Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Một gáo nước trong vắt dội vào trên mặt của nàng, thắt lưng Mặc Ngưng Sơ truyền tới một sức lực, liền dễ dàng bị kéo quay trở lại.

"Gần đây nàng ngủ nhiều hơn so với bình thường." Ngón tay của hắn từ trên gò má của nàng trợt xuống xương quai xanh gầy yếu mà bóng loáng của nàng.

"....." Chuyện này không phải là cần cảm tạ một vị bệ hạ đêm hôm sinh khí dồi dào khác thường ban tặng sao.

"Chẳng lẽ là sắp tới mùa đông rồi, gần đây Đại Hoa cũng không di chuyển mấy, cũng lười giống nàng....."

".....!"

Quan trọng là —— Đại Hoa là một con rắn cực lớn vô cùng đẹp đẽ do người Tây Vực tiến cống

Nghe nói con rắn kia đặc biệt bổ dưỡng, Mặc Ngưng Sơ không chịu giết, liền khoanh một mảnh đất để nuôi nó.

"Quả đào nhỏ, nàng đang thầm oán ta sao?" Nạp Lan Lân mang vẻ mặt mỉm cười, chống một nửa đầu, lười biếng ngâm mình ở trong nước.

Gương mặt tuấn tú xinh đẹp đến nỗi cả người lẫn thần tiên đều phải ganh tị, động tác như vậy bày ra tư thái mê người, sợi tóc hòa tan ở trong nước, ướt sủng.

Mặc Ngưng Sơ khó khăn di chuyển tầm mắt: "..... Không, không phải." 

"Nàng như vậy là muốn trốn tránh ta sao?"

"Không, không dám....." -_-|||


"Vậy tại sao nàng không nhìn thẳng vào mắt ta?"

"....." Ngươi thế này là muốn bức ta đến đường cùng sao!

Nàng cũng không dám nói, là bởi vì hắn quá lấp lánh mà khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Mặc Ngưng Sơ bối rối đưa mắt nhìn vào trong nước, lại không cẩn thận chạm phải một vị trí của vị bệ hạ đang ở trong nước, mặt "phụt" một cái đỏ hồng hết cả, rối loạn ngẩng đầu lên, lập tức lại đối mặt với một đôi mắt sáng ngời.

"Rõ ràng đã xem rất nhiều lần, còn xấu hổ như vậy à." Hắn cười.

"....." Không phải da mặt tất cả mọi người đều dày như da mặt của ngươi.

"Nàng đã rất lâu không chủ động âu yếm với ta."

"....." Da mặt của ngươi sao lại dày như vậy.

"Lần nào cũng là ta chủ động, quả đào nhỏ này một chút bổn phận thê tử duy nhất của ta cũng không làm được."

"....."

Mặt Mặc Ngưng Sơ vì mấy chữ "thê tử duy nhất " mà đỏ hơn.

Hơi nước mờ mịt, lượn lờ giống như ở trong sương mù, lông mi khẽ run, sắc mặt hồng như trái đào, tiểu cô nương thướt tha duyên dáng đứng ở trong nước không ngừng hốt hoảng như chú nai nhỏ, khiến cổ họng Nạp Lan Lân khẽ giật giật, ánh mắt càng thêm sâu xa, nụ cười trên khóe môi càng sâu.

"Ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì nàng, chẳng lẽ nàng không nên cảm tạ ta sao?"

"....." Cảm tạ ngươi đem "Ngưng phi" đến một nơi không có tên, một nơi đến cả cứt chim cũng không có, quang minh chính đại giấu nàng bên dưới này sao.

Mặc Ngưng Sơ vô cùng uất ức.

"Giấu nàng đi, lần này sẽ không ai có biện pháp đến gần nàng." Nạp Lan Lân cười vô tội.

"..... Nhưng, nhưng ngươi ngay cả người nhà của ta cũng lừa gạt....." Đây là điều nho nhỏ Mặc Ngưng Sơ cảm thấy hối tiếc.

Lập thái tử, tiểu đệ Mặc Li của nàng trở thành bạn cùng học với thái tử, thậm chí có lúc nàng còn có thể nhìn thấy bọn họ ra vào ngự thư phòng, rõ ràng gần trong gang tấc, lại không có cách nào nói một câu, điều này khiến nàng hết sức rối rắm.

"Ít nhất, cũng nên thông báo với mấy huynh đệ và phụ thân mẫu thân....." Ngón tay Mặc Ngưng Sơ xoắn thành bánh quai chèo, thận trọng nhìn hắn, mặc dù khi Ma vương quyết định chuyện lớn, luôn luôn không ai có thể lường trước được, nhưng nàng vẫn hy vọng có thể thay đổi.

Nạp Lan Lân dừng một chút, giống như đang suy nghĩ về đề nghị của nàng, sức lực đặt ở trên eo nàng thu chặt, từ trên cao mỉm cười nhìn nàng: "..... Vậy trước tiên nàng hãy hôn ta đã."

"....."


"..... Không muốn sao?" Nạp Lan Lân có vẻ hết sức tiếc nuối.

Giống như nếu bỏ lỡ cơ hội này nàng cũng đừng mong còn có cơ hội nào khác thực hiện nguyện vọng.

Vì vậy Mặc Ngưng Sơ bị dụ dỗ mê hoặc.

Nàng chần chừ hướng lên phía trước, hướng tới gần đôi môi mỏng mềm ướt, nhẹ nhàng chạm một cái, rồi lập tức rụt trở về.

Không khí dừng lại mấy giây.

Nạp Lan Lân cười híp mắt nhìn nàng: "..... Thế này cũng gọi hôn?"

".....!"

"Nàng không có vươn đầu lưỡi, cũng không nghiêm túc, cho nên, không tính."

"....."

Mặc Ngưng Sơ âm thầm dâng lên lệ nóng, nhắm ngay cái miệng ghê tởm của hắn hôn một cái, nhưng hắn thận trọng ngậm chặt lại, nàng thử vài cách, cũng không thể khiến môi hắn mở ra. Trong trí nhớ của nàng, thoáng một cái đã bị công thành đoạt đất vô cùng tự nhiên, nhưng tại sao lúc này lại hoàn toàn không thực hiện được với hắn.

"Chàng, chàng mở miệng ra."

Mặt của Mặc Ngưng Sơ đã đỏ nhừ.

Bả vai Nạp Lan Lân dường như nhịn không được rung rung, nụ cười trong mắt cơ hồ sắp bùng nổ, nhưng mà vẫn hết sức phối hợp khẽ mở môi ra.

Kỹ thuật của nàng không lưu loát cũng chẳng thuần thục, liếm liếm giống như chú mèo nhỏ, cái lưỡi thơm tho khéo léo chớp mắt đưa vào đến một cái, liền lập tức muốn rút lui.


Nạp Lan Lân thở dài giữ chặt gáy nàng, cuốn lấy cái lưỡi vừa đưa vào thăm dò của nàng.

Khuôn mặt đẹp nguy hiểm gần ngay gang tấc trước mặt nàng, mạnh mẽ càn quét cơ hồ sắp lấy đi tất cả hô hấp của nàng. Rõ ràng cũng cùng là một nụ hôn, nhưng hắn lại có sức mạnh có thể cướp đoạt tất cả của nàng, hôn nàng nghiêng trời lệch đất, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Sau lúc đôi môi rời đi, nàng vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt nhìn hắn, hơi nước ở chung quanh bay lên xoay tròn, cơ bắp của hắn cách một tầng hơi nước, mơ hồ như không thấy được.

Nàng dừng một chốc, thật vất vả để đầu óc thanh tỉnh lại, đang muốn mở miệng: "Chàng...."

Đôi môi lại bị chặn lại

Hắn đang giữ gương mặt của nàng, vững vàng hôn lên cánh môi của nàng, chỉ cảm thấy thân thể trời đất quay cuồng, toàn bộ bị ép vào trong nước. Tiếng "ào ào" rất nhỏ vang lên, sống lưng của nàng đã chạm tới đáy áo được nước ấm ở đáy ao ngâm ấm, tiếng thở hồng hộc bốn phía bị nước tràn qua đỉnh đầu che mất, xung quanh mãnh liệt, lỗ tai không nghe rõ bất cứ cái gì, chỉ có cảm giác hô hấp nóng rực của hắn trên cánh môi là hết sức chân thật.

Lần này, nàng thật sự sẽ chết chìm rồi.

Nàng khóc không ra nước mắt cố gắng tìm kiếm chút không khí để hô hấp, hơi thở trên đôi môi hắn quấn chặt xung quanh nàng, giống như một loại dây leo, quấn chặt lấy mỗi một tấc của nàng, tay chân nàng luống cuống chỉ biết ôm chặt thân thể đang áp xuống của hắn, đang lúc hết đường thối lui lại có một vật cưng cứng chống đỡ nàng, sinh ra cảm giác rất lo lắng. Nhưng có thể ngừng được sao.

"Bành bạch!"

Bọt nước văng khắp nơi.

Ngay trước lúc nàng chỉ thiếu chút nữa mất mạng, hắn rốt cuộc "tốt bụng" kết thúc nụ hôn kia, lôi nàng lên, nhìn nàng không còn hơi sức nằm ở trên lồng ngực của hắn, gương mặt trơn bóng đỏ bừng, cái miệng nhỏ đang ra sức thở, vẫn không quên "quan tâm đầy đủ" vuốt vuốt sống lưng nàng: "Ai bảo nàng quyến rũ ta?"

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận