Nhạc Dương bất giác vô cùng tin tưởng vào trực giáp này của mình.
Nhưng chính vì vậy cậu mới sợ.
Cậu rất muốn hỏi vì sao anh lại nói ra.
Vì sao muốn tiến xa hơn.
Hai người đàn ông không thể hạnh phúc được...
Không có sự chúc phúc của người thân, làm sao hạnh phúc đây...
Cậu đã vậy rồi...!Cậu không muốn anh cũng giống mình...
Dương Dương Khoái Nhạc: (Xin lôi anh.
Tất cá là do em.)
Sênh Tiêu hoảng sợ nhìn người đang ngồi trên ghế nhưng lại không ngừng tỏ ra khí lạnh như thể đang ở hầm băng, tim gan run lẩy bẩy.
(4
Dương Dương Khoái Nhạc: [Nếu không có em...!Nếu ngay từ lúc nhận ra em liền rời khỏi là tốt rồi.
Anh đừng dại dột nhận định thứ tình cảm đó, nó không có thật, nó không đúng đâu...!Xin lỗi anh.] C°
Sau lời nói này nhân vật Dương Dương Khoái Nhạc chợt biến mất khỏi màn hình.
Sênh Tiêu vội vàng mở giao diện hảo hữu lên, nhìn thấy cái tên Dương Dương Khoái Nhạc không còn sáng nữa, hắn lạnh toát cả người.
Những lời cậu nói so với những gì hắn nghĩ còn đáng sợ hơn nữa.
Cậu rõ ràng đã từng bị tổn thương vì chuyện này cho nên mới sợ không dám tiếp nhận tình cảm của Trác Mục.
Khao khát nhưng không dám chạm vào, đó là loại cảm giác gì, Sênh Tiêu không thể cảm nhận nổi, lại không khỏi cảm thấy nó quá nặng nề.
Hắn đã như vậy, Trác Mục lại làm sao đây...
Người đang ngồi kia đã giống như biến thành một pho tượng bằng băng.
Không biết là bao lâu, Trác Mục động.
Anh cầm điện thoại và áo khoác chạy ra khỏi phòng.
"Trác Mục!"
Sênh Tiêu sợ đái ra quần vừa chạy vừa gọi với theo.
(3
Thế nhưng tốc độ của Trác Mục lại quá nhanh, hắn không đuổi kịp.
Bồng nhiên nhớ đến Trác Mục là quán quân chạy năm ngàn mét, hắn cười méo sẹo: "Anh đại à, sao cái gì anh cũng giỏi như vậy làm chi...
Cũng bởi vì Trác Mục quá giỏi nên người nhà mới càng khó lòng chấp nhận.
Năm năm rồi, từ khi Trác Mục lên cao trung liền come our với gia đình, thế nhưng ba mẹ Trác Mục vẫn nuôi hi vọng.
Từ không thể tiếp nhận, mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, thái độ của Trác Mục cũng cứng như thiên thạch, cho đến được ngày hôm nay cũng xem là khổ tận cam lai.
Thế nhưng kết quả vẫn giống vậy, ba mẹ Trúc Mục nhìn như tiếp nhận lại âm thầm nghĩ cách khiến Trác Mục trở lại đường ngay.
Chẳng có đường ngay nào cho họ cả.
Sự hoảng sợ tự trách của Nhạc Dương giống như đang đạp đỗ mọi kiên trì bấy lâu nay của Trác Mục.
Sênh Tiêu lo lắng muốn chết, vội vàng gọi điện thoại cho Trác Mục nhưng anh không bắt máy.
Hắn lại lên QQ nhăn tin cho Nhạc Dương nhưng không thấy cậu trả lời.
Nhạc Dương giống như đã bị dọa sợ bởi hành động mới nãy của Trác Mục, có khi sẽ không dám mở QQ lên nữa mất.
Sênh Tiêu nghĩ mà cười khổ không thôi.
Trác Mục muốn chạy đi đâu?
Nếu là bình thường Trác Mục muốn tìm Nhạc Dương chỉ cần đến trường cậu là được.
Nhưng mà bây giờ là quốc khánh, Nhạc Dương về nhà rồi, chẳng lẽ muốn chạy đến Giang Nam để tìm?
Giang Nam lớn như vậy, tìm làm sao?
Sênh Tiêu tuyệt vọng khi trực giác mách bảo hắn rằng Trác Mục thật sự có thể chạy đến Giang Nam.
Để Sênh Tiêu nói, cách làm hay nhất là đợi hết quốc khánh, nhập học lại rồi Nhạc Dương nhất định sẽ về trường, cứ ôm cây đợi thỏ là được.
Nhưng giờ nói có ích gì nữa...
.••
"Đều là do mày! Thằng quỷ nhỏ! Là mày hại con tao! Đồ ghê tởm biến thái chết tiệt!"
Không có...!Tôi không có...!Nghênh Chiêu cậu nói gì đi...
Nhưng thời điểm cậu bị ba mẹ cậu ấy chỉ trích thậm tệ Hoắc Nghênh Chiêu chỉ đứng nhìn, mặt đầy ngơ ngác như cái gì cũng không biết.
Trái tim Nhạc Dương như rớt vào hầm băng.
"Mày xem, mày làm hại con tao thế nào! Cút ra! Tao con luôn là đứa trẻ ngoan bị mày hại thành thích đàn ông, sao lại có loại người như mày!"
Không, tôi không phải...!Là chúng tôi...
Bố mẹ...!Hai người nói gì đi...!Sao lại nhìn con như vậy...
"Bọn tao không có đứa con như vậy."
Nhạc Dương bật dậy từ trên giường nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt còn ngây ngô.
Cậu ôm cổ thở hồng hộc như con cá mắc cạn, cảm giác nghẹn thở như bị ai bóp cổ khiến cơ thể cậu co giật.
(4°)
Cậu giãy giụa thoát ra từ trong cơn ác mộng, thế nhưng bản thân cứ ngỡ vẫn còn ở bên trong.
"Hức...!Oa oa oa!!"
"Cháu ngoan, làm sao vậy!?"
Bà ngoại cậu nghe tiếng khóc, vừa vào liền thấy Nhạc Dương vùi đầu vào trong chăn khóc đến nghẹn ngào thì hoảng sợ ôm lấy cậu dỗ dành: "Ngoan ngoan Dương Dương.
Đừng khóc cháu ngoan."
"Hu hu bà...!Cháu sai rồi hu hu hu..."
"Không phải đâu Dương Dương, cháu không có sai."
Bà ngoại ôm cậu, đau lòng nhưng vẫn kiên định nói: "'Không phải cháu sai, không ai sai cả."
"Vậy sao Nghênh Chiêu hức hức...!Nghênh Chiêu lại không đứng về phía cháu? Hức hức, cậu ấy cũng cho rằng mình bị cháu tiêm nhiễm hu hu hu!"'
"Nhưng cháu ngoan, cháu nói cho bà biết, thật sự là như vậy sao?"
Bà ngoại dựng cậu dậy, vô cùng lý lẽ nghiêm túc hỏi cậu nhưng vẫn ôn nhu lau nước mắt cho cậu.
Nhạc Dương ngơ ngác nhìn bà, một đỗi mới nức nở nghẹn ngào nói: "Hức hức...!Cháu chưa từng nói ra...!Cháu không cố ý lôi kéo cậu ấy húc hức..."