ố vàng có vẻ cũ kỹ, mà hắn cùng người bên cạnh cơ hồ dung mạo giống nhau, làm cho người ta sợ hãi than tuyệt mỹ.


"Này chỉ sợ là phụ thân." Hắn để dưới đất, lần đầu tiên, cảm giác thân thế của mình thật ra thì cũng không có làm cho người ta khổ não như vậy.

Có chút chuyện, một khi quên được, liền không cảm thấy nặng nề: "Chúng ta có lẽ còn có một mẫu thân xinh đẹp, đáng tiếc nàng lúc này bị nhốt, dùng làm lợi thế uy hiếp ta thoái vị."

Tử Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, Nạp Lan Lân nhẹ nhàng cười lên, ngoài cửa sổ bầu trời xanh thăm thẳm có vẻ vô cùng trong suốt, gió thu chậm rãi thổi qua, "Cho nên, có lẽ chúng ta còn có thể tìm được người thân chân chính..... Ta sẽ toàn lực cứu nàng ra ngoài, chỉ hy vọng, người mẹ này....."

"Chúng ta không cần." Tử Uyển đột nhiên đứng lên, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nam nhân trên bức họa, một cước dậm ở trên gương mặt tuấn mỹ kia, nức nở nói: "Chúng ta không cần, hoàng huynh!! Chúng ta không cần cái gì mẫu thân, cái gì phụ thân!"

Trí nhớ của nàng ngừng ở một ngày kia, một khắc kia, lúc nàng nghe hai chữ kia từ trong miệng mẫu phi nói ra, nàng như muốn hỏng mất tâm tình, coi như đổi thành  hoàng huynh, như vậy bị mẫu thân thương yêu nhất phản bội đau điếng người, há lại sẽ giảm bớt?

"Bọn hắn không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần bọn họ!" Tử Uyển cắn răng, cứng ngắc mà thẳng tắp đứng thẳng, gằn từng chữ một: "Chúng ta không phải vật phẩm, không phải có thể tùy ý vứt bỏ, bọn họ căn bản không quan tâm chúng ta..... Không quan tâm!"

Nàng lại hung hăng giẫm  hai chân lên bức họa, đem gương mặt xinh đẹp tràn đầy dấu chân đen như mực, sau đó mang theo tức giận đem bức họa xốc bay,đá nó đến nơi xa.

"Hoàng huynh, không có ai có thể uy hiếp ta! Không cho phép huynh vì một người xa lạ được gọi là mẫu thân mà buông tha, huynh vốn nên có tất cả! Nàng không đáng giá!" Nàng nắm chặt quả đấm, cắn nát răng ngà lại hung hăng nói. Nước mắt giắt lông mi của nàng lên, lại quật cường không muốn lưu lại dấu tích.

Bi thương tối tăm bao phủ trước vui sướng, ngưng kết thành một cỗ nồng nặc buồn bã, chỉ cảm thấy trái tim băng giá vô cùng, thấu xương y hệt lạnh lẽo.


"Ta sẽ không để cho lão thái bà kia được như ý!" Tử Uyển lạnh lùng nở nụ cười: "Nàng muốn, đơn giản là để cho con trai của nàng đi lên địa vị, năm ấy nàng thả ta một mạng, đơn giản chính là bởi vì nghe nói thu dưỡng hai đứa bé đặc biệt chúng ta, là có thể lấy được ưu ái tiên hoàng! Năm đó ở trên cầu kia, nàng nghe nói nữ nhân kia lại mang bầu Long thai, liền sinh lòng ác ý, nữ nhân kia cũng tự gây nghiệt không thể sống, hả hê quên hình, bị tỷ muội tương xứng hại chết! Hoàng huynh, vì Xuyên Hạ, huynh bỏ ra bao nhiêu muội tất nhiên biết, huynh trạch tâm nhân hậu, hạ không được quyết tâm đi chỗ chết, những thứ kia muốn hại người của huynh, nhưng nếu càng như thế, những người đó liền càng muốn hại huynh!"

Trạch tâm nhân hậu này.....

Nạp Lan Lân nhẹ nhàng cười cười, hắn không thể tìm ra trên thế giới này có người thứ hai so với hắn độc ác hơn.

Nếu không phải quả đào kia ngăn ở trước, yêu cầu hắn không cho tổn thương người vô tội, có lẽ ngày này đã sớm thay đổi.....

"Tử Uyển..... Không cần sợ..... Những người đó thiếu chúng ta, tóm lại phải trả lại....." Giọng nói của hắn thật thấp vang lên ở bên tai Tử Uyển, dừng một chút, tựa hồ vừa cười vừa đứng lên: "Chỉ là về hôn sự của ngươi, ta đang muốn....."

.....

Mà lúc này, Mặc Ngưng Sơ đang chôn trong một đống lớn công vụ, sắp phiền muộn, không ngừng nhảy mũi, nàng nghi ngờ nhìn một chút sắc trời ngoài cửa sổ, tựa hồ trở nên lạnh chút rồi, không khỏi run lên, nghĩ đến số mạng mình sắp bị lăng trì, nhất thời cảm thấy vô cùng ảm đạm, nàng có thể trở về hay không cùng Đại Ác Ma thương lượng một phen, đổi một cái chết tốt hơn so với kiểu này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận