Đúng ra, Hàn Giai Tuệ sẽ phải cảm thấy rất vui, mấy ngày tới sẽ không có ai bắt bẻ cô chuyện này chuyện kia, đòi cô đưa đi đây đi đó.
Ấy vậy mà, lúc này cô như đứng giữa một khoảng trống mênh mông, thực sự rất trống trải.
Sáng nay, cô lái xe đến toà nhà Hoàng Thịnh, như thường lệ đỗ xe bên ngoài hoa viên, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc bước tới.
Mới chợt nhớ ra anh đã bay sang Mỹ công tác rồi.
Giây phút đánh lái cho xe rời đi, trong lòng cô như đang tồn tại một nỗi nhớ vô hình.
Tan làm, cô lái xe vòng qua quảng trường thành phố, bên đường có một ông lão bán bánh hạt dẻ rất ngon.
Mấy ngày trước, khi đi dạo qua đây, Phong Thừa Vũ đã từng mua cho cô.
Hàn Giai Tuệ dừng xe, cô đi bộ tới quầy bánh nhỏ, những chiếc bánh xinh xắn màu vàng toả ra mùi hương thơm nức.
Nhận ra cô, ông lão có mái tóc màu muối tiêu nở nụ cười hiền hậu
"Mẻ bánh hôm nay ngon lắm, để tôi cho vào hộp giúp cô nhé."
"Vâng"
Ông lão tay thoăn thoắt xếp từng chiếc bánh vào chiếc hộp giấy
"Mà sao hôm nay cậu thanh niên mọi lần không đi cùng cô à?"
"Ông vẫn nhớ sao?"
Hàn Giai Tuệ tò mò hỏi lại.
Nhớ chứ.
Ông không nhớ sao được.
Mỗi lần đến đây, cậu thanh niên ấy đều mua bánh hạt dẻ cho cô gái đi cùng.
Giờ tan tầm, quán rất đông người xếp hàng, nhìn qua thì sẽ thấy cậu ấy chắc hẳn thuộc giới nhà giàu thượng lưu, vậy mà vẫn kiên nhẫn chờ mua cho cô gái của mình món bánh hạt dẻ dân dã này.
Tuy rằng cô gái ấy luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng cậu ta đều dành cho cô ánh mắt ôn nhu như nước gợn mặt hồ.
Chỉ cần có cơn gió nhẹ thổi qua đã vội vàng khoác áo cho cô.
Khi sang đường đều sẽ là người đi trước che chắn.
"Tình yêu tuổi trẻ của các cô các cậu thật là...!Rõ ràng trong lòng đều không thể thiếu đối phương, nhưng lại thờ ơ với tấm chân tình của người ta, nhất định cứ phải tự dối mình dối người."
Thấy cô gái trẻ đẹp không nói gì, ông lão lại đưa tay vuốt chòm râu, lắc đầu
"Trai gái yêu nhau, cũng giống như suối chảy khe đá, có huyên náo, cũng có trầm ngâm.
Một đời đằng đẵng, có được người lặng lẽ mà sâu nặng kề bên thật khó biết bao.
Còn có cơ hội thì nên trân trọng một chút, cô gái, đến khi da mồi tóc bạc giống như tôi, cô sẽ nhận ra, điều nuối tiếc nhất chính là điều mà mình đã năm lần bảy lượt bỏ lỡ khi năm rộng tháng dài"
Hàn Giai Tuệ khẽ gật đầu, cô hiểu ý tứ trong lời nói của ông cụ.
Đúng là có những lần bỏ lỡ, là bỏ lỡ cả một đời.
Khuất sau bóng lưng mảnh mai, cô tịch, ông lão ngâm nga đôi câu thơ
"Dối lòng mặc kệ dẫu chân tâm
Một mối tương tư, hai chốn ưu sầu"
************************
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày...
Đã gần một tuần, cô chưa được nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ như bước ra từ truyện thần thoại ấy của anh.
Đến cuối cùng, cô cũng phải thừa nhận rằng, cô thực sự vẫn không thể thắng nổi thứ tình cảm từng chút, từng chút một lấp đầy lên trong trái tim mình.
Rõ ràng, một người lý trí như cô, vẫn bị thứ tình cảm dịu dàng của anh làm cho gục ngã.
Trong phòng VIP của một quán bar nọ, ba cô gái đều đang trong trạng thái chuếnh choáng.
Trên bàn ly cốc ngổn ngang, chất lỏng màu nâu vàng như mật vương vãi trên bàn.
Ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ửng hồng như được phủ lên một tầng huyền mị.
Rõ ràng, Na Na là người khởi xướng cho cuộc nhậu phóng túng này, vậy mà Hàn Giai Tuệ lại là người uống nhiều nhất.
Lúc cô bước khỏi phòng rượu, trạng thái đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn chút nhận thức mơ hồ.
Loạng choạng bước ra cửa quán bar, cô vô thức đi bộ trên con đường sầm uất sáng chưng ánh đèn neon đủ màu sắc sặc sỡ.
Gió từng cơn lành lạnh thổi qua bờ mai gầy, làm bay mấy lọn tóc buông lơi.
Hình ảnh này đã lọt vào con ngươi đen láy, khiến cho nét mặt người trong xe bỗng chốc tối sầm.
"Aaaaa! Anh là ai vậy?"
Bị một người đàn ông chạm vào, Hàn Giai Tuệ lập tức hét lên, lùi lại cảnh giác.
Xong cô nhìn thẳng vào đôi mắt ưng ma mị, đầy quyến rũ, nhưng tràn ngập tâm tình của người đàn ông vest đen khí chất bức người trước mặt.
"Chà, đôi mắt này, thật đẹp! Phải làm thế nào để anh có thể cho tôi đôi mắt ấy"
Giọng nói ngập ngừng đã lạc đi vài phần của cô như đốt cháy tâm can kẻ đối diện.
"Được, đều cho em hết"
Đôi chân thon dài không còn đủ sức đứng vững trên đôi giày gót nhọn đắt đỏ, men rượu khiến toàn bộ cơ thể trở nên mềm nhũn.
Cô khuỵu xuống một cánh tay chắc chắn, rồi lờ mờ nhận ra mình được đặt ngay ngắn trên ghế xe, còn có người cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
Hàn Giai Tuệ không có nét gì hoảng hốt, chỉ ngây ngốc cười
"Anh sẽ cho tôi đôi mắt thật sao?"
"Thật"
Câu trả lời của anh chắc chắn đến nỗi có thể khiến một người đã say mèm như cô gật đầu lia lịa.
Xem ra cô hoàn toàn tin tưởng mình sắp có được đôi mắt đẹp đẽ này.
Phong Thừa Vũ trầm lặng lái xe, thỉnh thoảng liếc sang cô gái đang khép hờ đôi mi, yên tĩnh ngồi bên cạnh, không biết đã ngủ hay chưa.
Trong lòng thầm nhủ
"Không biết sau này có nên để em đụng vào một giọt rượu nào không nữa"
Nhưng mà cô gái này không yên phận quá lâu, mấy phút sau đã nhoài người sang ghế lái, đưa bàn tay trắng nõn như búp sen đặt lên khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc
"Thơm thật đấy! Anh có ăn được không?"
Ánh mắt ai kia càng tối đen lại, thẫm như biển đêm thăm thẳm
"Được!".