Người đó nhận, nhanh nhẹn bấm vào tài khoản của mình, sau đó đưa cho Cố Hoài, đồng thời nở nụ cười: "Xin chào, anh là Cá?"
Cố Hoài gật đầu, cúi xuống nhìn máy tính bảng, sau đó đưa tay ra: "Xin chào, Lá."
"Cái gì!?"
"Tôi nghe nhầm mẹ rồi!? Bang chủ!"
"O diu! La! La! La la nam ha??"
Lá Đừng Rơi, nắm tay hắn cười nói: "Mạnh Trúc."
"Đây là Cây Không Muốn, Lộ Nhai."
Cố Hoài lại nắm tay Lộ Nhai, cũng nói: "Cố Hoài."
"Giới thiệu luôn, đây là Gặp Thần Giết Thần và Dương Dương."
Đúng lúc hai người Sênh Tiêu đuổi nhau trở về, được hắn giới thiệu luôn.
Đám đông đang đứng bên người lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.
Bởi vì đại thần mà họ ngưỡng mộ lại đẹp trai thế
Bởi vì Lá lại là nam!!
Tin tức nào cũng dữ dằn.
Cố Hoài làm bang chủ rất ra dáng, cho dù hắn trong miệng Trác Mục đã từng là một người vô cùng nghiêm khắc.
Lúc này thấy mọi người ngáng đường hơi nhiều nên hắn cao giọng bảo: "Bắt đầu lên xe thôi, đừng đứng chắn đường đi bộ."
Đám người đành phải lùi lên xe, trong lúc đó còn không quên bàn tán xôn xao.
Nhạc Dương nhỏ giọng cảm khái: "Náo nhiệt quá."
"Ban đầu thì vậy thôi, sau đó mọi người sẽ không còn tập trung quá vào việc này nữa."
Trác Mục để cậu ngồi bên trong, mình ngồi bên ngoài.
Hòa Thượng ngồi xuống cái ghế liền kề phía sau họ.
Hai người Cây với Lá lại ngồi ở phía trước họ.
Bọn họ là một nhóm nên không khỏi sẽ trò chuyện với nhau cho dù ngoài đời họ mới gặp nhau.
"Dương Dương, trông em không khác với tưởng tượng của anh lắm."
Lá quay đầu xuống nói.
"Em làm sao?"
Nhạc Dương mờ mịt.
Điệu bộ liền ngốc ngốc.
"Chính là như bây giờ."
Lá cười khẽ.
Nhạc Dương không nghĩ tới Trác Mục cũng cười.
Cậu càng mê mang hơn.
Trác Mục sờ đầu cậu nói: "Ngốc ngốc." C°
"..."
"Ha ha!"
.•.
Lát sau trong nhóm có đến một người, vừa xuất hiện liền khiến trong ngoài xôn xao.
(23
Nhạc Dương ngồi ở cửa sổ tò mò ghé đầu ra xem thì thấy trong đám người bên ngoài bị bao vây ở giữa là một cô gái khá đẹp.
Cậu nghe loáng thoáng có người kêu Mẫu Đơn.
Mặt cậu hơi đần ra.
Mẫu Đơn? Không phải cái Mẫu Đơn kia đó chứ?
Cô nàng ko đâu phải người trong bang?
"Là người bang bên kia."
Trác Mục không có cảm xúc gì giải đáp thắc mắc cho cậu.
Nhạc Dương kinh ngạc không thôi.
Vậy mà Mẫu Đơn kia lại chạy qua bang Nhất Tuyến Thiên.
Cũng đúng, người ta cũng đâu biết cô ta như thế nào.
Em gái có cái miệng ngọt cái, cũng có thực lực, còn là Nga Mi, nhất định không thiếu chỗ cho cô ta đi.
Hòa Thượng ở phía sau nói với tới: "Cô nàng này quả thật rất đẹp."
"..."
"Có điều bị anh đại giết đến chán luôn mà vẫn chưa tởn, còn muốn chạy tới nhìn người thật."
"!"
Nhạc Dương giật mình quay qua nhìn người bên cạnh.
Trác Mục sờ đầu cậu: "Ngứa mắt thì đừng nhìn."
"Anh giết người khi nào vậy?"
Chuyện đó cậu không biết thật.
"Cô ta muốn phá đám cưới của anh, anh không giết thì uổng." (2}
Trác Mục nói rất đương nhiên.
Nhạc Dương lúc này mới giật mình nhớ ra chuyện xảy ra lúc họ cưới nhau trên game, Mẫu Đơn đã chửi cậu um sùm.
Sau đó có mấy lần cậu còn bị người lạ mật tới chửi, cậu đã đoán được là Mẫu Đơn bị cậu chặn rồi.
Nhưng cậu không nghĩ tới là vì bị Trác Mục giết đến tức điên chạy qua trút giận lên người cậu.
"Đương nhiên ở bên ngoài cô ta sẽ không dám càn rỡ như vậy, chỉ là không biết có làm ra chiêu trò gì không?"
Lá ở bên trên nói xuống, giọng điệu chẳng ưa gì Mẫu Đơn kia, đổi một hình thức khác, nhìn người thật càng không ưa.
Cái điệu bộ được người vây xem liền giả bộ đáng yêu, thật chất đã đắc ý muốn chết trong đó, nhìn phát ghét.
Anh Lá bày tỏ.
Nhạc Dương không nhịn được công nhận trong lòng.
Quả thật nhìn người thật cũng chẳng thêm bao nhiêu thiện cảm.
Dù sao lòng dạ cô ta thế nào họ biết rõ.
Mặc dù vậy cậu vẫn nghĩ, bên bang họ tuy người biết chuyện khá nhiều nhưng ra đời thật thì cũng khó mà nói họ có thay đổi thái độ hay không.
Dù sao đẹp cũng dễ được tha thứ mà.
Đương nhiên nếu cô ta không tìm đến họ thì họ cũng không cần để ý.
Đông người nhiều chuyện, mạnh ai nấy chơi thôi.
Người ban đầu đến đều dồn lên một chiếc xe trước nên khi Mẫu Đơn tới xe của họ đã hết chỗ rồi.
Cô ta thuận theo đám người ngồi lên chiếc xe còn lại.
Cậu nghe Lá khịa: "Hòa Thượng, không đến làm quen à?"
"Phụt!"
Không biết là ai cười, nhưng mà cậu cũng cười.
C°
Sênh Tiêu rất buồn bực nói: "Con gái thời nay thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Bao giờ Hòa Thượng tôi đây mới tìm thấy định mệnh của đời mình."' (2)
"Ha ha ha!!!"
Trong xe cười thành một mảnh.
Đương nhiên là những người thuộc bang họ biết chuyện.
Người bang bên kia không hiểu vì sao, nãy giờ ngồi cạnh nhau cũng làm quen được chút chút, liền lân la gạ gẫm hỏi thăm.
Có người nói đơn giản lại tình huống, những người nghe được tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ kinh ngạc thôi, còn họ nghĩ gì khó mà nói.
Rất nhanh người đã đến đông đủ, hai chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Vào đông, tiết trời se lạnh.
Thời điểm này đi tắm suối nước nóng là hết bài.
Nơi họ định đi còn có cả suối nước nóng lộ thiên.
Là cả một con suối bốc khói trắng cả ngày lẫn đêm.
Khung cảnh đặc biệt đẹp.
Bên cạnh đó còn có khu vui chơi, khu cắm trại dã ngoại, còn có cả trại đua ngựa nữa.
Lúc ở trên xe
Nhạc Dương không nhịn được tìm hiểu về khu vực này, càng ngày càng háo hứng về chuyến đi chơi sắp tới.
"Biết cưỡi ngựa không?"
Trác Mục dịu dàng hỏi cậu.
"Hồi nhỏ em có từng cưỡi lúc đến Giang Nam thăm ông bà."
Cũng lâu quá rồi, chẳng có kỹ thuật gì đáng nói mà nhớ.
Dù sao lúc đó cậu vẫn còn nhỏ, có thể cảm nhận được sự phấn khích khi ngồi trên một con vật sống, như cưỡi đà điểu thôi.
Cậu còn bị người lớn kèm chặt, đâu thể như dân cưỡi ngựa thật sự.
Trác Mục buồn cười, lại tự tưởng tượng Nhạc Dương lúc nhỏ ngồi trên lưng ngựa, không khỏi hỏi: "Có ảnh chụp không?"
Nhạc Dương không có nghĩ nhiều liền đáp: "Bà ngoại em còn giữ."
"Anh có thể xem không?"
Lúc này cậu mới ngó ra, quay qua nhìn anh.
Trác Mục vẫn cười thản nhiên nhìn cậu, không chút chột dạ nào.
"Được rồi, có cơ hội sẽ cho anh xem." (C°
Cậu không chống đỡ được nụ cười đẹp trai kia, lại cảm thấy không có gì không thể xem, liền mềm lòng đáp ứng.
Trác Mục không kiềm lòng được vụn trộm hôn một cái lên khóe môi cậu.
Bị cậu trừng mắt anh vẫn cười.
Không làm sao được bạn trai quá dính người, Nhạc Dương chỉ biết ngượng ngùng đỏ mặt vừa chột dạ không dám nhìn ngó xung quanh, sợ chạm vào ánh mắt của người nào đó lỡ nhìn thấy.
Sênh - Người nào đó lỡ nhìn thấy - Tiêu trong lòng thầm mắng Trác Mục ngàn lần.
Muốn thân thiết cũng phải xem thời điểm chớ!
Đáng thương tiểu Dương Dương.
Rốt cuộc Trác Mục có thèm quan tâm cái nhìn của người khác đâu.
Càng không phải người thân quen.
Xe chạy ba tiếng đồng hồ rời khỏi đế đô, chạy đến khu du lịch bên cạnh khi đó mặt trời đã muốn đến đỉnh đầu.
Cho dù có háo hức mấy bọn họ cũng đã đói, đầu tiên phải giải quyết cái bụng trước mới tính tới chuyện khác được.
Trước tiên là đi nhận phòng.
Là thời điểm nghỉ đông, nhưng sắp tết nên khu du lịch cũng không đến mức đông đúc kẹt cứng.
Mọi người đều là người lạ, không tới mấy người đi chung với nhau, là tình nhân cả ở bên ngoài muốn ở chung phòng càng khan hiếm nên lúc đặt phòng Cố Hoài chỉ đặt mười phòng đôi dự trù, còn lại đều là phòng tập thể.
Phòng ở đây cũng rất đẹp, phong cách nhật bản với ván giường dính với sàn, bên trên trải niệm mềm.
Phòng tập thể có bốn nệm đơn nằm trên một mặt sàn lớn.
Phòng đôi thì một giường to, không gian không rộng nhưng ấm áp.