Tô Tiểu Bồi đi gặp Thầy Uông
Nhưng phải nói với thầy Uông thế nào, cô vẫn rất do dự. Vốn muốn đem hết mọi chuyện tâm sự với thầy, cái chuyện chẳng như mơ kia cũng như cô đã ảo giác ra Nguyệt Lão.
Nhưng bây giờ xem như Nguyệt Lão là người thật, giấc mộng cảnh vật kia đích thực là xuyên không sao.
Khi Tô Tiểu Bồi dừng xe dưới tòa nhà nghiên cứu thì quyết định, mơ vẫn là mơ. Cô đến đây là muốn thu lấy một ít sức mạnh .
Thầy Uông thấy Tô Tiểu Bồi thì rất vui, hỏi công việc rồi cuộc sống của cô gần đây thế nào. Tô Tiểu Bồi nói đều tốt cả, nhưng mà cô và mẹ sắp xếp xem mắt rồi giám sát công việc khiến cô rất đau đầu.
Thầy Uông cười cười “Làm một biên tập thì mai một em rồi, nếu chán thì về đây, ở đây luôn có chỗ cho em.”
Hai người nói mấy chuyện thường nhật, vợ giáo sư Uông mang cơm đến. Bà sớm đã nghe Tô Tiểu Bồi đến nên cũng mang đến một phần cho cô. Tiểu Bồi nhìn tài liệu trên bàn thì biết thầy lại tăng ca, lòng không giấu được sự ngưỡng mộ. Nơi đây mới là nơi cô có thể phát huy hết khả năng của mình, ra ngoài kia cô cảm giác như mình không còn sức lực gì nữa.
Hai thày trò vừa nói chuyện vừa ăn cơm, rất nhẹ nhàng thoải mái.
Tô Tiểu Bồi nói với thầy mình nằm mơ một giấc mơ rất chân thực. Trong mơ cô tới một nơi cổ đại rất xa lạ, cô không có tiền, nói năng cũng kỳ lạ, mà còn là một cô gái gìa, đầu tóc nhìn còn chẳng ra con gái, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
“Sau đó thì sao?” Thày giáo hỏi
“Em đến đó làm gì cũng không xong, không có tự tin, chẳng còn là mình nữa. Em không nắm chắc những gì mình làm, thậm chí chỉ là một ca chẩn đoán tâm lý em cũng không làm được. Tuy nguyên nhân khách quan nhưng quả thật em đã thật khác thường”
“Nghe có vẻ em hoàn toàn lạc lõng ở nơi đó.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu “Em dường như chưa từng bị đả kích như thế bao giờ”
“Vậy em có thấy tuyệt vọng không?”
Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, lắc đầu “Không tuyệt vọng. Tuy rằng mọi việc rất khó khăn nhưng em vẫn nghĩ cách kiếm tiền để tiếp tục sống sót. Em học cách nói chuyện của họ, em muốn dùng những gì mình biết giúp đỡ họ”
“Vậy thì còn vấn đề gì nữa?” Thầy cười cười: “Cho dù là trong giấc mơ em cũng đã phản ứng rất tốt. Tiểu Bồi, em có một mặt rất tích cực. Em không tự tin nên phản ứng như vậy trong hoàn cảnh đó cũng là chuyện bình thường.
“Em đã rất cố gắng để thích ứng, nhưng những ảnh hưởng tiêu cực tác động đến em vẫn rất lớn”
“Vậy em có thể đổi một góc nhìn khác, nhìn nhận tích cực hơn đi”
“Chính diện?”
Thày giáo cười cười, đứng lên rót trà,Tô Tiểu Bồi vội vàng ra tay giúp đỡ.
“Tiểu Bồi, cái từ kiêu ngạo này rất kỳ diệu. Có lúc em hiểu nó thành tự tin, nhưng cũng có lúc em có thể lý giải nó thành tự phụ. Khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa thì mọi người sẽ nói nó là kết quả của sự tự tin, mọi việc đổ bể thì sẽ bị cho là vì tự kiêu. Nhưng nguyên do mọi việc cũng giống như quá trình, đều do một người, một kiểu suy nghĩ. Tại sao mọi người lại phân tích nó là do tự tin hay tự kiêu?”
Thầy rót trà xong, Tiểu Bồi bưng khay trả để lên bàn.
“Tiểu Bồi, đạo lý này nhất định em hiểu.Trên thực tế chúng ta đều biết, nhiều người hiểu nó nhưng có những khi nó bị chọn giấu trong thẳm sâu tư tưởng, cần có người dẫn dắt để khơi thông, cái này gọi là khuyên giải. Thầy thấy em rất đáng khen ở chỗ, em không bao giờ chỉ dùng toàn lý thuyết. Thầy còn nhớ khi em còn học ở trường, thầy Lý từng nói em toàn ứng dụng linh tinh”
Tô Tiểu Bồi nhớ lại thầy Lý thích vuốt râu trừng mắt ấy, không nhịn được bật cười.
“Tiểu Bồi, tâm lý là một ngành khoa học rất đặc biệt, giống như nghệ thuật, nó không có đúng sai tuyệt đối nhưng nhẫn nại suy nghĩ và nghiền ngẫm thì sẽ càng ứng dụng tốt, đừng có cứng nhắc quá, cách có thể giải quyết vấn đề là cách tốt nhất . Nên em có thể linh hoạt nhìn nhận cái giấc mộng làm em khốn khổ này. Con người có quá nhiều thành kiến, cũng có nhiều điều nghĩ không thông là do hoàn cảnh của họ, em đến một nơi xa lạ, trên người cái gì cũng không có, phải bắt đầu tất cả từ đầu, nhận thức, trạng thái và những mối quan hệ giao tiếp nữa, chúng cho em một thế giới hoàn toàn mới cho nên ngược lại,càng làm cho em hiểu biết được nhiều điều hơn.”
Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, gật gật đầu. Không sai, đây chẳng qua là đạo lý hết sức dễ hiểu thôi mà.
“Tiểu Bồi, cho dù nó là mộng hay không,em đều không cần hoài nghi chính mình.”
Thầy Uông là người sâu sắc hiểu biết nhiều, Tô Tiểu Bồi được giải đáp khỏi vướng mắc trong lòng nên quay về nhà.
Cô dừng xe trước nhà, nghĩ ngợi, rút quyển sổ ghi nhớ trong túi ra xem, rồi lại khởi động xe, đi đến bệnh viện thứ nhất.
Giờ thăm nom buổi tối ở bệnh viện chỉ đến chín giờ, Tô Tiểu Bồi nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa. Cô vội vàng đến tầng 25 phòng số 2 mà Nguyệt lão đã nói. Lên rồi thì ngốc ra, tầng lầu đó an tĩnh một cách kỳ lạ. Ra khỏi thang máy thì thấy quầy y tá đứng bên ngoài bóng bẩy đến chói mắt.
Thật là hủ bại.
Tô Tiểu Bồi đến trước quầy trực liền có y tá đến hỏi cô tìm ai.
Tô Tiểu Bồi nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó nói cô là bạn Trình Giang Dực muốn thăm anh ta. Khi nói câu này cô mới nghĩ đến mình đáng ra nên mua hoa hay quà gì đó mới giống thật hơn.
Y tá không hề nghi ngờ gì thân phận của cô, nhưng nói “Cô đợi một lát, muốn thăm Trình tiên sinh cần phải có sự cho phép của thư ký ngài ấy mới được. Để tôi đi nói.”
Thư ký? Cái bệnh viện này còn có thư ký gác cửa à?
Tô Tiểu Bồi thầm lo lắng, không phải chứ, người yêu định mệnh của cô hoành tráng thế sao?
Cô y tá gọi điện thoại rồi không lâu sau từ phòng bệnh xuất hiện một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, gọng kính vàng, áo sơ mi thẳng thắn, áo quần bảnh bao. Anh ta nhìn y tá, y tá chỉ chỉ Tô Tiểu Bồi, người đó lại nhìn cô, đẩy đẩy kính rồi hỏi “Tiểu thư, xin hỏi cô là?”
“Tôi là bạn của bạn Trình tiên sinh, bạn của tôi ở nước ngoài, mới nghe đến chuyện tai nạn giao thông của Trình tiên sinh nên rất lo lắng, muốn tôi qua thăm một chút cho an tâm.”
Anh mắt kính không định tin, lại hỏi “Bạn của tiểu thư là ai vậy?”
“Anh ta họ Nhạc, tôi được nhờ vả mà đến nên không hỏi han kỹ càng quan hệ của hai người, nhưng anh ta rất lo lắng cho bệnh tình của Trình tiên sinh nên mới mời tôi đi xem sao. Anh đây biết từng người bạn của Trình tiên sinh sao?” Tô Tiểu Bồi trấn định, mỉm cười, không để lộ ra chút dấu vết gian dối nào, ý chỉ người bạn này có nói anh cũng không biết đâu.
Tiếc thay anh chàng có kính kia ung dung “Bạn của tiểu thư có lòng rồi, bạn bè của Trình tiên sinh tôi không phải biết tất cả nhưng vấn đề là thế này, có không ít phóng viên lấy hết lý do nọ đến lý do kia đến muốn chụp hình Trình tiên sinh, chúng tôi không còn cách nào khác mới phải hỏi. Hơn nữa tình trạng của Trình tiên sinh không thích hợp để thăm hỏi, xin tiểu thư thông cảm. Tiểu thư có thể nói với người bạn đó, Trình tổng vẫn ổn, mong ngài ấy đừng quá lo lắng.”
“Vậy sao, là tôi đã quá đường đột rồi, mong anh đừng trách.” Lời nói khách khi của Tô Tiểu Bồi mang theo khẩu khí của Nhiễm Phi Trạch, cô thấy hơi xấu hổ, rồi cười cười, hỏi vài câu liên quan đến bệnh tình của Trình Giang Dực, anh kính vàng kia cũng khách khí đáp lời, thực ra nói mà cũng như không nói. Tô Tiểu Bồi thấy có vẻ không lấy được tin tức gì nên nói “Vậy làm phiền rồi, tôi sẽ chuyển lời cho bạn tôi, cảm ơn.”
Hai người chào hỏi xong rồi, Tô Tiểu Bồi liền quay đi. Anh kính vàng kia còn đợi thang máy lên tiễn cô vào tận nơi, để cô đi thật rồi mới yên tâm.
Bảo vệ nghiêm ngặt thế, xem ra nhất định là một nhân vật tầm cỡ đây.
Tô Tiểu Bồi về nhà, mở máy tính, lên mạng tìm tên của Trình Giang Dực, không tìm thì không biết, đúng thật là một nhân vật đấy.
Tin về vụ tai nạn đó tràn ngập trên các báo. Báo nói anh ta hôn mê mãi không tỉnh. Tin tức có ảnh chiếc xe bị nạn và cửa bệnh viện, không có ảnh người thật.
TôTiểu Bồi tiếp tục nhìn, hóa ra Trình Giang Dực là người sáng lập kiêm cổ đông lớn nhất của công ty mạng Khoa học kỹ thuật No.C. Tên công ty này cô đã từng nghe qua, rất có danh tiếng. Khi đó cô còn nghĩ ai đã đặt cái tên kỳ quái như vậy, giờ đây biết người sáng lập là Trình Giang Dực thì cô liền hiểu, đây rành rành là một cái tên in đậm màu sắc cá nhân. Nhìn tiếp tình hình công ty mới biết Trình Giang Dực không phải CEO, mà lại là quản lý bộ phận phát triển, những dự án cá nhân anh ta độc quyền phát minh cũng đến hơn một trăm cái, được báo đài xưng tôn là “Thiên tài kim đồng”.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục tìm, lật từng trang từng trang một, báo đài nói về thành tựu và sự giàu có của vị “kim đồng” tiên sinh này cũng thật không ít, nên tuy không phải CEO mà còn xuất hiện nhiều hơn. Nhưng hiển nhiên trên mạng lại không có bức ảnh nào của anh ta, tìm được chỉ duy nhất một tấm, là tấm ảnh thẻ, nhìn thì có vẻ như chụp ra từ thẻ ra vào công ty. Nhìn người thì cũng không tồi.
Tô Tiểu Bồi nhìn những thứ này rồi bỗng nghĩ. Lập trình phát triển, công ty kỹ thuật công nghệ, ha ha ha ha, tên này xuyên qua nhất định còn phế vật hơn cả cô.
Tối hôm đó Tô Tiểu Bồi ngủ không yên, lật qua lật lại, cô sợ mình liệu có phải ngủ say liền xuyên qua không. Kết quả chứng minh cô nghĩ nhiều rồi, đêm hôm đó cô ngủ rất an ổn, khi tỉnh giấc vẫn ở trong phòng mình, trên giường.
Tô Tiểu Bồi vẫn đi làm như cũ, chủ biên đi công tác chưa về, nhóm trưởng sắp xếp cho cô giúp đỡ vài biên tập khác làm sách. Tô Tiểu Bồi không phiền không chán mà nhẫn nại làm việc qua ngày. Thời gian rảnh đều không quên điều tra Trình Giang Dực, hiểu biết thêm về thời cổ đại.
Loáng một cái ba ngày trôi qua, hôm đó là thứ năm, Tô Tiểu Bồi nhận thông báo từ nhóm trưởng, chủ biên ngày mai về, hỏi Tô Tiểu Bồi có ý kiến ý tưởng gì mới với vấn đề chọn chủ đề không, ngày mai chủ biên về sẽ cùng cô thảo luận.
Tô Tiểu bồi nói cô đã chuẩn bị một số ý rồi, nhưng không chắc chủ biên sẽ thích. Cô vẫn còn rất xa lạ với vấn đề chọn chủ đề này. Cô thấy những sách có ý nghĩa đều bán không chạy, những quyển cô không hiểu sao sẽ có người mua thì lại phá kỷ lục tiêu thụ.
Cứ lấy mấy quyển tiểu thuyết tình cảm của tiểu biên kịch lại mà nói, cô ấy rất thích đưa sách cho Tô Tiểu Bồi xem, Tô Tiểu Bồi vừa hồ nghi sách cô ấy biên tập thì cô ấy liên vui mừng nói “Hay quá, Tô Tiểu Bồi mà không thích thì nhất định bán chạy.’
Cái kiểu vui sướng châm chọc khẩu vị của người khác này khiến người ta ưa không nổi đâu nhé.
Dù vậy, Tô Tiểu Bồi vẫn rất chân thành ý kiến với cô ấy “Gia gia à, nói với cậu này, có thể nói với tác giả của cậu không, xuyên không viết tới viết lui cũng chỉ có thế, không có ý nghĩa gì cả, cậu bảo cô ấy đến cổ đại mà mở tiệm bán bàn chải đánh răng nhất định kiếm bộn tiền”
Gia Gia bĩu môi không vui “Này, Tiểu Bồi cậu xấu bụng thế, muốn hại tác giả của tớ không xong bản thảo đúng không? Biến biến, tối đi ăn thịt nướng, truyền đạt cho cậu ít tri thức xuyên không.”
Nên tối Tiểu Bồi đi ăn thịt nướng với Gia Gia nghe cô ấy chỉ giáo ấy kiểu xuyên không, những kỹ năng cuộc sống và đời sống người gặp người yêu của các nữ chính cùng với các nam chính anh tuấn, tiêu sái, phúc hắc, tà khí…
Tô Tiểu Bồi cười ha ha, nghe rất vui vẻ. Cô rất thích Gia Gia, cô ấy đơn thuần, nhiệt tình, lòng say mê với công việc của cô khiến Tiểu Bồi ngưỡng mộ không thôi.
Nhưng sự vui vẻ đó không kéo dài được đến ngày thứ hai vì tối hôm đó, sau khi đi ngủ Tô Tiểu Bồi liền xuyên không rồi.
Tô Tiểu Bồi không biết là do nghe nhiều chuyện xuyên không quá hay là tại ngày thứ hai chủ biên tìm cô bàn bạc nữa. Lần trước khi cô tỉnh dậy cũng là phải đi họp với chủ bên. Sự trùng hợp kiểu này khiến cô xem chủ biên như người gây hại.
Lần xuyên qua này còn gay go hơn lần trước.
Tô Tiểu Bồi đang ngủ ngon thì đột nhiên thở không xong, thấy bốn bề lạnh lẽo, lạnh căm căm và ướt .
Cô đang ở trong nước
Cô mở trừng mắt, không cẩn thận mở miệng nên nước xộc thẳng vào trong họng.Cô cố gắng giãy dụa, bơi lên mặt nước.
Vừa giãy dụa vừa phải giữ ổn định
Cô xuyên rồi à? Lại xuyên rồi à?
Cô thật xác định không nổi? Cứ như là sắp chết rồi ấy.
Thật là gay go, xuyên không bao lâu lại chết, sau rồi lại xuyên, xuyên qua rồi lại chết, rồi lại xuyên tiếp….
Không còn không khí, cô bắt đầu thấy tức ngực. Rồi hoảng loạn, tay chân quẫy đạp muốn nổi.
Mặt nước, không khí…
Cuối cùng cũng ngơi lên được, cô ngáp ngáp khí.
Nhưng còn chưa xong
Nước chảy rất ổn định, cứ chảy về phía cô
Cô hoảng loạn, dùng tứ chi quẫy đạp. Cô kiệt sức rồi nên gào lớn tiếng kêu cứu mạng.
Có một người ở bên bờ sông, Tô Tiểu Bồi nhìn không rõ ràng nhưng vẫn cố sức gào.
“Cô nương” Thân ảnh đó mau chóng đi về phía bờ gần cô nhất, Tô Tiểu Bồi nghe thấy thanh âm ấy xúc động suýt rơi lệ.
“Tráng sĩ”
Dựa vào trời, vào đất không bằng dựa vào tráng sĩ….
Nếu như có cuộc bình chọn “Thanh niên đáng tin tốt bụng nhất”, cô nhất định bầu cho Nhiễm Phi Trạch một phiếu.