Nhạc Dương cũng không quay đầu, bình tĩnh đáp: "Tôi đi sau cậu đó."
"..."
Hà Du câm nín, nhưng rồi cũng đành chịu, trước khi kéo vali ra ngoài còn không quên nói: "Trước khi đi cậu nhớ kiểm tra điện đóm, tắt hết đi nha."'
"Tôi biết rồi.
Nghỉ lễ vui vẻ."
"Nghỉ lễ vui vẻ."
Cạch.
Hà Du đi rồi, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại mình cậu.
Vừa cô đơn, lại vừa có cảm giác nhẹ nhỏm.
Lúc không có ai, cậu có thể muốn làm gì thì làm...Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cậu cũng phải đi bây giờ.
Gặp Thần Giết Thần: (Bây giờ em đi à?)
Dương Dương Khoái Nhạc: (Ừm.]
Cá Muốn Ăn Mèo: (Chúng ta thống nhất là mấy ngày nghỉ lễ sẽ đi phó bản vào buổi chiều nhé.
Nếu có gì thay đổi sẽ nói ngay sau đó.)
Mấy người trong tổ đều đánh dấu ok.
Gặp Thần Giết Thần nói với bạn: (Có QQ không?)
Nhạc Dương giật mình, nhất thời không đáp lại ngay.
Gặp Thần Giết Thần nói với bạn: [Lỡ em có việc đột xuất muốn thay đổi thời gian cũng có thể trước tiên nói với anh.
Mọi người đều có QQ của nhau.]
Chỉ có Nhạc Dương vào sau là chưa có.
Ít nhất lời giải thích của anh đã khiến cho nội tâm của Nhạc Dương thả lỏng, không có căng thẳng như lúc nãy nữa, sau đó liền cho anh số QQ của mình.
Trác Mục nhìn số QQ trên màn hình cũng không khỏi thở dài.
Rất khó hiểu, rõ ràng anh có thể cảm nhận được Dương Dương nhìn ra anh thích cậu ấy.
Dương Dương cũng không tỏ ra khó chịu hay ghê tởm, nhưng cậu luôn kháng cự anh tiến xa hơn.
Cái cảm giác này theo thời gian họ tiếp xúc nhau càng nhiều lại càng rõ ràng.
Vì sao vậy? (2)
Sênh Tiêu đã từng nói với anh thế này: "Có thể cậu ta cũng giống cậu, là gay, nên mới không cảm thấy cậu ghê tởm."
Lúc đó anh còn tưởng hắn cố ý dùng chuyện này để chửi xéo anh.
"Nhưng mà cậu cũng biết rồi đó, đồng dạng là vậy nhưng không phải ai cũng có thể thẳng thắn sống đúng tính hướng của mình.
Có lẽ cậu ta cũng thích cậu, hưởng thụ sự dịu dàng mà cậu dành cho cậu ta, nhưng lại sợ tiến xa hơn.
Những bất cập trong đó cậu biết mà, không phải ai cũng chịu đựng được.
Cậu ta biết rõ nên mới sợ.
Nói thẳng ra là cậu ta tra, chỉ muốn nhận mà không muốn cho đi.
Nếu không cậu ta phải ngay lập tức tránh xa cậu, tránh cho cậu càng thích trong khi bản thân không thể đáp lại."
Anh không thể phủ nhận Sênh Tiêu nói cũng có cái lý của nó.
Đôi lúc anh cũng nghĩ rằng cậu đang lừa gạt tình cảm của mình.
Nhưng một là anh không muốn phiến diện nghĩ như vậy, hai là không chịu buông tha dễ dàng.
Ít nhất anh vẫn muốn một kết quả chắc chắn rõ ràng mới có thể từ bỏ được.
Cho nên trước khi Nhạc Dương nói cậu không thể đáp lại tình cảm của anh anh vẫn sẽ tiếp tục từng bước một tiến gần về phía cậu.
Đến lúc đôi bên đều không thể né tránh chuyện này nữa, thẳng thắn thừa nhận mới nhau.
Chỉ là anh cảm giác được bản thân có lẽ không muốn kéo dài lâu hơn nữa.
Anh muốn gặp cậu, cho dù cậu tròn méo ra sao...!À không, Dương Dương không tròn cũng không méo, Sênh Tiêu đã nửa nạc nửa mỡ, không đầu không đuôi chứng thực với anh điều đó.
Dương Dương...!Em sẽ không giống như những gì Sênh Tiêu đã nói chứ...!(4"
Vừa đến trước ngỏ Nhạc Dương đã nhìn thấy ông bà ngoại đứng ngóng trông.
"Ông bà!"
Cậu như một con chim nhỏ sà vào lòng họ, khó được trên môi nở nụ cười thật lòng nhất.
Trước mặt những người thân yêu hiểu rõ mình nhất Nhạc Dương mới có thể không chút giữ lại mà bày ra con người thật của mình.
"Dương Dương của bà đi học có vui không? Nghe nói người đế đô rất thoáng, Dương Dương nhất định có thể quen được rất nhiều bạn."
Bà ngoại cậu sờ sờ mặt cậu, nắn nắn tay cậu, khuôn mặt già nua hiển từ đầy quan tâm hỏi han.
Nhạc Dương cay cay sóng mũi, nhỏ nhẹ đáp: "Cháu có ba người bạn cùng phòng vô cùng vô cùng tốt."
"Thật tốt."
Bà ngoại vỗ tay cậu, thật mừng cho cậu.
Thời điểm bố mẹ cậu xua đuổi cậu liền về với ông bà ngoại đồng thời cũng chuyển đến đây học cho xong cao trung Nhạc Dương vô cùng lầm lì ít nói, ở trong trường cũng không có bạn bè gì.
Ông bà ngoại vô cùng lo lắng lại không biết làm sao để an ủi.
Cũng may Nhạc Dương không có để mình đi vào ngõ cụt, vô cùng nổ lực học tập, cuối cùng đậu vào một trường tốt ở đế đô.
Ông bà ngoại dù vẫn lo lắng cho cậu nhưng vẫn để cậu đi, Nhạc Dương đều biết cả.
"Ông bà đã dọn phòng cho con rồi.
Ngồi xuống đây.
Có mệt không?"
Bà ngoại vỗ vỗ chăn nệm, hiền từ nhìn cậu.
Nhạc Dương khẽ híp cái mũi, cảm nhận mùi vị thanh tân của nắng ở khắp nơi trong căn phòng mà cậu chỉ mới ở có một năm, năm thứ hai đã đến đế đô nhưng lại có cảm giác còn thân thiết hơn căn phòng rộng rãi ở Hoa Lư, nội tâm càng thêm mềm yếu.
Cậu ôm bà ngoại, rủ rỉ: "Bà ngoại, cháu rất nhớ hai người."
"Hai người không thể không cần cháu."
"Đứa nhỏ này..."
Bà ngoại vỗ vai cậu, lời đã ấm ủ bên miệng cũng không nói ra được nữa.
Thôi đi vậy.
Nhạc Dương ôm bà chặt hơn, vành mắt đỏ ửng.
Cậu biết ông bà ngoại nhất định muốn nói chuyện của bố mẹ cậu.
Nhưng mà lúc này đây cậu thật sự không muốn nghĩ thêm nữa.
Cậu muốn sống cùng ông bà, phụng dưỡng ông bà đến khi không thể phụng dưỡng nữa.
Khi đó...
Không, kể cả bây giờ cậu cũng đã trưởng thành rồi, cậu không cần phải dựa dẫm vào những người thân kia nữa.
Khi đó cậu sẽ sống cho mình.
Lúc về già nếu họ cần cậu phụng dưỡng, cậu cũng sẽ làm hết bổn phận.