Tim Đập Cực Độ

Edit: Shye

Quan Yếm nhanh chóng bị người ta bắt lấy hai tay kéo dọc theo hành lang, cuối cùng bị ném ở gần chỗ lên xuống cầu thang.

Mấy cô gái kia cũng bị như cô, bị xếp nằm ngay ngắn giống như mấy thi thể trong nhà xác.

Tầng bốn cũng truyền đến âm thanh kéo vật nặng tương tự, có người oán giận nói: "Rốt cuộc là người nào làm, con mẹ nó tìm phiền toái cho chúng ta!"

Không sai, trên tầng bốn cũng có mấy người bị hại.

Biện pháp là do Quan Yếm nghĩ, đồng lõa bao gồm Thích Vọng Uyên và Thời Nguy. Nếu chỉ có một người như cô thì không thể làm được chuyện này trong thời gian ngắn như vậy.

Đồng thời đã được Thời Nguy xác nhận, nếu bị thương trong nhiệm vụ sau khi ra ngoài sẽ tự hồi phục như cũ, bởi vậy Quan Yếm không hề nương tay với chính mình.

Vì cố hết sức để che giấu bản thân, trừ bỏ mấy người ở tầng một dễ bị người bên ngoài nhìn thấy, tất cả mấy người ở ba tầng lầu đều bị bọn họ "chiếu cố" tới.

Thích Vọng Uyên vốn ở tầng một, nhưng ở tầng một mà làm như vậy thì rất dễ bị phát hiện, cho nên hắn cũng nằm ở tầng hai.

"Những người này xử trí như thế nào? Không thể hiểu được tại sao có nhiều người bị thương trên mặt tới vậy, chắc chắn bọn nằm vùng trốn ở trong đám này!"

Trên hành lang tầng ba, có mấy người đang ở kiểm tra tình huống trong ký túc xá nói chuyện.

"Đợi chút rồi đi hỏi giáo chủ, nếu đủ nhân số thì có thể giết đám này ngay. Nhưng nếu không đủ thì... có hơi phiền toái."

"Ai da, không biết rốt cuộc có mấy đứa nằm vùng, đúng là tra tấn người ta mà."

Quan Yếm không nhúc nhích nằm trên mặt đất nghe bọn họ nói chuyện. wattapad_tichha_

Từ trong đoạn đối thoại này có thể biết được, cái tổ chức này có yêu cầu đối với số lượng người mù. Nếu giết chết mấy người bị thương sẽ dẫn tới không đủ nhân số, bọn họ sẽ không phải chết.

Nhưng nếu nhân số không đủ thì? Trước tiên, cô cần phải tính toán vài khả năng.

Trong tay những người đó có súng, mà bọn họ đã ném cái liềm vào chỗ mấy người bị thương khác rồi.

Nói như thế thì, nếu liều mạng làm bừa, tỷ lệ sống sót là 0.

Quan Yếm yên lặng thở dài trong lòng.

Không lâu sau, đã kiểm tra xong cả tòa ký túc xá, mỗi tầng để lại hai người phụ trách trông coi, mấy người khác rời đi.

Nhưng người trông coi đều mang theo súng đứng ở đầu mỗi tầng, một khi có tầng nào phát sinh tình huống ngoài ý muốn, mấy người ở tầng người đều có thể chạy tới trước tiên.

Cho nên, dù bên người chỉ có hai người, Quan Yếm cũng chỉ có thể nằm tại chỗ giả bộ ngủ.

Nhưng dưới tầng vẫn không có động tĩnh gì, xem ra ngay cả kẻ điên Thích Vọng Uyên cũng không dám coi thường mà manh động.

Không biết đã nằm bao lâu, trong một phòng ký túc xá ở tầng ba vang lên một tiếng động nhỏ.

Một gã trông coi đi qua xem xét, một cô gái nằm ở hành lang mộ cũng dần dần tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, vết thương trên mặt làm cô ta đau đớn, kêu to hai tiếng "a a".

Người trông coi bên cạnh đá một cước lên người cô ta, quát: "Kêu la cái gì! Câm miệng!"

Hình như người phụ nữ bị hành động thô bạo hành này làm ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới run run nói: "Tôi... Mặt tôi đau quá, giống như có máu vậy, anh là ai? Anh định làm gì tôi? Tôi không nhìn thấy đã đủ đáng thương, vì sao anh còn muốn hủy mặt tôi?!"

Cô ta vừa nói vừa gào khóc lên.

Kẻ trông coi cảm thấy phiền phức, nâng khẩu súng nhắm ngay đầu cô ta, uy hiếp nói: "Khóc một tiếng nữa ông đây bắn chết mày!"

Đáng tiếc gã ta đã quên, đối phương là người mù, không thể nhìn thấy súng của hắn ta.

Tiếng khóc chói tai kéo dài không dứt, mấy người trong ký túc xá bị tiếng khóc này làm phiền, lục đục tỉnh lại.

Quan Yếm chờ đến lúc người bên cạnh tỉnh trước mới làm bộ như vừa tỉnh, một bên xoay người một bên trợn mắt.

Nhưng đôi mắt cô không mở ra được.

Mí mắt đã sưng lên, mỗi cái chớp mắt đều đau đớn. Cô chỉ có thể mở một kẽ hở nhỏ, miễn cưỡng nhìn thấy một tí.

Sau đó, cô bắt chước người phụ nữ kia hoảng sợ kêu thất thanh: "Mặt tôi bị làm sao vậy? Đau quá! Này, đây là máu sao?! Tại sao lại như vậy... Cứu mạng, cứu mạng với!"

Tiếng gào vang lên hết đợt này đến đợt khác gọi tất cả mấy người mù bị rạch mặt trong ký túc xá mặt tỉnh lại.

Tầng trên tầng dưới cũng xuất hiện tiếng khóc kêu la chói tai, dần dần, ký túc xá yên tĩnh trở nên náo nhiệt hơn so với ngày thường.

Hai người trông coi đứng ở bên cạnh cảm thấy phiền đến nỗi cau mày, nhìn dáng vẻ hận không thể giết chết những người này ngay lập tức.

Cùng lúc đó, toàn bộ sáu người bị hại nằm ở hàng lang tầng hai đã tỉnh lại, mấy người mù đứng gần đều lo lắng hãi hùng.

So sánh với tầng bốn, vì tầng hai toàn đàn ông thì càng thêm ồn ào hỗn loạn không thôi.

Có người chửi ầm lên không ngừng, chửi từ người làm bọn họ bị thương đến quản lý giả thất trách, chửi từ cha mẹ đến tổ tiên mười tám đời của đối phương...

Hai người trông coi không thể nhịn được nữa, liếc nhau rồi cùng động thủ đánh người.

Đối phương càng thêm kích động kêu to lên, mấy phen la lối om sòm làm đám người mù gần đó sôi nổi chỉ hai người trông coi không phải người, vì bọn họ bị mù nên khi dễ blah blah blah.

Trên mặt Thích Vọng Uyên đầy vết thương trải rộng tứ tung ngang dọc, hai mắt nhắm nghiền dựa vào trong góc.

Thời Nguy hưng phấn không thôi, trên mặt đầy miệng vết thương không ngừng rỉ máu đang xen lẫn trong trong đám người thêm dầu vào lửa không ngừng, sợ những người đó không đánh nhau.

Lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập từ dưới tầng vang lên.

Rất nhanh chóng, Bào Lập mang theo vài người nhanh chóng đi lên tầng, hét lớn một tiếng: "Im miệng hết cho ông mày ngay! Hét cái gì mà hét, không muốn sống nữa ư?!" wattpad_tichha_

Đối với nhóm người mù không rõ chân tướng mà nói, hắn ta vẫn là người tốt đáng tin cậy.

Vì thế mọi người mau chóng bình tĩnh lại, chỉ có người đàn ông bị đánh kia kích động hô: "Anh Bào Lập, anh có thể tính toán một chút không! Mấy người đó rốt cuộc là ai vậy? Chúng ta không hề quen biết bọn họ! Còn mấy vết thương trên mặt chúng tôi là chuyện gì nữa? Có phải là do bọn họ làm hay không?"

Bào Lập sứt đầu mẻ trán nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Thích Vọng Uyên: "Này, cậu kia! Cậu không phải ở tầng một hay sao?"

Đối phương ngồi trong góc không hề phản ứng.

Hắn ta trợn mắt, lại kêu: "Gọi là gì nhỉ... Hình như họ Thích đúng không? Cậu không phải là người ở tầng một ư, tại sao lại ở đây?"

Thích Vọng Uyên nhắm mắt lại, nghiêng đầu: "Tôi sao? Chỗ này là tầng hai à?"

"Chính là cậu, chỗ này là tầng hai!"

"Tôi nhớ ra rồi," hắn nói: "Tôi quen biết với Thời Nguy, ăn xong bữa sáng thì tới phòng anh ta nói chuyện phiếm, về sau không biết gì nữa."

Thời Nguy:...... Mẹ nó, tại sao lại kéo ông mày xuống nước!

Bào Lập gãi gãi đầu vốn không nhiều tóc lắm, vô cùng bực bội lớn tiếng hỏi: "Tất cả mọi người ở đây không hề biết một chút nào về chuyện đã xảy ra sao?! Từ từ nhớ kỹ lại xem, có người nào nghe thấy động tĩnh gì không?"

Hành lang đầy người đều đang khe khẽ nói nhỏ, nhưng không cho được bất cứ manh mối gì hữu dụng.

Bào Lập vừa vội vừa tức, dứt khoát vẫy tay kêu người đi với hắn ta lên tầng.

Khi bọn hắn đi lên tầng ba, tới gần cửa cầu thang Quan Yếm nghe thấy một người trông coi thấp giọng hỏi hắn ta: "Thế nào, có thể giết luôn không? Tôi thật sự không chịu nổi nữa."

Bào Lập thở dài, lắc đầu: "Nhân số không đủ, không thể giết. Nhưng mà..."

Hắn ta đảo mắt nhìn đám người mù lúc nhúc trong hành lang, hạ giọng nói một câu.

Âm thanh quá nhỏ, cho dù Quan Yếm đứng gần cũng không nghe thấy hắn ta đang nói cái gì.

Nhưng, nhân số không đủ, không thể giết ư?

Nghe thấy những lời này, thật ra cô nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng trên thực tế, trong lòng cô không hề có một cảm giác thoải mái nào.

Chính điều tương phản này còn xuất hiện một dự cảm không ổn.

Hình như câu nói phía sau không thể nghe được kia sẽ đẩy Quan Yếm hoặc là tất cả khách quý gặp phải phiền toái to lớn.

Sau đó, toàn bộ đám người bị thương chuyển xuống tầng một ký túc xá, chia ra một bên nam một bên nữ, cửa phòng mở toang, ngoài cửa có hai người trông coi.

Nhân số bên nữ nhiều hơn, tổng cộng có mười một người, phòng ký túc xá sáu giường không đủ chỗ ở.

Hầu hết mọi người đều sợ hãi chui xuống hai chiếc giường tầng dưới, đỡ ​​nằm chồng lên nhau. Không có ai giúp nên họ vội vàng xử lý máu trên mặt, tiếng khóc nức nở rấm rứt.

Quan Yếm tâm phiền ý loạn, ngồi trên ghế, cảm giác trên mặt cứ dính dính sền sệt rất khó chịu, muốn vào nhà vệ sinh xử lý một chút.

Hai mắt cô chỉ lộ ra hai khe nhỏ, nhìn rất mơ hồ không rõ lắm, lúc cầm gậy dò đường mò mẫm nhìn có vẻ càng thêm chân thật.

Thời điểm đã đến lúc hoàng hôn, ngoài ban công nhiễm một tầng ánh vàng tỏa sáng, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ.

Lúc Quan Yếm đang muốn xoay người bước vào phòng vệ sinh, mắt híp đến nỗi không thể nhìn rõ, lơ đãng đảo mắt qua cửa sổ.

Ở bên ngoài có mấy người mới tới không biết đang bận rộn làm gì.

Cô không dám nhìn lâu, lập tức đi vào vào nhà vệ sinh.

Trong đây có một cửa sổ khá nhỏ, nhưng vị trí khá cao.

Tấm gương trên bồn rửa tay đã vỡ, có vài mảnh vỡ không rõ tung tích, còn vài mảnh còn hơi dính lại trên bề mặt.

Quan Yếm moi mấy mảnh nhỏ ra, đi đến trước cửa sổ, tính toán nâng kính lên chiếu, cố gắng mở mắt to ra nhìn hình ảnh xuyên ra mặt kính phản xạ lại.

Mặt kính quá nhỏ, khoảng cách cũng hơi xa, hơn nữa mắt vẫn thấy mơ hồ, cô vẫn không thể nhìn rõ xem mấy người đó đang làm gì.

Nhưng ít ra cô thấy được, chỗ đất trống lúc trước giờ đã xuất hiện một cái đài cao.

Nhìn bọn họ chắc hẳn đang hợp lực dựng một cái đài cao lớn.

Nhưng dùng để làm gì nhỉ? Không lẽ dùng để cho người đứng đầu đi lên diễn thuyết hay sao.

Quan Yếm không dám nhìn lâu, để kính lại chỗ cũ, dùng tí nước ấm trong bình hòa với nước lạnh còn thừa rửa mặt tạm, nhưng cố ý không rửa sạch sẽ, bởi vì cô vẫn nên là một người mù không nhìn thấy.

Lúc quay lại phòng ký túc xá lúc, cô vẫn nghĩ tới cái đài cao ngoài kia.

Dần dần, một cái ý nghĩ đáng sợ hiện ra.

Số lượng người mù không đủ, cho nên không thể giết những người bị thương này.

Nhưng hôm nay, nhóm nằm vùng đã hành động, thiếu chút nữa khiến toàn bộ kế hoạch thất bại trong gang tấc.

Ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì vượt quá tưởng tượng chứ?

Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, biện pháp tốt nhất chính là... Đẩy nhanh ngày hiến tế cuối cùng.

Tờ giấy của Bào Lập cho thấy bọn họ biết đến sự tồn tại của nhóm nằm vùng từ lâu, trước kia không vội thực hiện buổi hiến tế chắc là vì bọn họ tính toán trong vòng bảy ngày sẽ tìm được mấy người nằm vùng.

Nhưng hiện tại, nhóm nằm vùng đã làm ra việc uy hiếp đến kế hoạch của bọn họ, xém chút nữa khiến buổi hiến tế không thể tiến hành. Hết lần này tới lần khác bảo số lượng người mù không đủ, không thể giết chết toàn bộ nhóm nằm vùng ẩn ẩn hiện hiện kia, bởi vậy chỉ có cách tiến hành buổi hiến tế sớm hơn, thuận tiện dùng để hoàn thành kế hoạch diệt trừ nằm vùng.

Mày Quan Yếm không tự chủ nhíu lại, trong lòng như có khối đá đè nặng xuống.

Cô cảm thấy suy đoán này hẳn là tám chín trên mười.

Hoặc là đêm nay, hoặc là ngày mai, tất cả mọi người sẽ bị giết chết, hoàn thành cái buổi hiến tế cuối cùng.

Không ngờ rằng, hành động của cô và Thích Vọng Uyên đã dẫn tới việc đẩy nhanh tiến trình nhiệm vụ nhiều tới vậy.

Thậm chí bọn họ còn chưa tìm được manh mối liên quan tới việc hiến tế, tỷ như phương pháp và mục đích của buổi hiến tế. wattpad_tichha_

Nếu lập tức bị giết chết, mà ở đây có nhiều súng máy uy hiếp tới vậy thì làm cách nào mới có thể chạy thoát tới cửa sinh đây?

Đăng tải tại Wattpad _tichha_ và Wordpress


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui