Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Cuối cùng cũng đuổi kịp trước khi Du Tử Tu gặp Mặc Liên Thành, ngăn hắn lại.

Quay lại thì sao. Lúc hắn sắp bước vào cửa Mặc gia, cuối cùng Hải Đường cũng đem Mặc Ngưng Sơ đặt trước mặt hắn, ngăn hắn làm chuyện ngu ngốc.   Nữ tử toàn thân mặc áo lụa trắng mềm mại đứng trong gió, đẹp mê người hơn bất cứ ai, sắc mặt Hải Đường không tốt, nhìn thoáng qua Du Tử Tu, sau đó lại phát ra một chút nóng nảy bỏ đi.

Du Tử Tu có chút băn khoăn, lẳng lặng nhìn Mặc Ngưng Sơ một chút, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười "Rất đẹp."   Mặc Ngưng Sơ xấu hổ giật giật khóe miệng, nàng không muốn nói rằng, kỳ thật đây là tâm lý ganh đua bình thường của nữ nhân, có vài vị cô nương ở biệt viện đều là người ghen tỵ hạng nhất, tối nay khẳng định các nàng sẽ trang điểm xinh đẹp, nàng cũng không muốn tại buổi tối này  bị khách đẹp hơn chủ, trở thành trò cười.

Du Tử Tu hiển nhiên không chú ý tới cách nghĩ loạn thất bát tao* của nàng, tươi cười, nhìn nàng sâu sắc "Tiểu Ngưng Sơ, đừng tiến cung, được không?" (Loạn thất bát tao: lộn xộn, lung tung.)

Mặc Ngưng Sơ nhìn lại hắn, sau đó kiên định lắc đầu.

"Nếu huynh nói, huynh muốn cưới muội, muội có thể không đi không?"   Tuy là đã được Hải Đường nói trước, nhưng đến khi giáp mặt nghe hắn nói như vậy, Mặc Ngưng Sơ vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Nàng cố gắng cười nói "Du Tử Tu, muội phải trở về, ca ca đang đợi muội."

Nàng muốn chạy trốn, Du Tử Tu tiến lên một bước, bắt lấy tay xoay người nàng lại "Huynh nói thật đó."  

"Muội cũng nói thật." Nàng quay lưng lại với hắn, cô đơn cười "Chúng ta không thể, muội không muốn liên lụy huynh, cho dù không phải như vậy, muội cũng không gả cho huynh."


Trên cổ tay có chút sức mạnh, trong giọng nói của hắn có nhiều bi thương và bất đắc dĩ ".... Tại sao? Bởi vì ba năm trước muội thấy Hải Đường hôn huynh? Thấy nàng ở trong phòng ta suốt đêm không đi ra? Chúng ta không có phát sinh bất cứ chuyện gì..."

"Du Tử Tu." Nàng nhanh chóng lắc đầu "Tại sao huynh còn không rõ hả, những chuyện này đều là quá khứ, đã không còn ý nghĩa gì nữa."

Cho dù không có sự việc đó, ngăn cách giữa bọn họ cũng có rất nhiều.   Ví dụ như tại sao Hải Đưởng xuất hiện, vì sao hắn ở rừng đào, vì sao Hải Đường nói toàn bộ là lỗi cũa Mặc gia, vì sao hắn cưới nàng là bị nàng hại chết.

Hắn chưa từng tính nói với nàng.   "Huynh nói dối, biết càng nhiều, sống càng mệt mỏi, muội nghĩ, thật sự chúng ta không hợp." Mặc Ngưng Sơ bẻ từng ngón tay hắn đang nắm cổ tay nàng, cũng không biết sức mạnh có từ đâu, từng bước tách ra ngón tay thon dài kia, lúc có thể tránh thoát gông cùm của hắn, hắn lạnh mạnh mẽ bắt lấy nàng.

"Đừng đi... Có được không?" Một tay hắn ôm lấy nàng, cánh tay kia cũng mạnh mẽ như vậy, dường như làm cho nàng khó thở. "Cuối cùng có một ngày nàng sẽ hiểu rõ..."

"Nhưng Mặc gia không đợi được ngày đó." Lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, giọng nói khàn khàn "... Xin huynh đừng như vậy."

Hô hấp thâm trầm của người đó vùi trên mái tóc nàng.

Nhưng hắn vẫn không buông nàng ra, cứ cố chấp ôm lấy nàng như vậy, nhiệt độ nóng bỏng kia dường như đốt cháy nàng.

Bỗng nhiên hắn nói "Chẳng lẽ trong lòng muội có người khác?"

Trong đầu Mặc Ngưng Sơ kỳ tích xuất hiện gương mặt Lân Xuyên, nàng nhanh chóng xóa đi, lại có chút chột dạ "Không có." Hoặc như muốn bổ sung thêm cái gì để hắn không hiểu lầm, ma xui quỷ khiến nói thêm một câu "Kể cả huynh ta cũng không thích."

Nhưng Du Tử Tu giống như thở dài nhẹ nhõm, liền bừng tỉnh như không có nghe đến câu nói phía sau, điều này làm cho Mặc Ngưng Sơ cực kỳ không quen. Lúc trước, hắn luôn là một người lạnh nhạt, luôn luôn ôn hòa mỉm cười bên cạnh, thản nhiên trước rất nhiều việc, nhưng lúc này, hắn giống như ngày càng xa lạ.

Hắn nói "Huynh sẽ nói với Liên Thành, để muội gả cho huynh, bọn họ sẽ không để muội tiến cung."

Mặc Ngưng Sơ điên rồi "Du Tử Tu, tới cùng là huynh có nghe muội nói rõ hay không, muội không gả cho huynh, chắc chắn không. Ngày mai, muội sẽ hồi kinh, từ này về sau chúng ta không liên quan đến nhau."  

Gió thổi, nước chảy.

Mọi nơi an tĩnh thần kỳ.


Mặc Ngưng Sơ nhìn nhiệt độ trong mắt hắn dần dần lạnh lại, ánh sáng bên trong từng chút từng chút biến mất.   "Chẳng lẽ, thật ra muội muốn gả vào hoàng cung? Muội thích hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng?" Biểu tình của Du Tử Tu đột nhiên kỳ quái.

"Huynh có ý gì?" Đột nhiên Mặc Ngưng Sơ cảm thấy rất vớ vẫn nhưng không thể cười, vì sao, vì sao hắn muốn phá hoại hồi ức tốt đẹp sau cùng này chứ?

"Chẳng lẽ không đúng?" Hắn hỏi lại, ánh mắt đã hoàn toàn trầm xuống.  

Mặc Ngưng Sơ nghiến răng phun ra hai chữ "Không phải."

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, gió thổi bay tóc hắn, hắn nhìn nàng gần như thế, cơ hồ đều chạm được lông mi của nàng, thật lâu sau, đột nhiên hắn gằn từng chữ nói "Nhớ kỹ lời muội nói."

Tiếng nói hắn lạnh lẽo chưa từng có, người trước mắt giống như không phải Du Tử Tu, mà là một người khác. Liền bừng tỉnh, ba năm trước, biểu tình hắn đứng ở thềm đá, tối tăm và lạnh lẽo bao nhiêu.

Nàng kinh hãi, nhưng hắn đột nhiên lại ôm lấy nàng lần nữa, như là chuyển hóa trở lại, lại vô cùng dịu dàng "Tốt lắm, muội chờ huynh, sẽ có một ngày, ai cũng không thể ngăn cản được nữa."

Mà rất nhiều năm sau, Mặc Ngưng Sơ mới chính thức hiểu được ý nghĩa mà Du Tử Tu nói lúc đó.

--- -------  

Thấy Du Tử Tu đi tới, mặt Hải Đường lại sáng lạn lên, lúc đưa Mặc Ngưng Sơ trở về cũng mang theo ý cười, phong tình như có như không.


Có thể thành thật mà nói, Mặc Ngưng Sơ không hề vừa lòng thấy gương mặt lẳng lơ này, cũng may mắn, về sau sẽ không còn được gặp lại, hiện tại ghê tởm, ghê tởm mà qua đi.

Vừa mới trở về phòng, liền thấy Tiểu Mỹ xoay quanh, vừa rồi Mặc Liên Thành đến tìm nàng, tìm không thấy người, quả thật nôn nóng giận dữ.   Mặc Ngưng Sơ cười cười, ý bảo Tiểu Mỹ dẫn đường, bây giờ nàng liền qua đó.

Nhưng khi Tiểu Mỹ đi đến cửa, lại quay đầu lại, thần sắc kỳ quái nhìn nàng chằm chằm: Tiểu thư, hôm nay người rất kỳ quái.

"Đâu có đâu." Mặc Ngưng Sơ lườm nàng một cái, liền vỗ vỗ váy đi ra ngoài.  

Nhưng hốc mắt người có chút hồng à. Tiểu Mỹ đuổi theo, tiếp tục xem xét nàng.

"Tại vì gió lớn, hạt cát bay vào mắt, ngu ngốc" Mặc Ngưng Sơ làm mắt lé với nàng, sau đó phát hiện ra Nhị ca mình đang giận dữ mắng hạ nhân vô dụng, sắc mặt xanh mét, liền lập tức tươi cười, nhào tới, làm nũng giống như mọi lần bị mắng, ha ha giải thích mình vừa đi vệ sinh.  

Mặc Liên Thành nhìn nàng một cái, cũng không nói thêm gì nữa, thấy cách nàng ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, khóe miệng cũng dần cười.

Bóng đêm phủ xuống khắp nơi, giống tấm màn tối đen.

Có vật gì đó như là bị đánh rơi, nhưng rốt cuộc lại không nhặt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận