Tìm Chồng


Tô Tiểu Bồi cau mày, nói: “Xin hỏi đại tiểu thư và nhị tiểu thư có giống nhau không?” Cô chưa nhìn thấy thi thể nên không biết đại tiểu thư có hình dáng ra sao.
Tư Mã Uyển ngẩn ra, cho nàng ta nói nàng ta còn hỏi lại sao? Trong lòng tuy không thoải mái nhưng nhiều người đang nhìn như vậy cũng không tiện tỏ thái độ chỉ đành tùy tiện đáp lời: “Giống”.
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, lại nói “Nhị tiểu thư xinh đẹp rộng lượng, tính cách khẳng khái. Tỷ tỷ nhất định cũng là người như vậy chứ?”
Nàng ta không nói chuyện chính mà lại chuyển sang cái vấn đề kỳ quái gì thế này?
Mọi người đều thấy lạ kỳ khó hiểu, Tư Mã lão gia cũng không còn nhẫn nại nữa nhưng Tiểu Bồi nhẹ nhàng mềm mỏng, thái độ nhã nhặn, hơn nữa lại đang khen ngợi nữ nhi nhà mình, nên ông cũng do dự, rồi quyết định nhịn xuống,
Tư Mã Uyển cắn cắn môi, cười lạnh “Tỷ tỷ hơn ta nhiều.” Nói câu này xong thì thấy lòng đau đớn, từ“nhiều” như nghẹn đứng lại.
Tư Mã phu nhân níu lại tay nàng, nói tiếp “Thanh Nhi dịu dàng chu đáo,thân thể yếu nhược hơn. Như Nhi yêu thích võ thuật, Thanh Nhi cũng ồn ào đòi học, nhưng thân thể con bé không tốt, không được như Như Nhi. Như Nhi bái thầy học võ, Thanh Nhi cũng thường xuyên luyện tập ở nhà. Mấy năm nay sức khỏe dần khá hơn” Nói đến đây lại thấy đau lòng, đôi mắt hồng lên.
“Nói mấy lời này có tác dụng gì?” Tư Mã lão gia cuối cùng đã không nhịn được nữa, ngắt lời.
Tư Mã phu nhân cũng vì vậy mà im lặng.
Tô Tiểu Bồi cũng không ngần ngại, cô gật đầu nói “Thưa Tư mã lão gia, Tư Mã phu nhân, đại tiểu thư và nhị tiểu thư có tướng mạo tương tự, nhưng tình trạng sức khỏe, tính cách và cử chỉ không giống nhau. Nếu như a hoàn báo tiểu thư sinh bệnh rồi, mọi người sẽ cho rằng nhất định là đại tiểu thư sinh bệnh, bởi vì sức khỏe của cô nương ấy không tốt, nếu như có người nói tiểu thư ở bên ngoài đánh người, mọi người hẳn sẽ cho rằng là Nhị tiểu thư làm.”
Nhiễm Phi Trạch hắng giọng, làm sao lại lấy ví dụ là con gái nhà người ta đánh người ngoài đường, thật không phải phép.
Tô Tiểu Bồi được nhắc nhở,cũng biết mình đã nói sai ở đâu đó, nhưng mà không biết được đích xác là sai ở đâu. Song cô cũng nhanh chóng chuyển lời, tiếp tục nói “Không biết hai vị tiểu thư giỏi thêu thùa hay nấu ăn hơn? Nhưng không biết là gì, chỉ là sau khi mọi việc xảy ra, lão gia hay phu nhân đều có thể nhờ những hiểu biết về con gái mình mà đoán được ai làm gì. Cho dù không đúng trăm phần trăm, à, ý ta là đúng toàn bộ, nhưng cũng sẽ đoán được phần nào.”
Tư Mã lão gia nhíu mày, không hiểu những điều cô nương này nói có liên quan gì đến vụ án.
“Lấy ví dụ, nếu, ta nói là nếu như, đại tiểu thư rất hy vọng có được võ nghệ tài giỏi như muội muội, nhưng lão gia không đồng ý, nên có một ngày nọ đại tiểu thư ra khỏi nhà, lão gia căn cứ theo những hành động của đại tiểu thư trước khi ra khỏi nhà tìm theo con đường nhị tiểu thư đi học võ thì có thể tìm thấy cô nương ấy. Nếu mẫu thân một nha hoàn đang lâm bệnh nặng, nhưng quy định của phủ không cho phép về thăm. Một ngày nọ người này biến mất, lão gia phái người đi tìm thì nhất định nàng ta đang ở nhà thăm nom mẫu thân.”
Tô Tiểu Bồi nói rất chậm, lời nói đầy tính dẫn dắt, gợi mở, mọi người đều lắng nghe rất chăm chỉ.
“Người khác nói chuyện, làm việc đều có những chỗ có thể phán đoán được, những nơi họ muốn đến có liên quan đến những gì họ mong muốn. Tiểu thư muốn học võ, vậy đến nhà nha hoàn không thể tìm thấy nàng ấy. Thưa lão gia phu nhân, ta tìm tên ác tặc đó cũng như vậy, chúng ta cần phân tích xem hắn là tiểu thư hay nha hoàn mới có thể đoán được hắn sẽ đi đâu, biết được hắn đi đâu mới có thể giăng lưới bắt người.”
Căn phòng yên tĩnh hẳn, mọi người không nói gì, đều đã nghe hiểu. Lời nói rất đơn giản, nhưng đã làm rõ ràng mọi chuyện.
Tư Mã lão gia hắng hắng giọng, nói “Vậy nay đã biết hắn là ai, cô nương và đại nhân định đi đâu bắt hắn”
“Không, chúng ta không biết hắn là ai” Tô Tiểu Bồi nói rõ ngọn ngành” Chuyện ban nãy Nhiễm tráng sĩ và Tần đại nhân nói thực ra rất đơn giản, kẻ sát hại tiểu thư không phải tên ác tặc gây nên án liên hoàn đó.”
Lời này như sấm giật, làm mọi người kinh ngạc.
Tần bộ đầu quay đầu nhìn lại, lúc nãy ông có nói ra ý này sao? Ông chưa nói đến chuyện kẻ giết Tư Mã đại tiểu thư là Mã Viễn Chinh mà.
Tô Tiểu Bồi nói “Như những vụ án trước đây, tên này ra tay rất hung ác, thủ đoạn ti bỉ. Mà vụ án của đại tiểu thư lại là một kiếm xuyên tim, ra tay rất dứt khoát, có thể nói có lẽ hung thủ không muốn nàng ấy quá đau đớn. Đại tiểu thư biết võ lại không hề phản kháng là do bị khống chế hoặc do biết hung thủ mà không nghĩ đến hắn sẽ ra tay nên không hề đề phòng. Khi nãy Tần bộ đầu cùng Nhiễm tráng sĩ nói ra rất nhiều điểm khác biệt của vụ án này với những án mạng trước, giờ ta không nói thêm nữa. Ta chỉ nói thêm rằng, nghe mama nói khi phát hiện ra tiểu thư thì y phục không được chỉnh tề, nhưng chỉ là thắt lưng bị rơi ra,áo ngoài mở, không hề lộ chút da thịt nào. Nên trên thực tế chỉ là quần áo không chỉnh tề, chính là hung thủ không muốn làm nhục nhã tiểu thư, hắn chỉ muốn tiểu thư chết mà thôi.”
Mọi người trong Tư mã gia đều ngẩn ra, quan sai cũng không nghĩ đến cô sẽ đoán như vậy.
“Hung thủ này khác với kẻ gây án liên hoàn trước kia. Chỉ có một chi tiết giống nhau là hắn cắt tóc của đại tiểu thư mà thôi. Hành động này nói lên ý đồ đổ tội của hắn. Giờ đây cáo thị treo thưởng dán khắp nơi nơi, ai cũng biết hắn là kẻ ra tay không chớp mắt với những tiểu thư nhà giàu có. Tình tiết vụ án này có lẽ là có liên quan đến những lời đồn đại của ta. Hung thủ này nghe được vài điều, cho rằng đây là thời cơ hợp lý, hắn muốn dựa theo những vụ án trước mà làm, giết đại tiểu thư, cắt tóc, làm loạn y phục khiến mọi người đều nghĩ đến tên gây án liên hoàn kia, nhờ vậy mà hắn có thể nhẹ nhàng thoát thân. Chỉ cắt tóc thôi thì quá dễ dàng, còn làm vấy bẩn một nữ tử thanh bạch yếu ớt thì không phải chuyện ai cũng làm được, nên hắn chỉ học được những thứ bề ngoài thôi liền cảm thấy đã đủ lắm rồi.”
Tư Mã lão gia nghiến nghiến răng không nóigì, ông thấy phân tích này rất có lý. Nếu quả thật là như vậy thì không phải tên hung thủ này tùy ý chọn nữ nhi nhà ông làm mục tiêu mà là cố ý vậy sao? Muốn nhằm vào Tư mã gia?
“Cô nương nói thật sao?” Tư Mã Uyển run giọng, hay tay nắm chặt lại cũng run lên.
“Ta có thể đảm bảo về chuyện này.” Giọng Tô Tiểu Bồi kiên định “A hoàn muốn mạo danh tiểu thư cho dù đổi y phục, học cách nói chuyện cũng không giấu được cốt cách học vấn. Tội phạm muốn mô phỏng tội phạm hoàn toàn có thể, nhưng sẽ không giấu được tâm lý phạm tội. Những điều chúng muốn tuy giống nhau nhưng cách thực hành động lại khác nhau.”
“Thế nên, là một người khác sao?” Tư Mã lão gia nói.
“Là như vậy.”Tần bộ đầu đáp lời. Những gì Tô Tiểu Bồi nói, ông đều tin.
“Nên chúng ta đều bị cái giả thiết án liên hoàn kia lừa rồi. Phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.” Tô Tiểu Bồi rèn thép lúc còn nóng,
Tần bộ đầu gật đầu, nói lại “Tư mã lão gia, người hầu trong phủ, khách khứa qua lại, những người bạn qua lại của tiểu thư liệu có ai có hận thù với tiểu thư không? Quý phủ liệu có đắc tội với ai? Miễn là những việc như vậy, xin Tư Mã lão gia nghĩ kỹ lại.”
“Con của ta!” Tư Mã phu nhân bừng tỉnh, đột nhiên khóc lớn. Tư Mã Uyển đỡ bà, nhẹ nhàng an ủi.
Không thể ngay lập tức nghĩ ra, Tư Mã lão gia nhíu mày, bối rối.
Quan phủ doãn cũng lên tiếng an ủi, cứ để họ nghĩ ngợi từ từ, rồi lại lệnh cho phủ Tư Mã đóng cửa, nghiêm xét người hầu và khách khứa ra vào. Mấy người Tần bộ đầu bàn bạc mấy câu rồi quyết định quay về nha môn thảo luận lại. Phủ Tư Mã có chuyện gì phải báo ngay lập tức.
Đoàn người lại lũ lượt kéo về, Tư Mã Uyển chằm chằm nhìn vào hình bóng của Tô Tiểu Bồi, cắn cắn môi.
Tô Tiểu Bồi vốn nghĩ quay về nha môn Tần bộ đầu sẽ cùng với cô và Nhiễm Phi Trạch bàn bạc về vụ án, nhưng lại không phải thế,
Tần bộ đầu và quan phủ doãn tự đóng cửa nói chuyện rồi. Tô Tiểu Bồi bị tạt cho gáo nước lạnh, cô còn đang hào hứng muốn nói chuyện vụ án, cuối cùng lại bị người ta làm lơ.
Nhiễm Phi Trạch thì lại chẳng quan tâm. Chàng hiểu chuyện này quan phủ tự có chủ trương, chàng và Tô Tiểu Bồi chỉ là người ngoài, quan phủ đại nhân và Tần bộ đầu hẳn sẽ bàn bạc phải làm thế nào. Chàng an ủi Tô Tiểu Bồi rằng thế cũng hay, họ sẽ có thêm thời gian để mà xem xét phố phường.
“Tráng sĩ có tiền không mà dạo chợ?”Cô nhớ anh ta còn năm đồng thì phải.
“Không có tiền cũng đi, tăng thêm vốn hiểu biết thôi mà.” Nhiễm Phi Trạch thẳng thắn cười cười.
Tô Tiểu Bồi sầm mặt, cái người này, đang nói cô không có hiểu biết đấy à?
Bạch Ngọc Lang cũng xán lại, hỏi “Đại tỷ, lần đầu tiên vào thành à?”
Lần nàythì mặt Tô Tiểu Bồi thật sự đen sì, liền thẳng thắn đáp lời: “Đúng thế” Cô đúng là lần đầu tiên vào “thành” mà.
“Nhiễm thúc nói rất đúng, không có tiền cũng có thể xem xét, hiểu biết thêm. Dù sao Ninh An cũng là một thành lớn, cũng có rất nhiều thứ hay làng quê không có đâu.”
Thật là một bộ khoái nho nhỏ nhiệt tình bừng bừng, Tô Tiểu Bồi chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm đến cậu ta.
Cuối cùng cũng không dạo chợ được, hai con quỷ nghèo kiết xác với một nhân viên công vụ quay về nhà trọ ăn cơm trưa. Trong lúc Nhiễm Phi Trạch không biểu lộ thái độ gì, tiểu bộ khoái Bạch Ngọc Lang đành rút túi tiền ra.
Tô Tiểu Bồi rất vui vẻ, cùng với Nhiễm Phi Trạch bắt chẹt người khác làm cô dễ chịu vô cùng.
Nhưng mà, người bị bắt chẹt hỏi cô “Đại tỷ, tỷ chắc chắn người giết đại tiểu thư nhà Tư Mã không phải Mã Chinh Viễn sao?”
“Đúng”.Tô Tiểu Bồi thoái mái trả lời.
“Nếu đoán sai thì sao?” Bạch Ngọc Lang bị Tô Tiểu Bồi lườm cho trắng cả mắt, bèn sửa lại “Nếu không bắt được tội phạm, Tư Mã gia lại nói đại tỷ đoán sai thì sao?”
Ầy, cái này hoàn toàn có thể đấy, Tô Tiểu Bồi nhìn nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch không hề lo nghĩ “Phá án bắt tội phạm là nhiệm vụ của quan phủ, liên quan gì đến bách tính như ta?”
Phủi quan hệ sạch sẽ như vậy cũng được hả? Tô Tiểu Bồi nghi ngờ nhìn anh ta.
Nhiễm Phi Trạch cười cười “Lê dân như chúng ta chỉ đóng góp mưu kế, quan phủ đại nhân phải dựa vào bản lĩnh của mình để phá án bắt tội phạm, nếu thật sự truy cứu trách nhiệm của chúng ta, chúng ta liền chạy.”
Chạy à? Cái tên thiếu dũng khí vô trách nhiệm này
“Nhiễm thúc!” Bạch Ngọc Lang kêu lên, tỏ ý không tán thành.
Nhiễm Phi Trạch chớp chớp mắt, nói với Tô Tiểu Bồi “Xách cái bao lên là có thể đi rồi, tiền phòng chẳng cần trả, nhanh lắm.”
“Phải đưa ta theo.”
“Đương nhiên rồi” Nhiễm Phi Trạch coi như Bạch Ngọc Lang không hề tồn tạo “Ta đưa cô nương đến, đương nhiên phải đưa cô nương đi rồi.Chúng ta có thể đến Bạch gia trang trước, nơi đó ta có người hỗ trợ, quan sai không thể bắt bẻ chúng ta được.”
Bạch Ngọc Lang ngồi một bên nhăn nhó. Thúc à, người hỗ trợ thúc đang ngồi ngay bên cạnh ấy nhé. Còn trả tiền cơm cho thúc nữa đó.
Tô Tiểu Bồi thấy Bạch Ngọc Lang như vậy cực kỳ buồn cười, ha ha cất lên thành tiếng “Quá tốt rồi, cứ như vậy đi. Tráng sĩ thật trọng chính nghĩa.”
“Đương nhiên rồi.” Nhiễm Phi Trạchnghiêm chỉnh đáp “Rời khỏi nha môn, nên đưa cô nương đến miếu ni cô hay đến Bạch gia trang còn phải nói sau.”
“Này!” Làm sao chớp mắt đã quay sang đâm chọc cô rồi. Tô Tiểu Bồi lườm liếc.
“Cô nương lại kêu lên rồi.” Nhiễm Phi Trạch vẫn ngay thẳng như thế “Không nhã nhặn đoan chính, lần sau đừng có như vậy.”
Ha ha ha, lần này đổi lại là Bạch Ngọc Lang cười. Tô Tiểu Bồi trừng cậu ta, lại lườm Nhiễm Phi Trạch, thật bận rộn cho con mắt.
Ba người cười nói ồn ảo, cơm trưa xong, Tần bộ đầu sai sai nha đến gọi, muốn Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đến nha môn bàn bạc.
Ba người Tô Tiểu Bồi vào nha môn. Tô Tiểu Bồi đang nghĩ nên truy bắt tội phạm như thế nào, nên bước vào nha môn với một bộ mặt nghiêm túc, còn đang mải suy nghĩ về tình tiết vụ án.
Bước vào cửa, Tần Đức Chính quả thực đang rất nghiêm túc, nói thẳng vào vấn đề luôn, ông với quan phủ doãn đã thương lượng rồi, vụ án này tình tiết lắt léo, lại thêm những phán đoán của Tô Tiểu Bồi nên tiếp theo đây bọn họ cần điều chỉnh lại phương hướng điều tra vụ án, cần phải bắt cả hai hung thủ, ông hy vọng Tô Tiểu Bồi vẫn tiếp tục tham gia, phân tích càng nhiều hơn nữa manh mối vụ án để tóm gọn hai tên này.
Tô Tiểu Bồi gật đầu, đang định bày tỏ quyết tâm làm tốt thì Nhiễm Phi Trạch đã xen vào “Đại nhân, nếu cung cấp tình tiết vụ án Mã Chinh Viễn được thưởng năm lạng hai, nhưng đến nay chưa bắt được. Việc cung cấp tình tiết vụ án của ta và Tô cô nương cũng không hề dễ dàng đơn giản, đến nay lại thêm vào chuyện phủ Tư Mã, cũng nên nói một chút về chuyện treo thưởng đi.”
Tần Đức Chính ngẩn ra, ông hoàn toàn tập trung vào vụ án, nào đã nghĩ gì đến chuyện tiền nong chứ? Nhưng Nhiễm Phi Trạch đã nói như vậy thì ông thấy cũng đúng, liền đáp lời “Năm lượng hai sẽ đưa đến ngay, Nhiễm tráng sĩ yên tâm.”
Tô Tiểu Bồi mừng lớn, nhưng Nhiễm Phi Trạch còn làm khó “Đại nhân, cung cấp manh mối năm lượng hai, nay vụ án lại chẳng còn đơn giản chỉ là một thủ phạm nữa, vừa phí công sức lại tốn cả thời gian, ta và Tô cô nương còn vướng bận chuyện tìm người, chỉ là không tiện chối từ giúp đại nhân phân ưu chuyện vụ án nên mới lưu lại đây, Có điều là người cần ăn cần ở, chỉ sợ năm lượng đó chẳng được bao lâu.”
Tần Đức Chính ngẩn ra tiếp. Ông điều tra án mà mặc cả thì cũng thật không tiện, nhưng ai mà ngờ được đang bàn chính sự chuyện vụ án quan trọng đến vậy mà còn nói đến tiền nong nữa?
Tô Tiểu Bồi ngồi một bên thì phục lăn ra.
Ngồi đó mà cũng mặc cả được! Nhiễm tráng sĩ thật hoành tráng quá đi thôi! Thiên tài!
Cô vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, gật lấy gật để.
Tần Đức Chính nhìn Tô Tiểu Bồi, lạinhìn Nhiễm Phi Trạch, rồi đành hỏi “Vậy bao nhiêu thì hợp lý?”
“Mười lăm lượng ”
“Năm mươi lượng ?”
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đồng thời đáp , nhưng con số mà Nhiễm Phi Trạch đưa ra làm cho Tô Tiểu Bồi suýt nữa cắn vào lưỡi.
Cô mở miệng còn đang do dự xem gấp bốn lần có quá đáng lắm không, kết quả thì xem đi, một phát gấp luôn mười lần đó.
Quả nhiên là tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi nhìn dáng vẻ thản nhiênngã giá như đang ở chợ đen của Nhiễm Phi Trạch mà tự nhủ, may quá ban nãy mình nói cũng nhỏ, không giờ chẳng kịp cứu chữa nữa.
Cô quay đầu lại nói thêm lần nữa “Năm mươi lượng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui