Trước mặt cô đang là một hình ảnh không mấy xa lạ đang nhìn cô chằm chằm.Tiếp đến chưa kịp để cô trả lời thì đã có một tên vệ sĩ tiến tới giữ chặt người cô, hai tên tiếp theo tiến tới đi về phía Vĩ Thành rồi kéo sang một bên.
Các người định làm gì anh ấy, mau bỏ ra ngayYên tâm, tôi sẽ cho em câu trả lời ngay thôi.
Chống mắt lên nhìn cho kĩCó nghe tôi nói gì không hả?'Cạch' Ngữ Tịch thấy một tên lên nòng súng chĩa thẳng vào đầu Vĩ Thành, cô thấy vậy liền dùng hết sức vùng vẫy ra khỏi tên vệ sĩ đó rồi vòng tay móc trong người mình ra một cây súng chĩa thẳng vào Hàn Phong.
Các người mà dám nổ súng thì tôi sẽ không nương tay đâuEm dám sao?Cứ thử đi rồi biếtHa, không hổ danh là cánh tay đắc lực của Quân Bằng, cũng mạnh miệng phết đấyThì sao, nếu đã biết rồi thì hôm nay giải quyết hết tại đây điTừ nãy đến giờ, anh vẫn chỉ đứng im một chỗ khoanh tay nhìn cô, nhưng Ngữ Tịch nói xong câu đó anh liền tiến lại gần cô không một chút chần chừ hay sợ hãi, thấy vậy cô lên nòng súng rồi cảnh giác nhìn anh.
Cuối cùng anh cũng dừng lại cách cô khoảng 3 mét.
Nếu tôi nói tôi không thích giải quyết ở đây thì sao, chi bằng chúng ta tìm một chỗ riêng tư hơn điAnh có ý gì?Ý của tôi là ở trên giường đấy.
Không ngờ lăn lộn bao nhiêu lần với nhau rồi mà em vẫn còn không hiểu ý tôi, em cũng vô tâm quá rồi đóAnh đừng có mà nói láo!!Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.
Huống hồ đêm qua hai chúng ta còn rất mãnh liệt nữa đấy !!Anh muốn gì?Muốn gì sao? Ha, muốn em ngoãn ngoãn bên cạnh tôi đến khi chết thì thôi....Đừng có mơVậy thì đừng tráchVừa dứt lời trạng thái trên mặt anh quay ngoắt sang vẻ tàn nhẫn sau đó rút súng ra chĩa về phía Vĩ Thành...
'PẮNG'
Đám người kia thấy thể vội vàng chạy đến chỗ anh giơ súng nhắm vào cô.
Hàn Phong ngần người nhìn xuống bả vai của mình thi một dòng máu đỏ tươi chảy ra nhưng không có biểu hiện gì là đau đớn hay phát ra bất cứ một âm thanh nào khác mà chỉ dần ngẩng đầu lên nhìn Ngữ Tịch đang chạy về phía Vĩ Thành với nét mặt không cảm xúc nhưng khiến mọi người xung quanh cũng đều cảm thấy luồng gió lạnh lẽo lướt qua từng sợi lồng tơ.
Ngữ Tịch không thèm quan tâm sống chết của anh mà nhân cơ hội này chạy đến đỡ Vĩ Thành đã mất đi ý thức từ lúc nào chuẩn bị đi ra khỏi đây thì đội nhiên có một bàn chân đạp bay cả người Vĩ Thành xuống đất một cách không thương tiếc rồi vác cô trên vai quay sang nói với đám vệ sĩ mặc cho vết thương trên vai của mình đang rỉ máu nhuộm đỏ cả một mảng áo.
Bọn mày biết phải làm gì rồi chứDạ.
lão đại !!Bọn họ đông thanh lên tiếng rồi đi tới lôi Vĩ Thành vào cái nơi đậm mùi máu tanh đó.
Hiện tại Ngữ Tịch đang ở tư thế treo ngược trên vai anh, vừa nãy khi đột ngột bị vác ngược thì cô không khỏi cảm thấy choáng váng đầu óc làm súng cầm trên tay cũng bị rơi xuống đất.
Bây giờ cô không còn gì trong tay nên chỉ có thể dùng những cú đấm thật mạnh rồi đấm một cách thật đau vào lưng anh, nhưng đó cũng chỉ là cảm nhận của cô về cú đấm của mình, còn đối với anh thì như muỗi đốt i nốc.
Mặc kệ những lời cô nói như chó sủa ngoài tai, vẫn tiếp tục bước đi thật vững vàng như kiểu phát súng vừa nãy không hề ảnh hưởng gì đến cơ thể của anh.
Thả tôi xuống mau!!!...-Anh mà dám làm gì anh ấy thì tôi sống chết với anh!!
-....
-Anh có nghe thấy tôi nói gì không,
Đến xe thì anh nhồi nhét cô vào một cách mạnh mẽ rồi cũng vào trong ngồi xuống, khi mới vào trong thì cô đã quay sang vừa chừi mắng anh vừa đánh vào người anh.
Hàn Phong thấy cô là lối om xòn thì nhức đầu rồi dùng tay đập vào gáy cô khiến cô tạm thời ngất đi.
Gọi Minh Thành tới biệt thựVâng.