Chẳng lẽ ở thế giới thứ ba này , tóc cô không thể mọc dài ra được ư? Tô Tiểu Bồi hoảng sợ hết hồn, cô hoàn toàn không hề để ý đến chuyện này.
Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt của Nhiễm Phi Trạch đang khẽ cười: “ Ta cũng thắc mắc không biết có phải nàng là yêu quái trên núi biến thân hay không, nếu không sao có thể có nhiều điểm khác với người bình thường như vậy. Thế nhưng, sau đó ta lại nghĩ, nếu là yêu quái, sao không biến thành một mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp hơn một chút, sao lại phải nghèo túng thế này, nhất định là không phải rồi.”
“Hừ.” Cô trợn mắt, mắng cô không phải là người cô không thèm chấp, sao còn tiện tay động chạm đến vấn đề tuổi tác và ngoại hình của cô chứ, liên quan gì đến anh hả? Thật ra trông cô cũng khá ưa nhìn mà, ngày trước, lúc ở thời hiện tại, cũng có khá nhiều người khen cô đấy nhé, cô cũng rất tự tin về mặt này, thẩm mỹ quan của cái thế giới này không bình thường sao lại đổ hết lên đầu cô.
Anh cười ha hả: "Cô nương vừa kêu đấy nhé."
"Ta không phải là yêu quái." Cô căn bản hoàn toàn không hề có ý định sửa lại quan niệm sai lầm của anh về yêu quái nhất định phải xinh đẹp trẻ trung , cứ thử nhìn Ngưu Ma Vương Trư Bát Giới và vân vân... mà xem. Cô hất hàm, nói ngay điểm mấu chốt: "Ta không phải là yêu quái."
Nhiễm Phi Trạch cười, cô không phải người thường cũng được, dù sao anh cũng không hề sợ hãi hay xa lánh cô, như vậy thì đã sao, anh không quan tâm, anh chỉ muốn bảo vệ cô.
"Cô nương nhất định phải nhớ?"
"Gì cơ?"
"Cái mũ."
"Nhớ rồi, nhớ rồi. Ta nhất định sẽ đội mũ hàng ngày."
"Cô nương cũng chớ nói với người khác là trang phục này do ta đưa đến."
"Biết rồi, biết rồi, ta là một cô gái độc thân, nói ra chỉ khiến người ta trêu chọc chê cười và gây điều tiếng không hay. Ta biết." Tô Tiểu Bồi trịnh trọng gật đầu, đạo lý này anh đã nói đi nói lại vô số lần.
"Ừ, nhất định phải nhớ thật kỹ đấy."
"Tráng sĩ yên tâm." Tô Tiểu Bồi cười hì hì, nhưng trong lòng lại cảm thấy trầm trầm.
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô rất lâu, chợt hỏi: "Cô nương định sau khi tìm được người sẽ như thế nào, đã có tính toán gì chưa?"
Tô Tiểu Bồi há hốc mồm, nếu có thể nói, thì cũng chỉ có hai chữ “Về nhà” rất nhẹ nhàng, nhưng sao trong lòng cô bỗng nhộn nhạo một cảm giác thương tâm đối với sự ly biệt này.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng anh nói: "Nếu cô nương ở trong thành này có chuyện gì, đến tìm lão Lục, ta đã bắt cậu ta phải hứa răng sẽ chăm sóc thật tốt cho cô nương."
Chuyện này thì Tô Tiểu Bồi đã biết từ lâu rồi, cái vị “đệ đệ thân thiết” Bạch Ngọc Lang này ngày nào mà chẳng đến canh chừng cô. Hơn nữa lại chẳng thể tìm được lời nào tốt hơn để đáp lại, cô gật đầu.
"Mật thất cất giữ bảo bối của cô nương ở đâu thế?"
Tô Tiểu Bồi đưa anh đi."Làm sao cơ?"
“Trên đường đi, ta sẽ qua không ít chùa chiền, cô nương viết thêm một vài bức thư nữa, ta sẽ giúp cô nương tìm. Quan sai rất nhiều, tìm người trên phố không có gì trỏ ngại, nhưng nếu người đó đang gửi thân nơi chùa chiền thì lại khó có thể tìm được manh mối.
Tô Tiểu Bồi chợt hiểu ra, đạo lý này thật chu đáo.
Cô ngồi xuống, viết vài bức thư, gấp lại cẩn thận rồi giao cho Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch nhận thư, hai người đứng mặt đối mặt, lại nhất thời không biết nên nói gì.
"Sáng sớm ngày mai ta sẽ lập tức lên đường."
"Ừ." Tô Tiểu Bồi gật đầu, nàng cảm thấy cô nên có chút quà cảm ơn, nếu không gặp được một người như anh, cô thật không biết sẽ ra làm sao. Hẳn cô nên tự biểu đạt một chút thành ý biết ơn đối với anh, nhưng không hiểu sao cô lại thấy rất nghèo từ.
Cuối cùng, cô nói: “Hôm nay ta ra ngoài, vốn định mua một vài món quà nhỏ tặng tráng sĩ, nhưng…” Hai bàn tay cô vẫn trống trơn, nhất định là chưa mua được gì, đã thế lại còn phiền anh mang áo mưa đến để nhặt cô về.
"Vô phương." Anh nghe thấy những lời này, chỉ cười, "Tâm ý của cô nương, ta nhận được."
Tô Tiểu Bồi nhìn theo nụ cười của anh, không biết tại sao lại cảm thấy hơi hơi đỏ mặt sau khi nghe anh nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhiễm Phi Trạch lên đường.
Tô Tiểu Bồi tiễn anh đi. Cô vẫn mua một bình rượu và một con gà quay, để anh mang theo ăn trên đường. Nhiễm Phi Trạch tạ ơn, cất tất cả lên xe ngựa, đặt ở bên cạnh túi quần áo cực lớn, sau đó anh nhìn về phía cô cười cười, quay đầu giục ngựa, chuẩn bị khởi hành.
Bạch Ngọc Lang cao giọng hô lên: "Nhiễm thúc thúc đi đường cẩn thận."
Tô Tiểu Bồi nhìn theo bóng lưng Nhiễm Phi Trạch, chợt thấy nghẹn ngào trong miệng, mũi ê ẩm. Nhiễm Phi Trạch bỗng nhiên quay đầu nhìn cô một cái, cô bắt gặp ánh mắt của anh, một lần nữa không thể khống chế được, nước mắt tràn ra khỏi bờ mi.
Nhiễm Phi Trạch dừng lại, nhìn cô.
"Đại tỷ, lớn rồi." Bạch Ngọc Lang cảm thấy rất mất thể diện.
"Tráng sĩ đi đường cẩn thận." Tô Tiểu Bồi lau nước mắt, phất tay về phía Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, hắng giọng đáp: "Cô nương cũng phải bảo trọng."
Hai người nhìn nhau trong giây lát, Nhiễm Phi Trạch rốt cục cũng xoay người, lần này anh phi thân lên ngựa, nhanh chóng lên đường.
Anh đã đi xa, Tô Tiểu Bồi đã không thể kìm nén được nữa, dứt khoát măck kệ cho lệ rơi đầm đìa, Bạch Ngọc Lang khiếp sợ nhìn ngó hai bên, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ chớ có như vậy." Khóc đến mức như thế này, anh đứng bên cạnh cũng cảm thấy quá mất mặt.
Trước đây cũng có một người từng nói "Chớ có như vậy", tại sao đến khi Bạch Ngọc Lang nói lại khiến người ta cảm thấy phiền hà như vậy chứ? Tô Tiểu Bồi không thèm để ý tới cậu ta, cô đứng bên cạnh lau nước mắt, vừa quyết đinh vê chỗ ở.
Đóng cửa lại, khóc một trận ầm ĩ.
Một lát sau, Bạch Ngọc Lang tới gõ cửa, ở ngoài cửa hô lên: "Đại tỷ, nàng có thư."
Tô Tiểu Bồi sửng sốt, vì sao cô lại có thư? Cô lau nước vành mắt đỏ khẽ mở cửa. Cô không muốn để cho Bạch Ngọc Lang nhìn thấy sự chật vật của cô, nên chỉ hé lộ nửa mặt. Bạch Ngọc Lang cũng không nhìn cô, chỉ dùng tay đưa tới một phong thơ, giọng nho nhỏ: "Nhiễm thúc thúc đưa cho ngươi."
Nhiễm Phi Trạch?
Tô Tiểu Bồi kinh ngạc, Bạch Ngọc Lang nghiêm mặt, lộ ra vẻ rất không đồng tình, "Nhiễm thúc đưa ta cái này, nói nếu đại tỷ khóc, thì đưa cho đại tỷ xem bức thư này."
Bức thư này?
"Còn nếu không?"
"Ừ." Bạch Ngọc Lang gật đầu.
"Còn có cái gì khác không?"
"Nếu đại tỷ không nói gì, chính là đưa một... phong thơ khác. Nếu là đại tỷ náo loạn, còn có một phong thơ nữa..."
" Lấy hết ra đây." Tô Tiểu Bồi cắt lời anh, trực tiếp mở miệng đòi toàn bộ.
Kết quả là Bạch Ngọc Lang không tuân theo. Tiểu tử này còn cau mày, chỉ đưa tới một phong thơ: "Đại tỷ khóc sướt mướt, nên ta đưa đại tỷ phong thơ này. Đại tỷ đòi lấy tín vật của nam tử khác, tơ tưởng như vậy là không được, ta chỉ có thể đưa đại tỷ một phong thơ này, còn lại đều không có thể đưa."
Tơ tưởng như vậy là không được sao?
Tô Tiểu Bồi cũng cau mày: "Đó là thư tráng sĩ viết cho ta, nếu không được ngươi đi mà nói với tráng sĩ ấy."
"Nhiễm thúc hành tẩu trên giang hồ, không câu nệ tiểu tiết." Bạch Ngọc Lang mặt nhăn mày nhó, nhưng nhất định không đồng ý . Nhiễm thúc giỏi như vậy ? Không thể khuyên ngăn thúc thúc, chẳng lẽ lại không thể giáo huấn nổi đại tỷ sao? "Đại tỷ cũng không giống với nữ nhân con nhà gia giáo thông thường , phải tỏ ra kiểm điểm một chút chứ."
Tô Tiểu Bồi tóm lấy hai phong thư, lười giải thích với cậu ta.
Tiểu huynh đệ, tiêu chuẩn thông thường của ngươi, đối với ta tương đối có vấn đề.
Tô Tiểu Bồi đóng cửa, về phòng mình xem thư còn hơn.
Nội dung thư rất đơn giản, một phong thơ viết: "Chớ khổ sở, sau có nhất định sẽ còn gặp lại." Còn có một phong khác viết: "Cô nương, lần tới chớ như vậy."
Nhìn hai câu này, trong đầu Tô Tiểu Bồi đã hiện lên biểu cảm và giọng nói của Nhiễm Phi Trạch khi nói những lời này. Cô cười xì ra một tiếng, lại không nhịn được rơi lệ, một lát sau, cô lại cười.
"Tráng sĩ nói cực kỳ đúng."
Ngày thứ hai sau khi Nhiễm Phi Trạch lên đường, đã có công hàm phúc đáp về việc chém. đầu La Khê, nửa đêm hôm đó, hắn dùng thắt lưng, tự vẫn trong ngục
Chuyện này cũng không tạo lên một trận sóng gió quá lớn.
Có rất nhiều tội phạm bị phán quyết tử hình không thể chịu nổi cuộc sống trong ngục, sớm muộn gì cũng phải chết, nên tự vẫn ngay trong ngục, loại chuyện thế này không phải trước nay chưa từng có tiền lệ này. Huống chi, ở thành Trữ An, La Khuê là một nhân vật có chút danh tiếng, thu nhận không ít đệ tử trong thành, rất nhiều người công nhận ông ta. Thế nên, thay vì bị bêu đầu xử trảm giữa đường cho người người xem, không bằng lặng lẽ giữ lại chút thể diện.
Đây là lý giải chung cho nhận thức của tất cả mọi người, nhìn xem, ngay đến La Linh cũng không thể đối diện với ánh mắt của mọi người dành cho tội lỗi của phụ thân, đã sớm bỏ đi, huống chi một đại lão gia như La Khuê.
Chuyện này nhanh chóng lắng xuống. Những thường gia đến nhận thi thể mang về chuẩn bị tang sự. Tô Tiểu Bồi nghe nói ngày La Linh trở về nhà chịu tang đã khóc rống lên, đích thân đắp mộ phần cho cha rồi mới lên đường. Bên này, nha dịch cũng đưa công hàm báo lên, án tử này đã hoàn toàn trở thành những tờ hồ sơ vụ án cũ xếp vào một góc.
Phủ doãn đại nhân vẫn chưa buông tha dụng ý muốn Tô Tiểu Bồi áp dụng thuật thôi miên trong việc lấy khẩu cung. Tô Tiểu Bồi tìm mọi lý do để khước từ. Cuối cùng phủ doãn đành thôi, dù không có diệu pháp hỏi cung này, thì bản lĩnh dựa vào tâm lý học để quan sát ngôn ngữ của tội phạm của cô đều đã được mọi người trong nha môn công nhận. Mỗi khi phủ doãn thẩm tra phạm nhân, đều để Tô Tiểu Bồi đứng bên cạnh quan sát, sau đó mới hỏi ý cô. Dù là thủ đoạn giả vờ nổi giận, phô trương đau khổ, hạ thủ nhẫ tâm,... Tô Tiểu Bồi đều có thể tìm ra những chi tiết mà rất nhiều người không sao thấy được. Có lần, cô còn đoán được thủ phạm nhất định không phải là đàn ông mà là một phụ nữ. Cuối cùng, khi bắt được hung thủ, đúng là một cô gái, cô ngồi lại cùng mọi người trò chuyện, cùng lật lại hồ sơ vụ án, cô còn chỉ ra tuổi tác, cá tính, nghề nhiệp của thủ phạm, bộ khoái theo suy đoán của cô tiến hành lục soát trong thành, nhanh chóng bắt được hung thủ.
Tô Tiểu Bồi nhanh chóng gây dụng danh tiếng trong nha môn. Tại sao lại chỉ có danh tiếng trong nha môn, đó là vì phủ doãn đại nhân cùng Tần bộ đầu hạ lệnh, không được lan truyền thông tin về cô ra bên ngoài.
Khi Tô Tiểu Bồi nghe được chuyện này từ miệng Bạch Ngọc Lang, rằng Nhiễm Phi Trạch đã trao đổi với hai vị đại nhân. Nhiễm Phi Trạch nói, nếu muốn giữ Tô Tiểu Bồi làm việc ở đây, nhất định không được phô trương thanh thế của cô. Phủ doãn đại nhân và Tần Bộ đầu đều là những người hiểu chuyện, không nên để cho quá nhiều người bàn luận về bản lĩnh của một cô nương, chắc chắn sẽ gây chuyện thị phi nên đều đáp ứng. Tô Tiểu Bồi sống sờ sờ như vậy chắc chắn là không giấu được, nhưng chỉ cần triều đình không biết đến khả năng của cô, đối với bên ngoài, cô sẽ chỉ là một sư gia mà thôi.
Tô Tiểu Bồi nghe được chuyện này, trong lòng lại càng nhớ đến Nhiễm Phi Trạch.