Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn, trong tay dường như còn lưu lại dư vị của túi thơm.
Thật khó hiểu. Nàng chậm rãi muốn đưa lên mũi ngửi, lập tức lại bị Nạp Lan Lân khác thường nhanh chóng bắt được bàn tay, lau đến khi sạch sẽ, "Ngoan, nơi này bẩn, trở về."
Mặc Ngưng Sơ nheo mắt giống như mèo vậy.
"....."
Nạp Lan Lân dừng một chút, chột dạ muốn đem nàng ôm vào trong ngực, thấy nàng giống như thường ngày, bộ dáng phục tùng như mèo rơi vào trên ngực hắn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Tối nay đã quá muộn, ta xử lý xong công vụ ở đây, sẽ trở về ngủ cùng nàng....."
Nàng dường như gật đầu một cái, ánh nến đỏ chập chờn, đem bóng dáng nàng kéo dài ra. Ngoài cửa sổ lấm tấm, hoàng cung trong trẻo lành lạnh thậm chí có thể nghe được thanh âm từ phía xa của đội quân vẫn đang không ngừng ở giữa hồ tìm vớt, tiếng nước bùm bùm đó, cực kỳ giống như tiếng tim đập của bọn họ lúc này, từng tiếng từng tiếng, nảy lên trên bè gỗ lay động.
Nạp Lan Lân sờ sờ tóc của nàng, nói: "Trong mấy ngày này, sợ rằng cũng không có biện pháp bồi nàng, đợi ta xử lý xong những chuyện này, ta liền....."
"..... Tại sao muốn làm như vậy?" Nàng đột nhiên tràn ra một thanh âm thật nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi.
Nạp Lan Lân sửng sốt, chợt kéo nàng ra khỏi lồng ngực.
Mặc Ngưng Sơ cúi đầu, đôi tay nhỏ bé giống như bánh quai chèo xoắn lại với nhau, hắn không nhìn được nét mặt của nàng, nhưng có thể nhìn thấy ngón giữa của nàng càng bấm càng sâu vào mu bàn tay, như vậy hạ xuống, chính là hai đạo dấu thật sâu.
Hắn vội vã đưa tay tách ra, nhưng nàng bóp quá chặt, căn bản gỡ không ra, hắn lại sợ dùng sức quá lớn khiến nàng bị thương, không thể làm gì khác hơn là hạ mềm thanh âm: "Quả đào ngu xuẩn, buông ra."
"....."
"Ngoan, nghe lời."
"....."
Nàng giống như quyết tâm ban mưa gió bất động vững như núi, một loại liều mạng không muốn buông ra ngón tay đang quấn quít này, giống như nếu buông ra, tất cả dũng khí nàng dùng để nhịn xuống nước mắt đang đảo quanh trong hốc mắt, cũng sẽ tan thành mây khói.
Nàng mấp máy xuân, có chút đứt quãng nói: "Cái đó..... Túi thơm....."
"Cái đó cũng không có gì, gần đây quá mệt mỏi, Thường Tự liền lấy một túi thơm giúp tỉnh táo, ta có thể để Thường Tự làm chứng..... nàng đừng suy nghĩ nhiều."
"..... Dạ." Nàng lại ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Nàng thật ra thì cũng rất muốn không suy nghĩ nhiều.
Chỉ là kể từ một ngày kia, hắn nói muốn có một đứa con trai, nàng liền ngây ngốc trở về chế tao một bộ bảng kế hoạch, đem tất cả ăn cái gì thì thích hợp, kiêng kỵ ăn cái gì, tốt nhất cho quá trình sinh con rõ ràng rành mạch nhóm lại thành một danh sách, trong đó liền bao gồm cả những hương liệu cần tránh trong cung đình, từng loại từng loại, loại nào là cấm kỵ với phụ nữ có thai, cũng đều ghi lại không hề bỏ sót.
Cho nên, nàng thật sự rất muốn làm bộ như mình không có suy nghĩ nhiều.
Hắn rất mệt mỏi, rất vất vả, nhất định là lý do tự nhiên của hắn, nhất định là an bài tự nhiên, mình phải ngoan ngoãn..... Không nên suy nghĩ nhiều.....
"Ta, ta đi về trước đây....."
Mặc Ngưng Sơ nhỏ giọng nói, từ trên người của Nạp Lan Lân trượt xuống, có chút hoảng hốt liền muốn đi ra ngoài.
"Quả đào, hiện tại ta mệt chết đi, nàng không phải muốn ồn ào....." Nạp Lan Lân vuốt vuốt mi tâm, muốn tìm một cái cớ trấn an nàng, nhưng hắn thật sự bị một chồng lớn hồ sơ phiền muộn luống cuống tới cực điểm, hiện tại hễ mở to mắt, cũng dường như có thể thấy đủ các loại câu chữ chằng chịt, cùng với báo cáo vẫn không rõ tung tích của Thủy Trúc, điều này làm hắn mệt mỏi không dứt.
"Ta, ta không có ồn ào....."
"Vậy nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta."
"....."
"Nàng nghe lời, đừng làm rộn không được tự nhiên, cái túi thơm đó thật sự cái gì cũng không phải..... nàng hiểu?"
Nàng lại gật đầu một cái.
Nhưng biểu tình lại tuyệt không giống như là hiểu! Hắn tự tay nâng cằm của nàng, lại bị nàng né ra không để lại dấu vết.
"Quả đào nhỏ!" Hắn cau mày hô.
Mặc Ngưng Sơ rụt một cái, lui về phía sau.
"Tử Uyển có thể..... hài cốt không lạnh..... Đông Bắc náo động, lâu hơn một chút mới có thể bình ổn lại, ca ca của nàng cũng bị vây ở trong trại địch." Hắn vuốt vuốt sợi tóc của nàng, nói: "Cho nên, quả đào nhỏ, đừng làm rộn."
"Ta cũng rất lo lắng cho Tử Uyển! Ta cũng rất lo lắng cho ca ca! Mà ta cũng rất lo lắng cho chàng!" Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc cắn răng, chợt ngẩng đầu đối diện tầm mắt của hắn, hai mắt đen lúng liếng trợn to, nước mắt cứ như vậy một giọt một giọt nhỏ xuống: "Ta cũng muốn sinh bảo bảo! Ta cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của chàng! Ta, ta không làm khó chàng.... Chàng xử lý công vụ thật tốt đi, mấy ngày nay chàng cực khổ rồi, ta..... Ta đi về....."
Nàng xoay người liền vọt ra khỏi cửa, Nạp Lan Lân rốt cuộc thanh tỉnh, tự biết đại sự không ổn, thông minh như nàng, sao có thể dùng ngôn ngữ ngây thơ như vậy lừa gạt?
Hắn đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình là ngu xuẩn tới cỡ nào, lúc thấy nước mắt của nàng, mới giống như đột nhiên hiểu mình dù có làm cái gì, nàng nhất định cũng đã đoán được, nhất định đang chờ mình cho nàng một lời giải thích!
Nhưng hắn còn một mực cho là nàng chỉ là cáu kỉnh, chỉ cần nhẹ nhàng dỗ dỗ dành dành, là có thể khiến cho nàng ngoan ngoan ngoãn ngoãn.
Nạp Lan Lân dùng khinh công, liền muốn đuổi theo hỉnh ảnh nhỏ nhắn chạy như điên kia, nhưng đột nhiên, một cái bóng xông tới ngăn cản trước mặt.
"To gan!!" Hắn đưa tay liền muốn đánh, cũng đang muốn chém đứt ót đối phương, lại miễn cưỡng ngừng lại, "Cút ngay!"
Sắc mặt hắn lạnh lùng liền muốn vòng qua người kia đuổi theo về phía trước, nhưng mắt cá chân lại bị giữ lại, người nọ chợt dập đầu, "Xin bệ hạ hãy nghe ta nói mấy câu!"
Gần đó Hỉ công công cũng mang theo một đội cấm vệ quân thở hổn hển chạy tới, run run rẩy rẩy quỳ xuống nói: "Bệ, bệ hạ, tiểu nhân không có ngăn lại Mặc viện sĩ..... Xin, xin bệ hạ thứ tội..... Hắn, hắn đợi ở ngoài viện một hồi lâu, cũng không thấy bệ hạ gọi đến, liền..... Liền tự mình xông vào....."
Nạp Lan Lân ánh mắt rét lạnh, lúc ngẩng đầu lần nữa, quả đào nhỏ kia đã chạy không còn thấy bóng dáng, mà chân còn bị một đại nam nhân giữ chặt, còn là ca ca của quả đào, vị hôn phu của Tử Uyển, trước mặt nhiều người như vậy, hắn đạp cũng không được, không đạp cũng không được, cắn răng, dùng mật hiệu nói: Thường Tự, đi xem nàng cho trẫm! Thiếu một cọng tóc, ta sẽ lấy mạng ngươi!
Vì vậy, trong bầu trời đêm, thổi qua một đạo gió lệ rơi đầy mặt.
Mắt của Nạp Lan Lân lúc này mới lạnh lùng nhìn xuống người đang quỳ trên đất: "Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?!"
Mặc Chuẩn Du hành đại lễ, mới vừa rồi một chưởng kia tuy không có đánh xuống, chưởng phong lại uy lực mười phần, hắn đành chịu đựng, khóe môi máu đã tràn ra.
Hắn níu chặt thầm nghĩ: "Xin bệ hạ chấp thuận để thần tháo khô nước của Cẩm Hồ!"
"Nếu như có thể làm! Trẫm sớm đã tháo rồi!!"
Mặc Chuẩn Du mím môi, vẫn cố chấp như vậy: "Ở trên giang hồ thần có mấy bằng hữu dẫn nước rất giỏi, nếu có thể, xin bệ hạ cho phép thần thử một lần."