Nhạc Dương nhìn thấy lông mày Trác Mục nhíu lại ngay lập tức, trong lòng liền có phán đoán mà không thể làm như không biết gì âm thầm nhìn anh bắt điện thoại.
"Alo, mẹ ạ."
"Không...!Không có.
Được rồi, gặp ở nhà lại nói."
Cũng chỉ mấy câu như vậy anh đã tắt máy.
Nhạc Dương đang lén lút nghe trộm không kịp dời ánh mắt, bị anh bắt gặp thì cuống quýt giả bộ bối rối mở cái này, xem cái kia.
Trác Mục buồn cười, nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện mới nãy lại vô thức thở dài.
Anh cũng không quan tâm có camera hay không, cách tay vịn ghế ôm lấy cậu, mặt đối mặt không cho cậu trốn dán trán mình lên trán cậu.
Đôi mắt anh nhìn cậu dịu dàng chan chứa tình cảm.
Đôi mắt cậu lại hoảng hốt như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, rồi lại gắng gượng đối diện với anh không né tránh, khiến anh mềm lòng muốn mệnh.
Dần dần trong hơi thở không ngừng quấn quýt đó, có thứ gì vô tình nảy sinh.
Anh thấy cậu bất giác nắm chặt vạt áo trước ngực, đôi mắt lại dần dần mờ mịt, như được phủ bởi một tầng hơi nước, phiến tình lại mê muội.
Anh liền không chút do dự tiến tới, ngậm lấy đôi môi kia.
Đôi mắt cậu chợt mở to trong khoảnh khắc.
Nhưng rồi nó nhanh chóng bị khí thể dữ dội của anh làm cho mông lung, lôi kéo, vô thức thuận theo anh, hơi ngửa cổ mặt cho anh đòi hỏi.
Nụ hôn đầu tiên của họ.
Nụ hôn thuần túy giữa những gay bẩm sinh mà không phải loại ngây ngô phớt qua mang theo tò mò mông lung chẳng thể tồn tại lâu trong tiềm thức.
Nó diễn ra mãnh liệt, cũng không mất ôn nhu, mang theo thứ tâm tình không tha, không muốn rời.
Dễ dàng lôi kéo cái thứ mang tên dục vọng.
Trước khi thứ dục vọng đó kịp bắt đầu đôi môi của họ đã rời ra do ghế ngồi bị trượt.
Nhạc Dương thở hồn hền như cá mắc cạn.
Không biết từ lúc nào cậu đã níu lấy tay áo anh, lúc này cũng bấu víu lấy nó, chống đỡ thân hình bất chợt mềm xuống của mình.
Đầu cậu cũng gục xuống, nhưng rất nhanh đã được anh dùng trán đỡ lấy, hai người cứ thế tựa vào như trước khi nụ hôn bắt đầu.
Hơi thở của Trác Mục cũng thô nặng không kém, trong lòng nuối tiếc vì bị cắt ngang lại có chút may mắn không tên, cảm xúc đan xen hỗn loạn khiến anh phì cười.
Thấy cậu mang theo cặp mắt còn ửng đỏ phiến đẫm tình ý khó hiểu nhìn mình anh không nhịn được rướn môi tới hôn cái chóc lên đôi môi ướt nhẹp của cậu.
Rất nhanh, rồi liền rời ra.
Bị cậu xấu hổ trừng, anh cười nói: "Xin lỗi, anh không nhịn được."
Vì sao không nhịn được?
Nhạc Dương bất chợt nhớ đến cuộc gọi trước đó của anh, cậu vô thức hỏi: "Có chuyện gì ư?"
Âm thanh của cậu khàn khàn, khiến anh nhớ tới tiếng rên rỉ yếu ớt lúc nãy, dục vọng chưa kịp lên trước đó liền muốn lên bù.
Anh hít sâu mấy cái rồi chống người dậy, lấy tay áo sơ mi nhẹ lau đồi môi ướt đấm của cậu, muốn cho nó đừng mê người nữa.
Ở, đương nhiên là không được rồi, nhưng ít ra nó không còn ướt át...!Có còn hơn không.
Trước khi cậu để ý đến hành vi trộm đầu trộm đuôi của anh anh đã nói: "Không có gì đâu."
"Chỉ là sắp tới anh phải về nhà một chuyến.
Khả năng cao anh sẽ không đi phó bản cùng em được một hai ngày gì đó.
Anh chỉ nói trước vậy thôi chứ còn chưa chắc đâu."
Lúc đó anh nói vậy, chính là anh nghĩ rằng vẫn còn làm chủ được tình hình, hoặc là không đến mức như vậy.
Nhưng sau đó anh thật sự vẫn không đi phó bản được...!À không, anh còn không thể online.
Lá Đừng Rơi: [Cậu ta có nói bao giờ online lại không?)
Trên màn hình, vẫn là nhóm người đó đang đi phó bản.
Gặp Thần Giết Thần: [Tôi không biết, có lẽ Dương Dương biết.]
Này là do Hòa Thượng online, giúp anh đi phó bản.
Dương Dương Khoái Nhạc: [Anh ấy nói tạm thời chưa biết.)
Trác Mục không nghĩ tới lần này anh về không đơn thuần là gặp ông bà nội.
Ông bà nội anh vốn là luôn ở nước ngoài dưỡng lão, mặc cho cha mẹ anh ở bên này ông bà cũng không chịu về, bảo là ở bên đó quen rồi.
Ông bà anh thấm nhuần tư tưởng thời đại mới, không hề cảm thấy lúc về già cần con cháu ở bên.
Hai ông bà già chỉ cần nhau tuổi xế chiều là được rồi, lỡ có một người mất đi thì một người còn lại tìm một chốn bình yên thủ tới chết, không nghĩ muốn liên lụy con cháu.
Lúc nói chuyện với mẹ anh, anh cứ tưởng là ông bà nội về nước, té ra không phải.
Mẹ anh muốn anh cùng họ đến nước ngoài thăm ông bà.
Dạo trước ông bà anh mới bị bệnh, tuy là bệnh vặt ở người già nhưng ai biết được còn sống được mấy năm, nếu được thì thăm nôm ông bà nhiều chút.
Mẹ anh có lẽ đã điều tra được lịch học gần đây của anh, xác định không có gì quá gấp gáp mới đề nghị đi thăm ông bà vào thời điểm này.
Anh ngoài mặt không thể hiện gì, trong lòng nghĩ cứ theo họ một lần đi, xem họ còn muốn dằn vặt thế nào một
เลิท ทนัล thoi.
Một lần cuối.
Thế là cả nhà họ Trác liền bay đi nước ngoài, cho nên Trác Mục mới không thể online.
Lá Đừng Rơi: [Nếu thật sự có việc thì không sao.)
Nghe cách nói này của Lá có lẽ là biết chút tình huống về Trác Mục.
Họ nghi ngờ đây chỉ là cái cớ của ba mẹ Trác Mục hòng muốn thay đổi ván đã đóng thuyền, đem ván tách ra khỏi thuyền thôi.
Nhạc Dương sao không phải cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cái lý do này quá chính đáng, Trác Mục không thể thằng thừng hoài nghi ba mẹ mình trong lúc mối quan hệ đang căng thẳng mà gọi cho ông bà xác nhận được, chỉ đành theo họ qua đó trước xem tình hình rồi tính sau.
Trong lòng buồn lo vô cớ, ánh mắt cậu chuyển chuyển, chuyển đến cái tên Lá Đừng Rơi trên khung chat lại bỗng nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện trước đó của mình và Trác Mục, anh nói Lá là nam.
Cậu chưa kịp nghĩ đã gõ bàn phím.
Dương Dương Khoái Nhạc: (Lá, cậu là nam à?)
Kênh đội đang câu có câu chăng nói chuyện của Trác Mục bỗng im re.
Một đỗi sau mới thấy Lá lên tiếng.
Lá Đừng Rơi: (Sao cậu biết?)
(Gap Than noi vdi cau a?]
Không tránh Lá nghĩ như vậy.
Cái gọi là giữa những người yêu nhau thật sự liền không có bí mật ấy, bí mật của người khác liền thành câu chuyện để họ tám nhảm lúc nhàm rồi.
Rất đáng hận.
Nhạc Dương vẫn khẳng khái gật đầu: [Ừm.
Nói lúc Cá đang tuyển vợ trên kênh thế giới.]
Cá Muốn Ăn Mèo: (..)
Lá Đừng Rơi buồn bực: [Vì sao lúc đang tám chuyện của anh ta lại nói đến bọn tôi, thật phi lý!)
Gặp Thần Giết Thần: [Chắc là do đang nói chuyện Cá thế mà là gay.)
Lá Đừng Rơi: (Đề nghị cái lão hòa thượng dâm đãng cậu dùng acc của mình mà nói chuyện! Có biết ảnh hưởng cảm giác quan lắm không!?)
Nhạc Dương không nhịn được cười ha ha.
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Này còn không được sao? Thật lắm chuyện.]
Lá Đừng Rơi: [Cậu ngứa gan à?)
Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Chị Lá, em không dám nữa!)
Nhạc Dương cười ngã ra ghế.
Thế mà chút âu lo trong lòng đều bị họ làm cho phai nhạt bớt.
Nhưng cậu vẫn cầm điện thoại lên nhắn cho người bên kia bán cầu một tin.
Mọi người trong nhóm đều lo lắng cho anh, mau về nha.
Không thấy anh trả lời lại, Nhạc Dương cũng không cưỡng cầu, đặt điện thoại qua một bên tiếp tục trò chuyện cùng đám người.