Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Vận số của Du Tử Tu cực tốt, uy lực của Thi Trùng cực lớn, nhưng nếu là ký sinh cùng một thân thể với cổ trùng khác thì lại hết sức yếu ớt, chúng sẽ  bị cắn nuốt. Du Tử Tu vì vậy tránh được một kiếp, không bị gặm nuốt chỉ còn lại xương trắng.

Mà chân tướng là, năm đó đem Du Tử Tu tráo đổi với Mặc Liên Thành, cũng không phải Mặc cha cam tâm tình nguyện, mà là hoàng đế bệ hạ hạ lệnh ép buộc, muốn Mặc cha thay hắn chăm sóc tốt Du Tử và đứa bé của hắn, mà Mặc cha chính là một lão già cổ hủ trung thành đến chết, đối với mệnh lệnh của Hoàng đế, dù là mình cực kỳ không muốn, cũng sẽ nghiêm khắc làm thật tốt.

Mặc cha vì trung thành, mất đi thê tử, mất đi đứa bé, nhưng cuối cùng lại cắn răng, không nói tiếng nào.

Hôm nay, chân tướng rốt cuộc rõ ràng.

Cũng may kết quả không phải là xấu.

Du Tử Tu còn sống, nhưng một đao kia ảnh hưởng tới cổ họng, hắn không thể nói nữa. Hắn mất đi thanh âm, lại có thêm một muội muội, hai người đệ đệ, một ca ca, cùng với một người cha.

Du Tử cuối cùng phát điên, mà Nạp Lan Lân cũng không có làm khó Mặc Liên Thành, chỉ giam lỏng hắn ở Hoa Điền Bắc, để cho hắn cả đời chăm sóc người mẫu thân đã mất trí kia.

Tử Uyển sau khi được Mặc Chuẩn Du cứu ra, tình cảm phát triển kịch liệt, đến cuối năm đó, hôn lễ lớn của hai người vui vẻ thuận lợi cử hành.

Du Thiền lựa chọn sau đám cưới của hai người liền xuất gia, qui y của phật, dùng cả phần đời còn lại cầu phúc cho hai đứa trẻ.

Lan Nguyệt cùng Xuyên Hạ quan hệ thân thiết, lui tới mua bán không ngừng, quân phản loạn hoàn toàn bị xóa sổ trên đất Xuyên Hạ, một đế quốc được trùng sinh bắt đầu từ từ lớn mạnh, nở rộ chói mắt!! 

Mà giữa lúc cuộc sống đang diễn ra như vậy, lại xảy ra một việc quan trọng!

Đế Vương đột nhiên lấy lý do sức khỏe có vấn đề, thoái vị nhường ngôi cho thái tử Nạp Lan Thăng, hơn nữa phong Mặc Chuẩn Du là nhiếp chính vương, cùng công chúa Tử Uyển làm bạn phụ tá cho Tân đế vương.

Chiếu thư khiến người ta không kịp ứng phó này được ban bố khắp thiên hạ, khiến cho hoàng triều Xuyên Hạ lần thứ ba rung chuyển, vị bệ hạ kia bỏ mặc, cuốn lấy người nữ nhân hắn yêu, không chào mà đi.

.........................

.................

Mà ngày đó ra đi.

Mặc Ngưng Sơ đặc biệt đến phần mộ của Hải Đường thắp một nén nhang, lại nghĩ tới Nạp Lan Ngôn bị những thứ Thi Trùng kia cắn nuốt, hắn thậm chí ngay cả một cọng tóc cũng không còn dư lại.

Hắn đã chết, vùi sâu vào đất vàng.

Hắn cuối cùng nhận lấy kết cục mà hắn đáng phải nhận, một người chấp niệm điên cuồng như vậy, khiến người ta vừa thương cảm, vừa sợ hãi.


Mà ngẫm lại, cuộc sống vô thường, hoa trong gương, trăng trong nước, không có căn cứ cùng ham mê luôn là hại người, một đi không trở lại, liên lụy thống khổ, đau lòng mỗi khi nhớ lại, từng chút từng chút thấm vào xương tủy, muốn xua tan đi đã không được nữa rồi.

Tất cả tình cảm nhiều năm lại đều chỉ là lừa gạt, ca ca chân chính lại là Du Tử Tu, kẻ địch chân chính, lại là "mẫu thân" vẫn luôn thương yêu mình.

Nhiều việc không thể tưởng tượng như vậy, nhiều lo lắng khổ đau như vậy, giữa số mạng cốt nhục tương tàn làm cho người ta thổn thức không dứt.

Nạp Lan Lân đứng ở một bên, ôm Mặc Ngưng Sơ vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Bụng của nàng đã nổi lên rõ ràng, được bao quanh ấm áp bằng áo lông cáo, giống như một con Tiểu hồ ly mượt mà.

Nàng đã mang thai ba tháng, ở lần đầu tiên,  từ lúc Nạp Lan Lân tự ý mang nàng đến Hoàn Lan Sơn trang, Thu Nguyệt cố gắng nói cho nàng biết tin vui mang thai, lại bị nàng nóng nảy quá đáng dập tắt ở trong trứng nước.

Rồi sau đó chơi đùa quá mức, tâm tình phập phồng quá lớn, thiếu chút nữa tổn hại đến bảo bối, cũng chính vì vậy, quyết tâm muốn rời đi của Nạp Lan Lân càng mãnh liệt.

Xe ngựa lên đường, từ trên núi chậm rãi rời đi.

Hắn vì nàng xây dựng Sơn Trang, hắn vì nàng thành lập đào nguyên.

Hắn vì nàng chuẩn bị tất cả.

Từ đó về sau, hắn không còn là Hoàng đế, nàng không còn là phi tử, hắn trở thành nhà giàu có thần bí nhất Xuyên Hạ, mà nàng, đúng là phu nhân của nam nhân có tiền nhất này!

Rời đi cũng không phải là vĩnh biệt, nhưng dù ít dù nhiều đều mang theo thương cảm.

Qua một lúc sau. Cách không xa nơi đó, có hai thiếu niên một trước một sau, giục ngựa phi như bay.

Mặc Li ra roi thúc ngựa lao về phía trước hướng lên núi, theo phía sau là hoàng đế mới kế vị Nạp Lan Thăng.

Rừng núi mùa đông bông tuyết trắng bay tán loạn, đường trơn cao chót vót, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, mê loạn tầm mắt.

Bọn họ tìm một hồi lâu, vẫn không tìm được hai người tự tiện rời đi kia.

Vòng đi vòng lại nơi này, vẫn như cũ không tìm ra, không nhìn thấy.

"Tỷ tỷ!! Tỷ vì sao lại muốn bỏ lại ta?!!!" Mặc Li đứng ở sườn núi đá xanh, nhìn rừng núi dưới chân trắng xóa bông tuyết, chúng ngăn cách tầm mắt của hắn, khiến cho hắn không cách nào tìm được bóng dáng của tỷ ấy: "Tỷ tỷ! Tỷ đã nói, tỷ muốn trông nom ta đấy!!!"


Tiếng của hắn vang vọng quanh quẩn thật lâu giữa núi rừng hoang dã, Nạp Lan Thăng yên lặng đứng ở bên cạnh, mặt mày đã thấy có bóng dáng nên có của một bậc đế vương, hắn cũng muốn hỏi người nam nhân kia, vì sao còn chưa tới hai năm, đã phải rời đi, thậm chí lừa gạt người trong thiên hạ, bỏ mọi người đi.

Người là hoàng thúc của hắn, nhưng cũng là phụ hoàng của hắn, cả cuộc đời của hắn chắc hẳn là sẽ chẳng có chút tiếng tăm gì, lại bởi vì người, mà trở nên sặc sỡ muôn màu, hắn là vô hạn cảm kích người, thậm chí là sùng bái, kính trọng, còn có điên cuồng muốn theo đuổi bước chân của người, trở thành giống như người có thể đứng ở trên cao mà nhìn kỹ nam nhân trong thiên hạ.

Gió mùa đông lạnh thấu xương mà cắt da cắt thịt, khe núi mang vẻ thê lương không một tiếng trả lời.

"Tỷ tỷ....." Mặc Li không tốt rơi lệ, hắn quỳ gối trên đá xanh lạnh lẽo, mặc cho gió lạnh buốt thổi quất vào mình.

Nạp Lan Thăng mím môi đứng ở một bên, đứng nghiêm mà nhìn.

Đột nhiên, trường kiếm trong tay hắn vung lên, chỉ về phía một cái góc nhỏ: "Người nào?!!!"

Trong bụi cây nhẹ nhàng lay động, đi ra một nam tử.

Người này hẳn là Thường Tự.

Hắn cung kính khom người về phía bọn họ, mỉm cười đem đồ vật cầm trong tay đưa ra, nói: "Bệ hạ, Mặc công tử, mời về đi thôi, chủ tử dặn dò, nếu sau này, các người.... Biểu hiện tốt, người sẽ trờ lại gặp hai người."

Vật giao ra cho Nạp Lan Thăng, là một thanh kiếm.

Toàn thân màu sắc xinh đẹp trắng như tuyết, sắc bén lại mềm mại, đây là vũ khí cận thân của Nạp Lan Lân, nhưng bây giờ tặng cho hắn!!! 

Mặc Li nhìn vật vừa đến tay, hẳn là một nhạc phổ.

Mặt trên bìa Nhạc phổ, có vô số đóa hoa đào rực rỡ,

Bên dưới mấy chữ "Tặng Triệu Mộc" là mấy chữ, viết “Tặng, Tiểu Li”.

Thường Tự  mỉm cười nhìn vẻ mặt khác nhau của hai người, lui lại mấy bước, khom người nói: "Thuộc hạ cáo lui, xin hai vị Tiểu Chủ Tử bảo trọng."

Dừng một chút, cũng đã phi thân biến mất vào trong bông tuyết ngập trời.

Có hai thiếu niên côi cút độc lập này, có lẽ, tương lai Xuyên Hạ sẽ rất thú vị.

Bông tuyết trắng bay tán loạn, giống như chúc phúc cho cả vùng đất thần thánh.


Mà trong xe ngựa càng lúc càng xa, lại vẫn ấm áp.

"Nàng sẽ từ bỏ thật sao?" Sườn xe lay động, khiến những cái tua màu đỏ treo trên góc xe lắc tới lắc lui.

"Dĩ nhiên không bỏ được, đệ đệ của ta đáng yêu như vậy, ca ca của ta là đẹp trai cỡ nào! Thật vất vả mới có thêm tẩu tẩu, ta làm sao có thể cam lòng rời khỏi?"

"....."

"Nha….nha...nha..! Đây là đã được ba tháng rồi! Không cho phép chàng động tay động chân!!!"

"....."

"Chàng nhất định là đang ghen tỵ, ha ha ha!"

"....."

"Không cho trở mặt! Không cho cởi y phục của ta!!"

"....."

"..... Sắc lang! Đừng mở!!!"

"....."

" A..... A a..... Không..... Không cần sờ....."

Ngày đông kiều diễm vô hạn.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, tan biến vào trong sắc màu tuyết trắng.

——— ——— tiểu Hạ giọt tuyến phân cách ——— ———

Mùa hạ năm sau.

Bầu trời Hoàn Lan Sơn tinh khiết trong vắt giống như được tắm sạch, giống như một tấm gương màu lam vĩ đại, mây trắng như thiên nga cao thấp trôi lơ lửng, trống trải mà tự do, mát mẻ tường hòa.

Nhưng dưới cái bầu trời trong xanh như ngọc bích kia, bên trong một tòa Sơn Trang xa hoa, không khí căng thẳng giống như bất kể lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

Ngay lúc vừa rồi, nữ chủ nhân của nơi này vỡ ối, bụng bắt đầu đau kịch liệt sắp sinh, danh y Hỉ Nương được mời đến bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chén nước thuốc nóng ra ra vào vào, ngay cả chim trên bầu trời cũng bị lây cái không khí khẩn trương đó, bầy chim bay qua, không có một con nào dám kêu loạn.

Bên trong gian phòng, được che chắn bởi một lớp bình phong.


Danh y Phi Ngữ được Trọng Minh thật vất vả mới mời được, chuẩn bị xong tất cả, nhưng mà nhiệm vụ của nàng, chỉ là giúp một tay.

"Bà mụ" chân chính, cũng là người trong tòa phủ đệ này, có địa vị cao nhất—— nam chủ nhân.

Thuốc tê do Mạn Đà La luyện ra đã tiêm vào cơ thể, Mặc Ngưng Sơ ngủ thật say, bụng của nàng cao vút kinh người, mà ở trong đó, được chuẩn đoán có mang  tối thiểu bốn bảo bảo (editor: Ngất), nếu là người thường, sợ rằng chỉ có thể vì khó sinh mà chết. Nhưng nàng là Mặc Ngưng Sơ, nàng đã giúp đỡ đẻ cho vô số động vật nhỏ khó sinh, chứng minh lý luận của nàng là chính xác.

Mà một nam nhân cố chấp kia, không muốn để cho bất luận kẻ nào ở trên bụng của nàng động đao, vì vậy, cái nhiệm vụ khó khăn này, liền rơi vào trên đầu của hắn.

Cả quá trình, hắn không nói một câu, đao sắc bén trong tay di động thật nhanh, đều đâu vào đấy đem mấy lũ tiểu tử xấu xí đang yên ổn nằm ở trong bụng nàng cẩn thận lấy ra, giao cho Phi Ngữ xử lý tiếp.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã hoàn thành tất cả động tác, rốt cuộc cuối cùng làm xong vá lại, tiếng khóc oa oa của mấy đứa bé cũng ầm ĩ phát ra ở trong phòng, Hỉ Nương ở bên ngoài lập tức vọt vào, dùng nước thuốc ấm đã chuẩn bị sẵn lau chùi thân thể cho mấy tiểu chủ tử, tỳ nữ Tiểu Mỹ cũng đang căng thẳng chờ đợi “Ngũ Quỷ” bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, kích động bắt đầu từng bước từng bước đi thu xếp tiệc mừng, đây quả thực so với thắng một trận còn khiến cho tâm tình người ta kích động hơn.

Mà Nạp Lan Lân vẫn chờ đợi ở bên người Mặc Ngưng Sơ.

Trong đầu hắn vẫn căng thẳng như dây cung, từ cái phút chốc lúc bắt đầu thay nàng đỡ đẻ kia, chưa từng buông lỏng.

Hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn một chút, bọn nhỏ đến tột cùng là nam hay nữ, cũng không có kịp đi xem bộ dáng bọn nhỏ, bộ dáng là giống nàng, hay là giống hắn.

Ngón tay hắn duỗi ra, lướt nhẹ qua gương mặt trắng như tuyết của nàng, hắn vô cùng hi vọng, đôi mắt to xinh đẹp dưới hàng mi cong vút rậm rạp kia, có thể nhanh hơn, nhanh hơn mở ra.

Vì vậy đến khi thuốc tê dần dần hết tác dụng, thời điểm Mặc Ngưng Sơ khó khăn mở mắt, liền thấy chính là gương mặt của một người đàn ông so với nàng còn tái nhợt hơn, nhưng thần sắc của hắn là mừng như điên, cực kỳ vui vẻ!

Tiếng khóc tùy tiện của bọn nhỏ bay vào lỗ tai của nàng, khiến cho nàng hạnh phúc đến sắp rơi lệ.

Hắn nhìn nàng không nhúc nhích.

Sau đó hôn nàng.

Dù là không nói một chữ, nàng cũng có thể cảm thấy đôi môi kia đang run rẩy, đã thận trọng dùng hết toàn lực che chở cho nàng ——

Nàng si ngốc nhìn hắn gần trong gang tấc, không khỏi đưa tay ra vuốt ve gương mặt của hắn, bỗng dưng, có một giọt nước nóng bỏng lăn xuống lòng bàn tay của nàng, trong nháy mắt, hung hăng làm bỏng nàng.

Mà một khắc sau, thanh âm sung sướng của Hỉ Nương từ bên ngoài truyền đến ——

"Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân! Là ba công tử, một bé gái nho nhỏ a ——"

Thanh âm hạnh phúc ở bên tai nổ tung.

Khiến cho người ta muốn ngất xỉu.

Hết chính văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận