Mặc Ngưng Sơ cau mày, thiên lao chẳng phải là giam Nạp Lan Ngôn sao, hắn là người duy nhất biết Tử Uyển ở đâu, làm sao có thể thả hắn rời đi?!!!
Nàng nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị Mặc Li ôm quay lại, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ, phụ thân giao phó, nếu như nhìn thấy tỷ, hơn nữa bệ hạ không có ở đây, liền lập tức dẫn người trở về!"
Đại não Mặc Ngưng Sơ hoạt động thật nhanh, lập tức liền chú ý đến câu “Nếu như bệ hạ không có ở đây”, nàng trầm giọng nói: "Vì sao nhất định phải là bệ hạ không có ở đây? Vì sao phụ thân nhất định muốn ta quay trở về? Đã đến lúc này rồi, phụ thân chẳng lẽ là còn có bí mật gì không thể cho ai biết, nhất định nếu là bệ hạ thì không được nói ra? Ông ấy không phải từ nhỏ đã dạy chúng ta làm người nên chính trực sao, trung thành với hoàng triều, vậy hiện tại ông ấy đang làm cái gì?"
Có lẽ ngôn ngữ quá mức sắc bén, Mặc Li khẽ cứng đờ. Mặc Ngưng Sơ âm thầm ảo não, mình sao có thể vì nhất thời nóng lòng liền hung dữ với một đứa bé như vậy, giọng nói lại hòa hoãn: "Tiểu Li, hiện tại trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, ta không cách nào phân thân rời đi, nếu là phụ thân thật sự quan tâm đến sinh mệnh của ta, liền âm thầm nói cho ta biết là tốt rồi, nếu như ta không muốn, không ai có thể lấy mạng của ta."
"Nhưng nếu là bệ hạ muốn mạng của tỷ thì sao?".
"Trừ phi đầu hắn bị cửa kẹp." Mặc Ngưng Sơ đáp không chút ngập ngừng: "Tiểu Li, cứ coi như hắn thật sự muốn, ta sẽ cho hắn."
Lúc Mặc Li lôi kéo tay của nàng bị nàng một cái lại một cái đẩy ra, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, một phen tiến lên, lần nữa vịn chắc cổ tay vốn đã sắp tuột ra khỏi tay hắn của nàng: "Tỷ tỷ, người vì hắn mất đi nhiều như vậy, thậm chí bị người đời vứt bỏ, không thể công khai lộ diện, hắn để cho tỷ trở thành nam nhân thay hắn cống hiến, chỉ sợ cũng chỉ là muốn lợi dụng tài năng của tỷ ——"
"Tiểu Li." Mặc Ngưng Sơ không nhúc nhích nhìn hắn: "Nếu như đệ còn nói như thế nữa, đệ sẽ không còn là đệ đệ của ta."
Mặc Li sửng sốt, sắc mặt biến đổi đến trắng bệch.
"Ngươi ngoan ngoãn trở về, láy đâu ra cái lí thư đồng lại để thái tử điện hạ chờ lâu chứ? Theo như ta thấy, hắn xem đệ như là bằng hữu tốt nhất, đối xử hữu nghị rất trân quý, hoàng gia không nợ thiên hạ cái gì, lại càng không thiếu Mặc gia cái gì, tận tâm tận lực, dùng tình cảm chân thành tha thiết của mình để đối đãi, quý trọng bằng hữu khó có được như vậy, mới là chuyện đệ nên làm."
Mặc Ngưng Sơ lại nói: "Về phần phụ thân, đệ cứ nói là không gặp ta là tốt rồi, một lát nữa bệ hạ sẽ trở lại, ta không thể rời khỏi hoàng cung nửa bước."
Nàng khéo léo rút ngón tay ra khỏi tay hắn, vuốt mái tóc đen mềm mại của hắn: "Đợi ta xử lý xong toàn bộ chuyện này, sẽ trở lại cùng đệ."
Dứt lời, xoay người muốn đi.
"Tỷ tỷ!!"
Thanh âm của Mặc Li từ phía sau truyền đến, Mặc Ngưng Sơ than thở xoay người, lại bị một chiếc khăn mềm thấm thuốc mê chụp tới mặt, Mặc Li tuy còn nhỏ, võ công lại đã sớm không thua gì võ tướng trong doanh trại, huống chi là nàng không hề phòng bị, võ công lại chỉ là số lẻ như Mặc Ngưng Sơ.
Nhưng cũng vào lúc đó, vô số đạo ánh sáng của đao kiếm cùng nhau rơi vào trên cổ của Mặc Li, Ảnh Vệ từ bốn phương tám hướng mà đến, tấm khăn che đi hơi thở của Mặc Ngưng Sơ trong nháy mắt cũng bị đánh rơi, rốt cuộc Thu Nguyệt vượt lên đỡ được nàng, híp mắt nhìn Mặc Li: "Chủ tử, muốn giết không?"
Mặc Ngưng Sơ hít vào một chút mê hương, thiếu chút nữa đứng không vững, nàng cau mày, nhìn đệ đệ còn tấm bé này của mình: "Tại sao?"
Khuôn mặt Mặc Li nhỏ nhắn tái nhợt, lông mi đang nhẹ nhàng rung động của hắn rủ xuống, nhưng dười hàng mi, đôi mắt vẫn quật cường như cũ: ".... Tỷ tỷ, ta không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương người, ta muốn dẫn tỷ đi."
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc đã hiểu ra, nàng cho Ảnh Vệ lùi lại, kéo hắn qua, hạ thấp giọng: "Tiểu Li, đến tột cùng đệ đang gạt ta cái gì? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"