Tô Tiểu Bồi về nhà, cả đêm vô sự. Ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đi làm, không cần xem mặt, cô đóng đô ở nhà nguyên một ngày. Cô tất nhiên không đến cái bệnh viện kia, hơn nữa căn bản chẳng nghĩ đến chuyện đấy.
Trước đây khi còn làm bác sĩ tâm lý, cô đã từng gặp một bệnh nhân tự ình là người thống lĩnh của các sinh vật trong vũ trụ, nắm trong tay quyền sinh quyền sát mọi sinh vật của vũ trụ này. Mức độ như của cái anh Nguyệt Lão này còn chưa thấm vào đâu.
Cho nên cô mặc kệ, cái gì mà xuyên không rồi bệnh viện,anh ta tự đi đi.
Tô Tiểu Bồi ở một mình nên đồ đạc sắp xếp cũng không quá gọn gàng, khắp nơi đều là sách và thông tin bệnh án. Cô không thích làm việc nhà, cũng không khoái đàn ông, cô cảm thấy cuộc đời cô còn có một mục đích khác.
Cái tủ cạnh sô pha có bày rất nhiều ảnh, trên giá sách cũng có, đầu giường cũng có. Trong ảnh đều là hình của ba người nhà cô. Bức ảnh bên cạnh ghế sô pha là khi cô sáu tuổi, khi đó cô vui vẻ ngồi trên vai cha mình cầm theo quả bóng bay màu hồng. Mẹ đứng khép nép như chim nhỏ bên cạnh cha, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Cha cô mặc cảnh phục, đẹp trai ngời ngời, miệng cười toe toét giống y như hình ảnh trongtrí nhớ của cô.
Cha của Tô Tiểu Bồi là Tô Kiến An, một cảnh sát. Năm đó, ông tham gia điều tra một vụ án giết người hàng loạt, kẻ phạm tội đặc biệt thích sát hại nữ cảnh sát, đã liên tiếp gây nên ba vụ trong một khoảng thời gian ngắn. Phía cảnh sát bất lực không có cách nào, cuối cùng chỉ còn cách dẫn dụ đối tượng phạm tội. Nào ngờ việc này bị tội phạm biết được khiến Tô Kiến An, một cảnh sát mặc thường phục tại hiện trường bị giết hại.
Năm đó Tô Tiểu Bồi mới mười bốn tuổi.
Tô Tiểu Bồi rất yêu cha mình, chuyện này gây lên ảnhhưởng rất lớn đối với cô. Cha cô đã chết nhưng sát thủ mãi vẫn không lọt lưới làm cho cô đau thấu tận tâm can. Cô thề cô sẽ bắt được tên giết người đó, khiến hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Từ nhỏ Tô Tiểu Bồi đã lập chí muốn trở thành một bác sĩ, Tô Kiến An rất ủng hộ, cũng rất tin tưởng con gái sẽ làm được. Bởi Tô Tiểu Bồi rất thông minh, kết quả học tập luôn rất tốt, thường xuyên xếp thứ nhất. Nhưng sau khi Tô Kiến An qua đời, Tô Tiểu Bồi không muốn làm bác sĩ nữa, cô muốn như cha mình, làm một cảnh sát
Ý nguyện đó của cô bị Lí Phi, mẹ cô phản đối quyết liệt. Bà đã mất đi chồng, bà sẽ không chịu nổi việc mất đi nốt đứa con gái duy nhất. Đối với bà, cảnh sát không phải là nghề nghiệp bảo vệ chính nghĩa, truy bắt tội phạm mà là hiểm nguy và thương vong.
Do vậy, việc trở thành cảnh sát của Tô Tiểu Bồi không thể thành công. Bà Lý Phi thậm chí còn nói lời phẫn hận, chỉ cần bà còn sống một ngày thì ngày đó Tô Tiểu Bồi đừng có mơ mà thành cảnh sát.
Hai mẹ con cãi nhau không biết bao nhiêu lần, cô rất phẫn hận với thái độ lạnh lùng đối việc báo thù cho cha của mẹ cô, cô thậm chí đã dọn đến nhà của cô cô ở để chống đối. Hai mẹ còn ồn ào cãi vạ không ít.
Nhưng rồi người xuống nước trước lại là Tô Tiểu Bồi,cô nghe lời cô mình khuyên, lại dọn trở về, cũng đồng ý với mẹ mình sẽ không làm cảnh sát mà làm bác sĩ.
Khi đó Lý Phi ôm lấy con gái khóc lớn, bà không biết con gái đã thầm đưa ra quyết định, cô muốn làm bác sĩ, một bác sĩ tâm lý.
Tô Tiểu Bồi rất cố gắng, 23 tuổi lấy được học vị thạc sĩ, biểu hiện rất tốt nên được các thầy cô và mọi người vô cùng chào đón. Nhờ vậy cô tham gia được vào rất nhiều lớp học nghiên cứu khác nhau, trong đó có môn học cô cực kỳ hứng thú: tâm lý tội phạm, phân tích hành vi, nghiên cứu vi phản ứng…
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô muốn dùng tri thức ngành nghề để điều tra án, bắt tên hung thủ đã sát hại cha cô. Đương nhiên chuyện này cô không nói ẹ, nghề nghiệp bác sĩ tâm lý này đối với cô là một vỏ bọc vô cùng tốt.
Nhưng mọi việc cũng có ngày bị lộ, bởi vì Tô Tiểu Bồi lên báo.
Tô Tiểu Bồi vừa học nghiên cứu tâm lý vừa làm việc cho phòng tư vấn tâm lý, nơi này có rất nhiều qua lại với bên cảnh sát, mà Tô Tiểu Bồi, với thân phận bác sĩ tâm lý đã giúp ích rất nhiều cho việc phá án của cảnh sát, đồng thời tham gia góp phần vào việc phân tích tâm lý và điều trị hướng dẫn cho bên cảnh sát. Cô rất tích cực, phối hợp rất nhiệt tình, thậm chí còn góp công không nhỏ trong một số án quan trọng nên cho dù tuổi đời còn trẻ cũng có được không ít công danh.
Một lần cô ra làm chứng ột vụ án giết người, không ngờ sức ảnh hưởng của vụ án lại lớn đến mức thu hút sự chú ý của dư luận nên tên tuổi Tô Tiểu Bồi được lên mặt báo. Thậm chí người ta còn chụp lại ảnh cô lên tòa làm chứng. Đài báo làm ầm lên, tích cực nói về vai trò của Tô Tiểu Bồi trong vụ án đó, còn xưng tụng cô là “Chuyên gia tâm lý xinh đẹp chuyên phá án”
Và rồi bị Lý Phi nhìn thấy.
Chuyện này đúng là chọc vào tổ ong, bà Lý Phi rốt cục cũng hiểu tại sao con gái lại chuyển ra ngoài ở, hóa ra là sợ công việc của cô bị bà phát hiện. Bà tức không thể nào nhịn được, mắng cho Tô Tiểu Bồi một trận nên thân.
Hai mẹ con lại cãi nhau. Bà Lý Phi kiên quyết muốn con gái từ chức ở phòng tư vấn tâm lý, đổi một công việc bình thường khác. Tô Tiểu Bồi không nghe, hai mẹ con lại ầm ĩ mộtthời gian.
Sau đó Lý Phi bị bệnh, cô của Tiểu Bồi Tô Lệ đứng giữa khuyên nhủ nên cô lùi một bước, từ chức rồi chuyển sang làm phóng viên. Quan hệ hai mẹ con mới từ từ hòa hoãn lại.
Chỉ là Lý Phi không biết, Tô Tiểu Bồi lại chơi trò giả giả thật thật. Tuy rằng cô đi làm phóng viên nhưng vẫn âm thầm điều tra án hình sự. Cũng chính là nói cô tuy đổi thân phận nhưng vẫn tiếp tục hoạt động trong ngành cảnh sát
Nhưng công việc này làm được một năm liền bị lộ. Bởi Tô Tiểu Bồi nhận được thu uy hiếp của tội phạm, đối phương dọa nạt cô không được điều tra tiếp về một vụ án nọ, nếu không sẽ cho cô biết tay. Bức thư đó sao mà lại vừa hay rơi vào tay Lý Phi khi bà đến tìm cô. Đây không phải là chuyện thường, so với khi cô được lên báo bà Lý Phi còn kinh hoàng hơn.
Khỏi nói, lần này lại không làm được nữa rồi.
Bởi Lý Phi nói, nếu cô không tìm một công việc làm cho bà yên tâm, bà chết cho cô xem.
Tô Tiểu Bồi đương nhiên không sợ mẹ mình tự vẫn, lời nói lúc giận giữ và lời thật lòng cô đều nhìn ra được, nhưng vẫn bị uy hiếp. Bởi trước khi mẹ cô chết, nhất định cô sẽ bị làm phiền chết.
Tô Tiểu Bồi nói muốn về trường dạy học, với kinh nghiệm của cô thì vào trường dạy không phải chuyện khó khăn. Tiến sĩ hướng dẫn cô cũng hy vọng cô về giúp đỡ ông. Nhưng bà Lý Phi không đồng ý, cho rằng công việc này không đủ bận rộn, mà vẫn còn luẩn quẩn trong cái vòng nghiên cứu tâm lý này thì nhất định sẽ quay lại đường cũ.
Công cuộc đấu tranh của Tô Tiểu Bồi lại thất bại, cuối cùng mẹ sắp xếp cho cô vào làm biên tập trong một nhà xuất bản. Chủ biên là bạn cũ của mẹ cô, nghe nói người đến là một mỹ nữ chuyên nghiên cứu tâm lý học đã từng lên báo nên rất hào hứng. Gần đây trên truyền hình rất thịnh chủ đề nghiên cứu tâm lý nên ông ta muốn mượn cơn gió Đông này làm vài cuốn sách về nghiên cứu tâm lý, gói gói đẹp mắt là liền thành sách bán chạy. Người này chuyên về tâm lý, có danh có tiếng lại là một cô gái trẻ, rất đáng để đầu tư, rất tốt.
Mẹ cô và ông chủ biên đấy cũng thật biết phối hợp, đã giành cho cô sự đãi ngộ không tồi. Cứ như vậy, việc “bán thân” của cô thế là xong.
Tô Tiểu Bồi không vì thế mà thích thú, cô lại căm ghét cái công việc biên tập lương thấp mà mệt nhọc, nên dẫn đến một trận mắng mới của bà Lý Phi. Bà nói lương cao cũng dùng vào đâu, rồi nói tiếp làm việc mệt nhọc, thế có mệt bằng cô đi liều mạng với bọn tội phạm không?
Tô Tiểu Bồi thật muốn nói rằng cô trước nay chưa từng chính diện đụng độ với tội phạm, đến liếc qua một cái cũng chưa từng, nhưng nhìn mẹ phản ứng kích động như thế, lời nói ra đến miệng lại nhịn xuống.
Nói chung, cuối cùng Tô Tiểu Bồi dừng chân tại nhà xuất bản đó, cô không nản lòng, thỏa hiệp tạm thời cô có thể chấp nhận được. Hơn nữa chủ biên rất hứng thú với kinh nghiệm của cô, cũng lại rất hào hứng với những nội dung liên quan đến tâm lý. Như vậy nếu có cơ hội, cô sẽ thuyết phục ông ấy làm sách về tâm lý tội phạm, đến khi đó cô lại có cớ để tham gia vào việc điều tra tên sát nhân kia.
Đến nay cô vào làm đã được ba tháng, công việc không bận rộn, thuận lợi suôn sẻ không có gì buồn vui nổi bật. Nhưng mẫu thân đại nhân và bà cô yêu quý của cô lại bắt đầu tập trung vào chuyện hôn nhân đại sự của Tô Tiểu Bồi.
Có lẽ họ nghĩ chỉ cần cô lập gia đình tức khắc sẽ an phận.
Thế nên xem mặt, xem mặt, liên tiếp xem mặt.
Tô Tiểu Bồi không dám không đi, bởi Lý Phi nói nếu cô không ngoan ngoãn đi xem mặt thì bà sẽ chuyển đến ở với cô.
Cái này còn có hiệu quả hơn lời dọa chết hay dọa đánh gẫy chân.
Tô Tiểu Bồi ngoan ngoãn nghe lời, cứ đúng giờ đúng lúc là đi gặp đàn ông. Thế nhưng mà xem thì xem rồi, song mấy anh kia nhìn cô không thuận mắt, không những nhìn không hợp mắt, cô còn làm cho họ tức chết luôn.
Tô Tiểu Bồi thấy đó không phải lỗi của cô, sao đànông bây giờ IQ không cao EQ lại càng thiếu khiến cho cô cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Tô Tiểu Bồi nằm trên giường, nghĩ đến việc mai lại phải đi làm. Mấy tháng nay cô chẳng làm nên trò trống gì, cũng không làm biểu đồ kinh nghiệm, chẳng có hứng thú với bất kỳ việc gì nên hiệu suất công việc quả thật không cao. Cuộc họp mỗi tuần cô chỉ có thể nghe, chọn chủ đề cũng không biết nên đưa ra cái gì thì hợp, tổng hợp lại đề ra hai cái đều không được thông qua. Chủ biên nói cuộc họp ngày mai sẽ cùng nói chuyện với về điểm mạnh của cô để sử dụng nó một cách tốt nhất, đưa ra vài quyển sách.
Tô Tiểu Bồi thở dài, sau khi xác định lại chuông báo thức đặt rồi, điều hòa nhiệt độ để vừa rồi, nhìn lại bức ảnh cha mẹ cười ngọt ngào ở đầu giường xong, cô đặt đầu lên gối. Đột nhiên lại nghĩ đến lẽ ra nên mời cái anh Nguyệt Lão thần kinh kia đến nói chuyện với mẹ cô, để bà hay người yêu trời định của cô giờ đã thành ra người thực vật, chẳng còn hy vọng sống nữa, cho bà đỡ bận rộn thay cô sắp xếp xem mặt. Cái hoạt động mỗi tuần một lần này thật khiến cho cô mệt chết đi được.
Cô nghĩ ngợi lung tung rồi ngủ thiếp đi.
Cũng không biết bao lâu thì đột nhiên tỉnh lại.
Không rõ là tại sao, nhưng cô cảm thấy như mình đang ở trong mơ vậy
Hơi hơi lạnh, có làn gió nhẹ thổi qua. Cô mơ mơ hồ hồ muốn kéo chăn nhưng đột nhiên phát hiện mình không phải đang nằm, mà là đang bò sấp.
Giật mình, cô mở trừng mắt, suýt nữa thì ngã xuống đất,sợ hết cả hồn.
Cách đó không xa có một đám lửa, cạnh đó có hai người đang ngồi, một nam một nữa.
Mặc đồ cổ trang.
Tô Tiểu Bồi trừng trừng mắt, tỉnh táo lại.
Ngẩng lên nhìn ánh trăng sang vằng vặc, lại cúi đầunhìn đống lửa rừng rực phía xa, còn bản thân cô thì đang bò trên một thân cây rất cao.
Mặc nguyên bộ quần áo ngủ Winnie the Pooh.
Tô Tiểu Bồi lại mở lớn mắt, thầm lặng nhìn bốn phíaxung quanh. Đây là một cánh rừng dầy đặc, gió thổi qua kẽ lá tạo nên những thanh âm xào xạc. Không có bất kỳ động tĩnh gì khác, ngoài hai người bên đống lửa kia thì không còn bất cứ ai.
Tô Tiểu Bồi lạnh nổi cả da gà, giấc mơ này cũng thậtkỳ quặc.
Lúc này, hai người phía bên kia cất tiếng nói.
“Cô nương đỡ hơn rồi chứ?”
Là giọng nồng đậm thuần phác của một anh chàng trẻ tuổi, rất có sức hấp dẫn. Tuy nghe rất dễ chịu nhưng cũng thấy thật kỳ quặc.
“Thiếp đã đỡ nhiều rồi, cảm tạ tráng sĩ cứu giúp.”
Giọng cô gái cũng không tồi, nhưng thanh âm kỳ quặcy như vậy
Mà “thiếp”, rồi “tráng sĩ” là cái quỷ gì vậy?
Tô Tiểu Bồi nhíu nhíu mày, tự dưng cô nhớ tới lời của anh Nguyệt Lão mắc chứng hoang tưởng nọ.
“Nếu cô phát hiện bị kéo đi, đừng sợ hãi, cô sẽkhông sao đâu.”
Thật là chết tiệt!!!
Thiếp đây xuyên không rồi…
Tô Tiểu Bồi tưởng tượng mình nói ra những câu như vậy,thật lòng khao khát muốn đạp thẳng một phát vào mặt Nguyệt Lão kia.
Xuyên không cái đồ quỷ ấy! Cô là con người có học thức, có trình độ cơ mà.