Loại phụ nữ đáng ghét nhất trên đời này, chắc hẳn chính là loại người kênh kiệu, ỷ mình có tí quyền lực mà khinh khi với đời, lúc nào cũng nhìn người bằng một nửa con mắt.
Một con mắt rưỡi còn lại chỉ để trang trí chắc?
Cứ là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc thì có thể muốn làm gì thì làm? Tại sao hào môn hào phú, cái gì tốt nhất cũng dành cho thiên kim nhà mình, lại không thể cho mấy cô ấy một nhân cách khả ái?
Đối với loại người bất lịch sự thế này, Hàn Giai Tuệ căn bản là không thích đôi co.
Cô không phải kẻ rảnh rỗi mà đi rao giảng đạo đức, làm giáo viên dạy kỹ năng sống cho người đời.
Nhưng cô cũng không quen nhịn nhục trước mặt người khác
"Tiểu thư, nếu cô muốn tôi nhường lại chỗ ngồi, chỉ cần lịch sự đề nghị một câu, cũng không phải khó khăn gì.
Dù sao tôi cũng không ăn ở đây.
Lần sau..."
Hàn Giai Tuệ còn chưa kịp nói hết đã bị cô ta cướp lời
"Cô là cái thá gì mà tôi cần cô phải nhường.
Không ăn ở đây thì cô ngồi ở đây làm gì"
"Tôi chờ lấy đồ ăn"
Ánh mắt cô ta quét một lượt trên người Hàn Giai Tuệ, đánh giá.
Đối diện cô ta là một cô gái chân dài eo thon, mặt xinh da trắng, khí chất cũng không tồi, tất cả những điều ấy khiến cô ta cảm thấy chán ghét.
Tiểu thư cao ngạo, ghét nhất là phải đứng cạnh người con gái đẹp hơn mình.
Hơn nữa, người đàn ông đi cùng cô ta, ánh mắt còn đang dán trên người Hàn Giai Tuệ không rời.
Nhất định cô ta không thể để yên.
Bản tính kiêu kỳ sẵn trong người trỗi dậy, không muốn ai có thể hơn mình, mà người khác phải quỳ dưới đất cung phụng tiểu thư quyền quý như cô ta.
Hàn Giai Tuệ vừa định quay đi, thì đã bị cô ta nắm tóc kéo lại.
"Đứng lại, tôi chưa cho cô đi"
Mẹ nó!
Thật quá sức chịu đựng của con người!
Cô đã không thèm tính toán, lại gây chuyện với cô là lẽ gì.
Hàn Giai Tuệ quay đầu, nhìn trực diện vào mắt cô tiểu thư nọ bằng ánh mắt loé lên tia lửa đỏ rực, khiến cô ta bất giác hơi khựng lại động tác tay.
"Này cô, làm ơn lần sau phẫu thuật thẩm mỹ thì nhớ phẫu thuật cả nhân cách nhé.
Mặt đẹp, mà cái nết thì không ưa nổi.
Tôi nói cho cô biết nhé, đã bước chân vào nhà hàng thì ai cũng giống như ai thôi, chẳng ai hơn ai kém.
Cô muốn chỗ ngồi, tôi nhường cô, không chấp nhặt.
Lúc tôi còn dễ tính, đừng gây sự với tôi."
"Ha ha, cô nghĩ là cô ngang hàng với tôi đấy hả? Cô có biết tôi là ai không?"
Hàn Giai Tuệ còn đang cảm thấy hôm nay cô ra đường đã bước nhầm chân, muốn có một bữa tối yên bình với người đàn ông của mình mà cũng xui xẻo như vậy, thì cô nàng đối diện đã cười ha hả
"Được.
Nếu cô muốn ngang hàng với tôi, vậy thì mua chai rượu kia đi.
Nếu cô có thể đủ tiền mua được nó, tôi sẽ để cô đi.
Nếu không, tôi sẽ giúp cô tắm bằng thứ rượu cao cấp này"
Cô ta với tay trên kệ bày đủ các loại rượu thượng hạng, đều là những chai cao cấp lâu năm.
Giá tiền tính bằng trăm nghìn đô.
Cô ta đã nhìn kỹ, đối phương quả thực có xinh đẹp, nhưng nhìn không ra là kiểu người thượng lưu lắm tiền nhiều của.
Đến trang phục mặc trên người, còn không rõ nhãn hiệu.
Với tay lấy đại một chai trên kệ, cô ta giơ trước mặt Hàn Giai Tuệ, nhếch môi.
"Chai này, được chứ?"
Cô nhìn chai rượu trên tay cô ta.
Dù không phải người sành sỏi về rượu, nhưng có thể nhận ra, đây là phiên bản giới hạn rất hiếm có.
Chai Macallan 64 nổi tiếng là dòng whisky mạch nha chưng cất 187 năm tuổi.
Ước chừng giá trị cũng gần ba trăm nghìn đô.
Hàn Giai Tuệ sống hai mươi năm trên đời, ghét nhất loại người ỷ mạnh hiếp yếu, cậy giàu khinh nghèo.
Do đó, cô tại đây rất muốn dạy cho cô tiểu thư này một bài học.
Chỉ là một chai rượu, có thể làm khó cô sao?
Thế nhưng, Hàn Giai Tuệ vừa chợt nhớ ra.
Cô đi vội, chỉ định mua chút đồ ăn tối rồi quay về nên không cầm theo thẻ ngân hàng, chút tiền mặt mang theo vừa thanh toán cho nhà hàng.
Trong tay chỉ còn lại một ít.
Căn bản không thể đủ thanh toán chai rượu thượng hạng đắt tiền này.
Nhìn dáng vẻ có chút bối rối của cô, tiểu thư kia càng thêm đắc ý
"Sao? Không mua nổi đúng không? Loại người như cô chỉ đáng quỳ dưới chân tôi thôi.
Nghĩ sao mà có thể "như nhau", khái niệm "như nhau" của cô, chênh lệch quá nhiều rồi.
Không biết, thứ rượu này mà được rót từ trên đầu cô rót xuống, trông cô sẽ thảm hại thế nào nhỉ"
"Chắc chắn gương mặt xinh đẹp này sẽ thật nhếch nhác khó coi"
Lúc này, người đàn ông vẻ ngoài hào hoa đứng bên cạnh cô ta mới lên tiếng, điệu bộ trào phúng.
Tất nhiên, trong hàng vạn thú vui của đời người, chứng kiến phụ nữ tranh đấu vẫn là thú vui khiến đàn ông không khỏi tiêu khiển.
Trong đầu hắn đang tưởng tượng, sau lớp áo kia, sẽ là đường cong tuyệt mỹ thế nào sau khi đổ thứ rượu đỏ chót kia lên.
Trò vui này, mấy khi có dịp được chơi.
Đã thế hắn phải chơi cho thoả.
Liền lấy thêm một chai nữa trên tủ rượu, mở nắp.
Sẵn sàng trút lên người phụ nữ trước mặt, biến cô thành một trò tiêu khiển..