Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chân tướng giống như một mũi tên, hung ác cắm vào trong lòng công tử Tịch, trên gương mặt thủy chung bình tĩnh vô ba của hắn, rốt cuộc chậm rãi nứt ra một khe hở.

Có lẽ hắn là đã sớm biết.

Bắt đầu từ đế đô, mỗi một chỗ có tin tức về "người kia", đều có liên hệ với Mặc Ngưng Sơ, tiềm thức của hắn không nguyện suy nghĩ, không muốn đi suy tư. Bây giờ nàng đã gả làm thê tử người khác, con đường của hắn còn chưa bắt đầu, cũng đã tuyên cáo dừng lại.

Hắn tìm kiếm khắp thiên hạ nhiều năm như vậy, nàng tránh không kịp.

Hắn đã sớm mất đi tư cách.

Hôm nay, vì sao thống khổ bức bách, làm hắn không thể không thừa nhận sự thật này?

Nhìn nam nhân vẫn luôn hồ đồ không tỉnh bắt đầu dao động, trong lòng Nạp Lan Ngôn mỉm cười.

.............

Khi còn nhỏ, mọi ánh mắt của hắn chỉ tập trung ở trên người ca ca xinh xắn mà lạnh lùng.

Một năm kia, hắn mới mười tuổi, trong hoa đài ở đế đô.

Công tử Tịch cũng mới mười bảy tuổi, liền hội họp văn sĩ trong thiên hạ cùng tụ tập trong cung, nói là thưởng nhạc, thật ra thì chỉ là trò nhàm chán của hoàng tộc có tiền. Nhưng trong lòng hắn tràn đầy mong đợi ca ca chỉ xuất hiện một hồi, liền cáo từ rời đi.

Nơi như vậy y biết hắn không thích, mà ca ca trời sanh thích độc hành, hắn rời đi cũng không làm cho các hoàng huynh để ý.


Nhưng y không cách nào bỏ qua mất mác như vậy, nhích lại gần cái vị trí ở góc của hoa đài, từ cái hướng kia, có thể nhìn rõ ràng tất cả mọi người từ phòng khách đi ra.

Nhưng hắn cũng không có thấy ca ca.

Đợi đến tâm phiền ý loạn, ca ca vẫn không có rời đi, liền đại biểu hắn vẫn còn ở phòng khách, y đột nhiên rất muốn đi tìm hắn, nhưng thình lình ngay lúc đó, bóng dáng mặc gấm bạch sắc xông ra ngoài.

Gương mặt kia rõ ràng không phải là ca ca, nhưng hắn tựa hồ rất gấp, cũng không có che giấu nhiều hơn, tấm lưng thẳng đứng kia giống như là Thúy Trúc, khẩn cấp bước đi —— y sẽ không nhận lầm, bởi vì đó là bóng dáng không cách nào biến mất trong đầu mà y âm thầm nhìn vô số lần.

Không có dũng khí tiến lên nói chuyện với hắn, chỉ có thể ngày ngày đứng xa xa nhìn bóng lưng của hắn.

Đường cong của lưng hắn là tuyệt đẹp như thế, không có ai hơn được.

Coi như mặc xiêm áo vải thô che giấu, coi như chỉ có thấy được sau lưng thiếu niên kia, nhưng vẫn có thể vô cùng xác định, đó chính là ca ca.

Trong cung, khi hoàng tử năm tuổi sẽ được học tập các loại thuật phòng thân, mà bản lãnh dịch dung tựa hồ rất khó, nhưng hắn chưa từng hoài nghi ca ca thông minh này sẽ không học được.

Y chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng lấy cớ đi nhà nhà vệ sinh rời đi chốc lát, y cũng không biết dũng khí từ đâu tới, trong khoảnh khắc như vậy, y gần như suýt bộc phát tâm tình của mình, chỉ muốn nói cho ca ca, y nhận ra hắn rồi, tựa như, mấy huynh đệ chơi trốn tìm trong cung đình vậy, cảm giác thắng lợi tràn đầy vui sướng, vô cùng tự hào, còn có vui vẻ như vậy.

Y cố ý đi trong góc khuất, cố ý mua một cây quạt bình thường, che kín mình ở trong bóng tối, muốn cho hắn một cái kinh hỉ.

Nhìn thấy hắn tới chỗ một lão bà bà bán mật đường, mua tất cả mật đường, hắn cho là, đó là mua cho Tử Uyển công chúa ở trong cung.


Nhưng là, y cũng nhìn thấy bên cạnh hắn, là một tiểu cô nương áo trắng xinh đẹp giống như búp bê.

Nàng tức giận chạy mất, ca ca lại tiến lên đuổi theo.

Y làm bộ lơ đãng, đứng ở sau lưng ca ca bên cạnh quán nhỏ bán đồ sứ cách đó không xa này, vô cảm liếc nhìn chén sứ thô ráp này không so nổi với ngay cả đồ vớ vẩn trong cung, hắn lại lật xem rất lâu.

Ca ca ngăn ở trước mặt tiểu cô nương kia, dây dưa đánh cuộc với nàng.

Đó là giọng nói của ca ca, ngay cả một chút thay đổi cũng không có. Nhưng không phải lành lạnh, mà là nóng bỏng, kiên nhẫn, nóng như muốn hòa tan người khác. Nhưng nhiệt độ kia, lại có thể hoàn toàn đông cứng hắn.

Một ngày kia, khi ánh mắt ca ca tập trung trên người cô gái nhỏ mua mật đường, ánh mắt của y, cũng gắt gao đuổi theo hắn. Hắn chuyên chú trên người nàng như thế, không chút chú ý trong đám người di chuyển bên cạnh cũng có tầm mắt nóng rực y như mình.

Ngày đó, y mất một thỏi bạc tử cho tiểu thương bán đồ gốm. Ở quầy hàng y trốn tránh hồi lâu, cho đến khi nhìn ca ca lưu luyến không thôi nhìn bóng lưng cô gái nhỏ, cuối cùng rời đi.

Mà một ngày kia, dường như hắn đã hiểu ra cái gì gọi là ghen tỵ, điên cuồng ghen tỵ, gần như là lửa cháy trên đồng cỏ, muốn hủy diệt tâm tình y.

Vẫn kéo dài cho tới bây giờ. 

.............


.........

Nạp Lan Ngôn ngẩng đầu nhìn công tử Tịch, cười nói: "Vụ Tịch Điện hạ, Mặc Ngưng Sơ sắp bị lăng trì xử tử, chẳng lẽ ngươi thật sự tuyệt không đau lòng?"

Hắn tiếp tục khuyên nhủ từng chữ: "Chỉ có ngươi có năng lực bảo vệ nàng, không phải sao? Chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta một tay, sau khi chuyện của ta thành công, Ngươi dẫn nàng trở về Lan Nguyệt quốc, giấu nàng ở bên cạnh. Mỗi ngày mỗi đêm, cùng nâng cốc nói cười với nàng, nghiên cứu âm luật, cớ sao mà không làm?"

"Thứ Tiểu Sơ muốn không phải là những thứ này." Công tử Tịch duy trì giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại đang sôi trào không ngừng, hết sức che giấu dao động trong lòng, cười khổ nói: "Cửu vương gia, ngài tội gì phải bức bách ta? Nếu như ngài có thể có đầy đủ chỗ tốt để đả động Lan Nguyệt quốc chủ, hắn tất nhiên sẽ trợ giúp ngươi. Hiện giờ, ta chỉ là một tiên sinh dạy học tôm ép, không có bất kỳ quyền lợi có thể giúp ngài đạt tới mục đích ngài mong muốn."

"Đương nhiên là ngươi có." Nạp Lan Ngôn cười cười, dùng khóe mắt nhìn về phía tên quan viên nho nhỏ kia: "Ngươi không muốn, ta cũng sẽ làm cho ngươi cam tâm tình nguyện đồng ý..... Không phải ta đã nói rồi sao? Ta cùng với quốc chủ có thể định ra hiệp nghị quân tử, muốn ngươi tâm cam tình nguyện trở về nước, ta đương nhiên nói được là làm được....."

Cho dù lời của y có lý, nhưng trong giọng nói của y mơ hồ tiết lộ ra mùi vị nguy hiểm. Ngay lúc này, đôi mắt đen nhánh của y chăm chú nhìn chằm chằm hắn như nhìn con mồi: "Dĩ nhiên, ta cũng không phải là người không phân rõ phải trái. Ta sẽ không bức bách ngươi trở về, nhưng ta lại vô cùng cần Lan Nguyệt quốc cứu trợ, làm thế nào mới tốt đây?"

"..... Xin lỗi....."

"Không cần xin lỗi, ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi một con đường khác." Nạp Lan Ngôn cười nói với nữ tử đứng yên ở một bên thật lâu: "Hải Đường, lấy đồ vật đưa đến tay Vụ Tịch Điện hạ."

Đây hẳn là nữ nhân vẫn hầu hạ ở bên cạnh Du Tử Tu, Hải Đường.

Nàng cười cười, móc ra một cái hộp trong ngực, nàng nhẹ nhàng linh hoạt mở nó ra, một viên thuốc màu bùn yên lặng nằm trong đó, dưới nến đỏ lay động, lóe ra ánh sáng u ám không rõ.

"Đây là thuốc giả chết ta chuẩn bị cho ngươi. Một tháng này, đành phải uất ức Vụ Tịch Điện hạ phối hợp một phen." Nạp Lan Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười: "Chỉ cần ngươi giả chết, ta lại đem di thể của ngươi đưa về Lan Nguyệt, khiến Lan Nguyệt quốc chủ tưởng lầm là Xuyên Hạ Đế Vương giết chết ngươi. Như vậy hắn sẽ chịu bỏ ra binh trợ giúp ta, chinh phạt Xuyên Hạ, thuận tiện, cũng có thể cứu người yêu trong tâm ngươi..... Cớ sao mà không làm đây?"

"Mưu phản là tội lớn! Xuyên Hạ Đế Vương có chỗ nào không tốt, vì sao ngươi phải khuấy đảo thiên hạ chứ? Dân chúng cần yên bình, quốc gia cần yên ổn, quyền thế cũng không phải tất cả, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy?"

"Cần gì sao…...?" Nạp Lan Ngôn đột nhiên rũ mắt xuống, giống như đang suy tư một vấn đề hết sức nghiêm túc, y đột nhiên cười: "Ta nghĩ muốn gì đó..... Chỉ có đoạt đi tất cả của hắn, tước đoạt tất cả năng lực của hắn, hắn mới có thể thuộc về ta. Ngươi nói xem, khổ tâm của ta kiên trì nhiều năm như vậy, làm sao có thể buông tha? Về phần người khác, ta không muốn trông nom, cũng không cần trông nom....."


"....."

"Ngược lại Vụ Tịch Điện hạ, nếu ngài không nguyện ý ăn viên thuốc này, ta không ngại ngay lập tức giết đứa bé này trước mặt ngươi, cưỡng bách ngươi ăn hết..... Ngươi xem, ta là kiên trì như vậy muốn ngươi cam tâm tình nguyện, chưa từng có bức bách."

Với loại lang sói giảo hoạt tàn nhẫn như vậy, vĩnh viễn nói không có bất kỳ đạo lý gì hết.

Công tử Tịch hít một hơi thật sâu, tầm mắt rơi vào trên mặt "Triệu Mộc", hắn yên lặng cúi thấp đầu, cũng không ầm ĩ, không hoảng hốt, cũng không biết có phải là bị dọa sợ đến ngớ ngẩn hay không, trở nên lạnh lẽo mà không có tức giận. Cũng tự oán mình, khó có được một người gần gũi, lại kéo hắn vào trong nguy hiểm. Hắn cảm thấy rất là xin lỗi.

"Nếu như ta làm theo, ngươi phải thả hắn. Một tháng sau ta tỉnh lại, nhất định phải nhìn thấy hắn còn sống xuất hiện trước mặt ta." Hắn nói.

"Dĩ nhiên." Nạp Lan Ngôn cười hết sức vui vẻ: "Còn về Mặc Ngưng Sơ, ngươi cũng không có dặn dò đặc biệt nào sao?"

Thân thể Công tử Tịch cứng đờ, máu cả người giống như đang sôi trào, quả đấm của hắn siết chặt lại buông ra, có chút khàn khàn nói: "Xin đừng tổn thương tính mệnh của nàng, để nàng tự do."

Dứt lời, một tay liền cầm lấy viên thuốc màu bùn kia, một hớp nuốt vào.

Chỉ trong chốc lát, một cỗ sức lực hung mãnh liền từ mủi chân bắt đầu bốc lên, giống như có vô số rắn độc chui vào máu thịt của hắn, hung hăng cắn xé  hắn, cảm giác đau kịch liệt thật nhanh tập kích hắn, lập tức hai mắt tối sầm, ngã trên mặt đất. Đến động cũng không động một cái.

Hải Đường yên lặng đi lên trước, sờ sờ mạch của hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Cửu điện hạ, độc tình đã gieo xuống, chờ một ngày sau hắn tỉnh lại, sẽ điên cuồng thích đứa bé kia, không tiếc tất cả đoạt lại nàng."

Không ai nhận ra "Triệu Mộc" cứng đờ.

Nạp Lan Ngôn ôm công tử Tịch đến  trên giường, đắp chăn cho hắn, thực hiện được âm mưu khiến khóe môi càng phát ra ý cười nhiều hơn: "Muốn cho tên ngốc chết này tự nguyện hạ độc tình, ngược lại thật sự là khiến Bổn vương mất sức lực rất lớn." Dừng một chút, nhìn về phía Hải Đường ở bên cạnh: "Nếu không, ta hạ trên người ca ca, vậy không phải là một công đôi việc sao?"

"Rất là xin lỗi, Cửu điện hạ." Hải Đường nhún vai một cái: "Miêu Cương tình cổ phải là đối phương tự nguyện hạ. Hơn nữa, tình cảm đưa tới chỉ có thể là tình cảm bị đè nén vốn tồn tại trong lòng hắn. Công tử Tịch thích Mặc Ngưng Sơ, cũng không dám thừa nhận, độc tình vừa đúng giúp cho hắn, khiến thứ tình cảm đó gia tăng vô hạn. Nhưng nếu hạ trên người hoàng huynh ngài, sẽ chỉ làm hắn càng yêu nữ tử kia hơn..... Mà không có chỗ của ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận