Thật ra Nhạc Dương cũng có nghĩ tới nếu đối phương đã giành boss thì hai con boss còn lại ở Yến Vương tầng tám và tầng chín cũng chẳng đợi được cậu, nhưng cậu vẫn ôm may mắn...!Cũng chẳng hiểu là may mắn thế nào, Nhạc Dương ơi là Nhạc Dương.
Năm phút sau.
Bạn đã bị giết.
"..."
Mười phút sau.
Bạn đã bị giết.
"..."
Nhạc Dương tuyệt vọng bấm hồi địa phủ.
Cậu không chịu nổi khi nhìn số tiền vàng trong túi lần lượt bị trừ hết nữa.
Phải biết rằng tiền vàng trong game có thể giao dịch, chính là có thể bán cho người khác đổi kim nguyên bảo có thể dùng trong shop, thậm chí là bán lấy tiền mặt ngoài đời.
Đối với dân cày chay như cậu đó là mạng.
Thôi bỏ đi, không ăn được rồi.
Mang theo một thân máu ở vạch đỏ, chỉ cần người ta lại gõ một cái cậu liền ngáp, Nhạc Dương đi vào nơi trị liệu gần lôi đài ở Lạc Dương.
Dùng ít bạc trị thương cho mình về full máu và mana, Nhạc Dương lướt qua lôi đài đi đến nhà kho bên cạnh lấy vàng.
Lúc này cậu mới nhớ đến bật túi lên, xem thử mình đã kiếm được gì từ con boss ở tầng bảy kia.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy một cái bí kíp cao Huyết Tế.
Má ơi!
Nhạc Dương suýt thì nhảy dựng lên từ trên ghế, sau đó ngoác miệng lên cười sung sướng.
Chết ba lần đổi lại một cái Cao Huyết Tế có giá trị liên thành, hôm nay vận may của cậu đúng là đại bùng nổ rồi.
Mà phải dùng bi kịch để đổi lấy...
"Ha ha!"
Nhạc Dương vì suy nghĩ tào lao này của mình mà phì cười.
Nhận được cái Cao Huyết Tế, tâm tình sa sút vì vừa bị giết đồng thời mất đi một số tiền vàng không đáng bao nhiêu cũng đáng.
Quả thật là không đáng bao nhiêu thật.
Tỉ lệ rớt vàng khi chết thường thuận theo số vàng có trong túi.
Mang theo càng nhiều thì rớt càng nhiều chính là ý này.
Cậu mang theo có năm mươi vàng nên thật ra cũng không rớt vào nhiêu.
Lại kiểm tra xem những thứ khác, xác định không rớt gì nữa cậu mới đủng đỉnh đi tới nơi hợp thành ngọc.
Hợp được một viên huyền công ba, Nhạc Dương nhìn nó thở ra một hơi, có cảm giác khổ tận cam lai, lại còn có cách mạng còn lâu mới thành công.
Khẽ lướt qua thời gian, phát hiện bây giờ là chín giờ kém năm, cậu bỗng nghĩ tới đám người Cá Muốn Ăn Mèo đang Bang Chiến.
Cậu không rành cái này nên cũng không biết họ đã đánh xong chưa.
Nghĩ nghĩ lại tự cười mình, cho dù họ có đánh xong cũng can hệ gì tới cậu đâu.
Nghĩ như vậy, Nhạc Dương mang theo chút buồn bã xíu xiu nghĩ đi làm nhiệm vụ chính tuyến.
Game Thiên Long Bát Bộ lấy bối cảnh bộ phim Thiên Long Bát Bộ cho nên cốt truyện chính của nó cũng là nương theo câu chuyện này luôn.
Mặc dù làm thì rường rà nhưng được rất nhiều tiền vàng.
Theo cấp bậc càng cao thì tiền thưởng cho càng nhiều.
Nhạc Dương làm đến cấp tám mươi cũng đã kiếm được mấy trăm vàng.
Nếu không có số tiền đó cậu không thể nào nâng cấp bí tịch môn phái, lại lên cấp chín mươi được.
Cậu đã dừng lại ở cấp tám mươi chín lâu lắm rồi.
Cấp tám mươi chín và cấp chín mươi là một cái lạch trời, có thể triệt phá đại bộ người chơi không nạp tiền.
Lon ton bước ra khỏi cổng thành chính, tiến đến Mai Lĩnh bên ngoài thành Tô Châu, còn chưa làm được bao nhiêu nhiệm vụ màn hình của cậu lại đỏ.
Bạn đã bị giết.
"..."
Nhạc Dương lơ mơ nhìn màn hình xám xịt cùng thông báo bạn đã bị Bá Nhạc giết chết, cậu chỉ muốn chửi cha nó Bá Nhạc.
Bá Nhạc cái đầu mày chứ Bá Nhạc.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Không ngừng xui xẻo rồi không ngừng bùng nổ may mắn?
Cậu nhìn số vàng bị mất đi vừa rồi, cảm thấy may mắn vì vừa nãy không đi trả nhiệm vụ ngay.
Đôi khi thói quen nhận một đống nhiệm vụ ở một nơi, làm xong hết rồi mới đi trả của mình thật là tuyệt vời.
Nếu không cực khổ đánh quái làm nhiệm vụ nãy giờ mà để cho nó trôi theo dòng nước cậu nhất định sẽ hắc hóa mất.
...Nói đùa, có hắc hóa cậu cũng không thể giết đối phương trả thù cho bản thân.
Khoan!
Vừa nghĩ tới đây cậu bỗng nhiên nhận ra cái gì.
Cái kẻ vừa giết cậu kia chính là người đã giết cậu ở Yến Vương Cổ Mộ không sai vào đâu được.
Ở trong game bị giết là chuyện quá đỗi bình thường đối với game thủ.
Nhạc Dương không phải chưa từng bị giết, cậu còn trải nghiệm đủ sự bất bình do game mang lại mà có lúc nản lòng thoái chí muốn bỏ game cơ mà.
Thế nhưng cậu vẫn trụ lại đến giờ, nói là thần kinh thô cũng không đúng, chỉ có thể nói so sự bao dung của cậu lớn.
Cậu không chấp nhặt chút chuyện này cho nên thường không bận tâm lâu.
Hiện tại cũng vậy, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều nguyên nhân vì sao đối phương lại đuổi đến đây muốn giết cậu.
Trong game có nhiều kẻ thần kinh rung rinh lắm, lấy giết người làm vui, có khi giết đủ rồi, chán rồi sẽ tự động ngừng lại, còn không quan trọng mục tiêu.
Nhưng thời điểm bị giết đến đỏ trang bị, Nhạc Dương nản lòng quăng chuột, leo lên giường nằm thẳng băng ra, mơ hồ nhìn đáy giường trên mơ màng.