Mặc Chuẩn Du tiếp tục nói: "Nếu là Tử Uyển..... đã chết, nhất định xác sẽ nổi trên mặt nước, nhưng giờ đã là ngày thứ ba, cho nên, nàng nhất định..... Nhất định....."
Nạp Lan Lân gian nan nhịn không được ngọn lửa muốn đi gặp Mặc Ngưng Sơ, mắt nhìn xuống hắn, đột nhiên cười lạnh: "Nhất định cái gì? Nếu là thi thể bị rong rêu đươi nước (thủy tảo) cuốn lấy, rửa nát trở thành bạch cốt (xương trắng) um tùm, cũng sẽ không nổi lên được!"
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Mặc Chuẩn Du trở nên trắng bệch.
Lòng hắn gấp gáp như có lửa đốt, liên tục hai ngày, hắn đi theo hàng loạt đội ngũ cứu viện lặn xuống đáy hồ, mỗi một lần, trong lòng hắn lại sợ hãi nơi này sẽ có bóng dáng của nàng. Lúc nghe được tin tức kia, cảm giác hệt như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh (sét đánh trên đỉnh đầu) hắn đến giờ cũng không muốn hồi tưởng lại.
Mà bây giờ, chưa từng có tuyệt vọng như vậy, quỳ rất lâu trên mặt đất, trong lòng suy nghĩ sắp đau chết cũng tốt, liên tục hành hạ không cách nào ngủ được, vừa nhắm mắt, trong đầu tất cả lại đều là khuôn mặt đầy nước mắt, tái nhợt vô sắc của nàng.
"Ngươi đi vào cho trẫm." Nạp Lan Lân lạnh lùng nói, xoay người đi vào Ngự Thư Phòng.
Mặc Chuẩn Du cũng yên lặng theo phía sau, đóng kỹ cửa lại, một cái chớp mắt, cổ áo đã bị hung hăng túm lấy, Nạp Lan Lân lạnh lùng vung tay, hắn liền bị ném đụng lên trên vách tường cứng rắn.
Mặc Chuẩn Du nuốt một búng máu tanh, lại bò dậy từ trên mặt đất, nghiêm túc quỳ gối trên đất: "Xin bệ hạ thành toàn."
"Hiện tại đã biết lo lắng cho Tử Uyển rồi sao?" Nạp Lan Lân híp mắt nhìn hắn: "Cho tới nay, trẫm dễ dàng tha thứ cho Mặc gia các ngươi, bỏ qua cho Mặc gia bọn ngươi, ngươi cho rằng, trẫm thật sự cái gì cũng không biết sao?!"
Mặc Chuẩn Du mím môi, bên môi của nam tử trưởng thành cao lớn này có màu xanh của râu ria, lảo đảo vội vã mà bi thương thảm thiết, hắn quỳ trên mặt đất, mái tóc còn chưa khô bọt nước.
Nạp Lan Lân đi lên trước, nắm lấy cổ áo hắn, tức giận nói: "Tử Uyển mất mạng là cấp bách, nhưng cũng không kích động, ngày đó, ngươi đến tột cùng đã nói cái gì với Tử Uyển, mới khiến cho nàng nổi lên xung đột với Ninh thái hậu?! Ngươi cũng đã biết, cho đến giờ cây cầu kia là cơn ác mộng của nàng!".
Các ngón tay của Mặc Chuẩn Du chợt nắm lại thành quyền, con ngươi của hắn co lại.
Ngày đó, hắn nói với Tử Uyển, hắn có lẽ không xứng với nàng.....
Bởi vì, Mặc gia là tội nhân.
Trừ Mặc Li cùng Mặc Ngưng Sơ không biết chuyện, những người còn lại, đều là đồng lõa.
Thanh âm của Nạp Lan Lân mang theo tức giận, nếu không phải Tử Uyển thích, hắn thực sẽ một cái tát đánh chết cái tên nam nhân không nóng không lạnh này: "Ta đã chỉ rõ với ngươi như vậy, chuyện cũ có thể sẽ bỏ qua tất cả cho Mặc gia, ngươi vì sao còn chết đầu óc như vậy? Chuyện đã qua rồi, chuyện Mặc gia chứa chấp Du Tử Tu ta sẽ không truy cứu, nếu ngươi thích Tử Uyển, chẳng lẽ không thể đối tốt với nàng một chút?!!! Nàng là một công chúa hoàng tộc, tại sao lại chỉ muốn vì một viện sĩ nho nhỏ như ngươi mà ăn nói khép nép?!"
Hai mắt Mặc Chuẩn Du bi thương rủ xuống, nếu có thể, hắn làm sao lại không muốn chăm sóc Tử Uyển thật tốt.
Nhiều năm như vậy, tình cảm của nàng đối với hắn, hắn sao có thể không nhìn thấy.
Chỉ là.....
Chuyện hắn giúp phụ thân giấu giếm, đâu chỉ mỗi chuyện này?
Ngay cả trước mặt bệ hạ cao cao tại thượng này, cho tới bây giờ đều là thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), trong lòng biết rõ ràng cũng chỉ có ba huynh đệ bọn hắn, cùng phụ thân mà bọn họ kính trọng nhất.
Nếu chuyện bại lộ, đó chính là trưu di cửu tộc.....
Tình thế hôm nay, e rằng chân tướng này cũng sẽ không che giấu được lâu nữa, náo động một khi bắt đầu, sẽ như lửa lan đồng cỏ, đem ngụy trang từng điểm từng điểm thiêu hủy.....
Hắn không muốn liên lụy Tử Uyển.
"Ngươi là kẻ hèn nhát!" Nạp Lan Lân thấy hắn không nói, tức giận lan tràn, một cái tát vỗ qua, vỗ cho hắn ngã trái ngã phải.
Mặc Chuẩn Du gắt gao mím môi, lại lần nữa quỳ xuống.
"Ngày mai đem mấy cái thầy bà kia của ngươi đến cho trẫm, sau chuyện này, trẫm sẽ tính tiếp hôn ước của ngươi và Tử Uyển." Nạp Lan Lân phất tay áo, sai Hỉ công công đem cái tên ngu ngốc này ném ra ngoài, sau đó sải bước đi về một hướng khác.
—————— tiểu Hạ giọt tuyến phân cách ————
Hắn đi thật nhanh trở về tẩm cung, Thường Tự khom người, ý bảo chủ tử nhà mình mục tiêu muốn tìm kiếm, đang ở trong phòng.
Hắn cũng không kịp hỏi cẩn thận, chân bước thật nhanh, mấy bước liền đến gần trong phòng, thấy Tiểu Mỹ vẻ mặt lo lắng canh giữ trước một cái tủ treo quần áo khổng lồ, mà cái tủ treo quần áo đó lẳng lặng đứng vững một chỗ, yên tĩnh tới mức khiến cho người ta thấp thỏm không yên.
Ánh mắt Nạp Lan Lân rũ xuống, sải bước đi vào, Tiểu Mỹ thận trọng lui ra, lặng lẽ đóng kỹ lại cánh cửa của tẩm điện.
Trong phòng rất yên tĩnh, loại tình cảnh này dường như đã từng gặp qua rồi, một lần kia, nàng cũng là nơm nớp lo sợ núp ở trong cái tủ quần áo đóng kín đó.
Nhắm mắt lại, lại nhớ tới một lần kia, nàng bộ dáng kinh hoảng như con thỏ hoảng sợ, làm cho người ta đau lòng.
Hắn từ từ mở cửa hộc tủ ra.
"Ken két" một tiếng.
Hắn rốt cuộc tìm được bóng dáng của nàng giữa đống đệm chăn lung tung lộn xộn.
Từ góc độ này nhìn nàng, những sợi tóc đen cơ hồ che kín cả khuôn mặt của nàng, bị chăn đêm bao vây lại, giống như một cục bông tròn nhỏ nhắn màu trắng.
Nàng hết sức trốn tránh, cho rằng vùi đầu vào giữa hai cánh tay, hắn sẽ không thấy được nét mặt của nàng, cho rằng không phát ra âm thanh, hắn liền không biết lúc này nàng đang khóc thút thít, nhưng lại không biết, nàng khóc đến độ cả hai tai cũng đỏ lên, tràn ngập trong tủ treo quần áo đen nhánh là khí tức (mùi) của nước mắt chỉ thuộc về nàng.
Hắn thở dài một cái, ngồi xổm xuống, đưa tay kéo lấy một lọn tóc dài, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngu ngốc."
Nàng cứng ngắc toàn bộ, muốn tránh, lại không tìm được bất kỳ chỗ nào có thể đem bản thân nhếch nhác của mình giấu đi.
Nàng hẳn là nên rộng lượng ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn làm như tất cả không hề xảy ra, hắn rất bận, mệt chết đi, có lẽ là nàng hiểu lầm, tự mình nghĩ nhiều, trốn ở góc phòng len lén khóc như vậy, chắc hẳn lại liên lụy hắn.
Nàng thật là đần chết rồi.
"Quả đào ngu xuẩn, ngươi....."
"Ta, ta không sao." Nàng giành nói, lại phát hiện lời vừa ra khỏi miệng, giọng mũi nồng đậm tất cả đều cho thấy là "ta có sao" xấu hổ khiến nàng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.
"Xin lỗi." Nạp Lan Lân suy nghĩ một chút, đứng ở trước mặt nàng, đưa ra hai cánh tay, chống đỡ ở hai bên người nàng, vây nàng trong một không gian nhỏ hẹp. Hơi thở lặng lẽ mang theo mùi bạc hà, âm thầm lặng lẻ bao phủ cả người nàng: "Ta không phải cố ý lừa gạt nàng"
Mặc Ngưng Sơ lại cứng đờ.
Nàng không muốn nghe lời nói xin lỗi của hắn như vậy, giống như cho tới bây giờ nguyên tắc nàng vĩnh viễn đều tin tưởng hắn, thuộc về hắn đều rất rõ ràng, rõ ràng đến khiến nàng than thở không dứt, trong lòng nàng, bản năng bài xích suy đoán kia là chân thực nhất.
"Ta, ta không muốn nghe." Nàng đột nhiên vẽ rắn thêm chân bồi thêm một câu, vừa ra khỏi miệng, phát hiện giọng điệu của mình hình như lại không được tự nhiên, lập tức mất dê mới sửa chuồng, nhỏ giọng nói: "Ta..... Ta không phải có ý đó, ta thật sự không sao, ta chỉ là cảm thấy hơi lạnh một chút, đúng lúc lại bị hạt cát rơi vào mắt...."
Lời nói dối vụng về như vậy ngay cả chính nàng cũng không tin nổi.