Ánh mắt sắt lạnh của Mộ Thần và cả Lâm Nhạc nhìn chằm chằm về phía cô ta. Mục Tử Yên vội đẩy Lê Vân ra nói lời ngụy biện.
"Cô đang nói gì thế, tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Ai chống lưng cho cô chứ!"
"Mục tiểu thư tôi xin cô cứu tôi với. Cô giúp tôi nói với chủ tịch một câu đi!"
Mục Tử Yên tức đến mức muốn giết chết người phụ nữ này cho hả dạ, cô ta điên rồi sao? Nói như thế khác nào nói cô đã đứng sau giật dây cho cô ta ra tay với Nhạc Lam chứ!
"Mục Tử Yên chuyện này là sao?" Mộ Thần lạnh giọng hỏi.
"Em...em không hiểu cô ta đang nói gì. Này trưởng phòng Lê, cô định dùng quan hệ với tôi để giúp cô xin xỏ sao? Mộ Thần công tư phân minh, anh ấy không bao giờ vị tình riêng đâu. Cô tốt nhất nên nhận sai đi."
Vừa nói, Mục Tử Yên dùng ánh mắt biết nói của mình nhìn thẳng vào mắt Lê Vân như hâm doạ. Nhưng Lê Vân giờ này trong lòng vô cùng hoang mang, không hề chú tâm đến điều mà Mục Tử Yên muốn ám chỉ.
"Mục tiểu thư sao cô có thể nói như vậy chứ! Chẳng phải cô bảo tôi làm mọi cách để Helen bẻ mặt mà rời khỏi Mộ thị thì cô sẽ giúp tôi lên vị trí cao hơn sao? Sao bây giờ cô lại phủi sạch quan hệ như vậy chứ!"
"Cô...tôi nói thế bao giờ? Cô đừng ngậm máu phun người như vậy chứ! Cô dám vu oan cho tôi sao?"
Mục Tử Yên vừa nói vừa vung tay bước đến định đánh Lê Vân, Mộ Thần lên tiếng quát khiến cô ta khựng lại.
"Dừng tay!"
Mục Tử Yên thu lại bàn tay đang giơ lên giữa không trung, thái độ thay đổi một cách bất ngờ quay sang Mộ Thần nói.
"Thần, anh đừng nghe cô ta nói bừa, em sao có thể làm những chuyện xấu xa thế được chứ! Hôm trước cô ta có nói với em là không thích Helen, cô ta ganh tị với tài năng của cô ấy nên muốn nhờ em tìm cách làm Helen bẻ mặt. Nhưng em đã nói rõ với cô ta là em không đồng ý và khuyên cô ta đừng làm thế, không ngờ vì thế mà cô ta ghi hận rồi hôm nay đỗ hết lỗi cho em. Em thật sự bị oan."
Mục Tử Yên vừa nói vừa nức nở khóc, Lâm Nhạc nhìn màn trình diễn này của cô ta làm cô lại nhớ đến bảy năm về trước. Cũng vẻ mặt ủy khuất này, vẫn những giọt nước mắt cá sấu này cô ta đã làm mềm lòng chú ấy. Bây giờ lại tiếp tục diễn lại, cô ta không thấy chán sao?
"Chủ tịch Mộ, tôi nghĩ việc này quá phức tạp nên để cảnh sát vào cuộc thì hơn. Kẻo lại để ủy khuất cho phu nhân của anh đây thì không hay."
Nghe hai từ phu nhân rớt ra từ miệng của Lâm Nhạc, Mộ Thần lại cảm thấy không vui khi cô hiểu lầm Mục Tử Yên là vợ mình. Hất tay Mục Tử Yên ra anh lên tiếng.
"Trợ lý Trình, gọi cho cảnh sát đi!"
"Vâng, chủ tịch."
Mục Tử Yên đứng nép vào sau lưng Mộ Thần, ánh mắt gian xảo của cô ta nhìn thẳng vào mắt Lê Vân một cách vô cùng tức giận. Tưởng chừng như giờ phút này cô ta có thể giết chết Lê Vân thì cô ta sẽ ra tay ngay rồi, đúng là chẳng làm được tích sự gì còn làm cô ta gặp rắc rối. Nhưng không sao, dù có gọi cảnh sát đến đi nữa, cô ta tin rằng với thân phận Mộ phu nhân tương lai của cô ta thì việc tạo áp lực cho cảnh sát để nói cô ta trong sạch không gì là khó.
Riêng bản thân Lê Vân giờ đây vô cùng lo lắng và hoảng sợ. Lần này thì hết thật rồi, cảnh sát vào cuộc thì không còn cơ hội nữa. Dù có khai sự thật là do Mục Tử Yên xúi giục thì người ra tay đánh cắp bản thiết kế kia và giao cho công ty đối thủ cũng là cô, tội ăn cắp ý tưởng và bán thông tin cho đối thủ để trục lợi này chắc chắn cô sẽ phải ngồi tù nữa đời còn lại mất. Nghĩ thế cô ta không còn lên tiếng kêu oan nữa mà nhìn về phía Mộ Thần lên tiếng.
"Chủ tịch, tôi nhận là do bản thân tôi đã đố kỵ mà hãm hại cô Helen, là do tôi ngu ngốc nghe lời tiểu nhân xúi giục. Dù tôi có nói ra thì anh cũng sẽ không tin, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở anh nên cẩn thận với người cận kề mình. Họ không tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu."
Mục Tử Yên biết Lê Vân đang muốn trở mặt với mình và sẽ nói hết với Mộ Thần. Cô ta vội bước lên phía trước chặn lời Lê Vân nói.
"Thần, anh đừng nghe cô ta nói bừa. Rõ ràng là bản thân làm sai mà còn muốn đổ tội cho người khác, người như thế lời nói không đáng tin đâu."
"Đúng, một người như tôi thì không đáng tin. Nhưng cô nên nhớ gieo gió sẽ có ngày gặp bão. Quả báo sẽ đến nhanh thôi, rồi sẽ có ngày bộ mặt giả tạo của cô sẽ bị vạch trần thôi."
"Cô..."
Đúng lúc đó, Trình Dư đẩy cửa bước vào lên tiếng.
"Chủ tịch, cảnh sát đến rồi."
"Giao cô ta và tất cả bằng chứng cho cảnh sát đi."
"Vâng."
Lê Vân được đưa ra ngoài nhưng ánh mắt căm thù vẫn nhìn chằm chằm về phía Mục Tử Yên. Trái lại, Mục Tử Yên lại dùng vẻ mặt đắc thắng nhìn cô ta nở nụ cười khiêu khích. Cánh cửa phòng vừa khép lại, cô ta đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhạc rồi lại bước đến ôm lấy cánh tay Mộ Thần nũng nịu.
"Thần, anh kín miệng quá đấy! Lúc nãy có người ngoài em không tiện hỏi, Nhạc Nhạc trở về rồi sao anh không nói với em? Nhạc Nhạc, sao em lại đi không nói lời nào, làm chị và anh Thần lo lắng cho em lắm biết không? Nhưng không sao, trở về là tốt rồi."
Lâm Nhạc nhìn thái độ cố tình chọc tức của cô ta mà cảm thấy buồn cười. Đúng là diễn giỏi thật, mới mấy hôm trước còn hâm doạ mình, vậy mà bây giờ lại giả vờ vừa mới gặp lại. Sao cô ta không đi làm diễn viên nhỉ!
"Cô đến đây làm gì?"
"Em... Em nhớ anh nên đến tìm anh thôi mà."
"Từ hôm nay không được sự cho phép của tôi, cô không được đặt chân đến Mộ thị. Lập tức rời khỏi đây ngay cho tôi!"
"Tại sao chứ! Em dù sao cũng là..."
"Ra ngoài!"