Edit: Châu || Beta: Bông
Máy bay đã cất cánh được nửa tiếng, Sầm Tuế Tuế vẫn chưa hoàn hồn sau câu nói cuối cùng và nụ hôn lên trán của Giản Sóc.
Thẩm Chấn Hiên ngồi cạnh cô, thấy cô hồn vía lên mây, môi nhếch nụ cười thì đoán được cô đang nghĩ gì.
“Chị Tuế Tuế.” Thẩm Chấn Hiên che miệng, gọi khẽ.
Sầm Tuế Tuế đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang, “Gì vậy?”
Thẩm Chấn Hiên nén cười, “Chị đừng có biểu hiện rõ ràng như vậy chứ.”
Sầm Tuế Tuế mờ mịt, “Ai? Cái gì rõ ràng?”
Thẩm Chấn Hiên giơ hai ngón trỏ kéo hai bên khóe môi mình lên, “Chị cười lộ lắm.”
“Chị cười á?” Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên, ngón tay xoa môi mình, “Chị cười???”
“Đúng, chị cười.” Thẩm Chấn Hiên thì thào, “Em vừa nhìn đã biết ngay là chị nhớ anh Giản.”
“Này!” Sầm Tuế Tuế nhìn xung quanh, “Đừng có nói to như vậy, bị người ta nghe thấy thì sao?”
“Không ai nghe thấy đâu.” cậu ta dở khóc dở cười, “Chị Tuế Tuế, ghế trước ghế sau chúng ta đều không có người, đoạn này chỉ có hai chúng ta thôi.”
Sầm Tuế Tuế tương đối yên tâm, nói nhỏ, “Đừng có nói linh tinh, chị có nhớ đâu.”
Thẩm Chấn Hiên làm bộ “em biết tỏng”, phụ họa không hề thật lòng, “A, thế em nhìn lầm rồi.”
“Thằng ôn này…” Sầm Tuế Tuế bật cười.
Thẩm Chấn Hiên thấy cô cười, nhân thể thay đổi đề tài, “Chị xem nội dung chưa?”
“À…” Sầm Tuế Tuế nhớ ra, lấy cuốn sổ trong túi xách ra, mở cho Thẩm Chấn Hiên xem, “Này, chị có làm bản ghi nhớ.”
“Gì cơ?” cậu ta nhận lấy, lật qua lật lại, “Còn phải ghi lại sao?”
Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, “Dạo này chị xem rất kỹ mấy kỳ chương trình gần đây, nhưng gì có khả năng dùng tới, những điều cần chú ý, chị đều ghi lại cả, phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
“Cũng phải.
Giồi ôi, sao em không nghĩ ra nhỉ?”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười, “Em bận rộn như vậy, làm gì có thời gian mà xem.
Chị vô công rỗi việc, mới có thời gian làm cái này.”
Cô chỉ chỉ mấy chỗ, “Em có muốn xem không?”
Thẩm Chấn Hiên gật đầu liên tục, “Có, cảm ơn chị.”
Vừa dứt lời, cậu ta liền giơ tay cầm sổ, nhưng… không cầm được.
Thẩm Chấn Hiên:???
Sầm Tuế Tuế cong môi, “Em ơi, em có thể mượn, nhưng… chị có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” ngón tay cậu ta hơi lỏng ra một chút, nghĩ thầm nếu điều kiện quá khó khăn thì làm sao đây?
“Rất dễ dàng, chắc chắn em làm được.”
Thẩm Chấn Hiên rất tin cậy Sầm Tuế Tuế, nghe vậy cũng thở một hơi, “Chị Tuế Tuế cứ nói đi, chỉ cần em làm được, em đều sẽ làm.”
Sầm Tuế Tuế cười nhẹ, “Thực ra cũng không có gì ghê gớm, trong thời gian chương trình, nhỡ đâu xảy ra cái gì, em cũng phải lo cho chị.”
“Thế thôi à?”
“Thế thôi.” cô gật đầu, “Thấy chưa, chị bảo không khó mà.”
“Được.”
Thẩm Chấn Hiên thoải mái đồng ý, giơ tay vỗ ngực, “Chị yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị.”
Sầm Tuế Tuế cười, “Đây em xem đi.”
Cậu ta cầm sổ, cám ơn.
Cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt.
Coi như là… tìm sẵn được một đồng minh rồi.
Theo hiểu biết của cô về tổ chương trình, cứ chuẩn bị chu đáo trước không bao giờ là thừa:)
–
Chín giờ, máy bay hạ cánh.
Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên sửa soạn bề ngoài, rồi cùng người quản lý và trợ lý cùng đi ra ngoài.
Một vệ sỹ đi lấy hành lý cho Sầm Tuế Tuế, một người khác đi sau cô tầm ba mét.
Nói thật là cô chưa quen việc có vệ sĩ đi theo, luôn cảm thấy như bên người có cái camera theo dõi ấy.
Nhưng cô hiểu, Giản Sóc bố trí vệ sĩ là để đảm bảo an toàn cho mình.
“Chị Tuế Tuế.” Thẩm Chấn Hiên rất tươi tỉnh, “Em có fan tới đón, nhớ đâu nhiều người, chúng ta bị tách ra, thì gặp nhau tại bãi đậu xe nhé.”
“Ừ.” Sầm Tuế Tuế gật đầu, hỏi Khương San biển số xe rồi cùng Thẩm Chấn Hiên đi tiếp.
Cô vốn nghĩ, lúc này là buổi tối, fan của Thẩm Chấn Hiên không tới nhiều lắm, nhưng sự thực cho thấy, không phải nam nghệ sỹ trẻ tuổi nào cũng giống nhau.
Bóng Thẩm Chấn Hiên vừa xuất hiện, bên ngoài lập tức vang lên tiếng gào thét.
Người hâm mộ gọi tên cậu ta, thể hiện tình cảm, gọi anh gọi em đến khản cả cổ.
Sầm Tuế Tuế bị ánh đèn flash vây quanh, nhưng ngay cả mắt cũng không chớp.
Ờm… Chấn Hiên tài thật! Mình sắp bị đèn chớp đến mù rồi!
Đáng ra chỉ cần khoảng 20 phút, nhưng vì Thẩm Chấn Hiên, hai người mất gần gấp đôi thời gian ra khỏi sân bay.
Lên xe, Sầm Tuế Tuế ngồi phịch xuống ghế, còn không quên cảm khái “Sức mạnh của gái mới lớn thật không thể khinh thường!”
Thẩm Chấn Hiên gãi đầu gãi tai, “Em cũng không ngờ đông như vậy.”
Sầm Tuế Tuế giơ ngón tay cái với cậu ta, “Chấn Hiên, chị đã coi thường em rồi.”
Thẩm Chấn Hiên: “??? Hả?”
Sầm Tuế Tuế ngồi thẳng lại một chút, “Lúc ở đoàn phim gặp em, thấy em ngốc ngốc là.
Biết em được hâm mộ, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy.” Nói tới đây, cô cười, “Xét cho cùng, chị được nhờ vía em rồi.
Kìa?” cô chỉ fan bên ngoài xe bảo mẫu, “Hôm nay được cùng đi với em, chắc chị cũng được tăng fan đấy.”
“Ha ha ha ha ha! Tăng thoải mái.” Thẩm Chấn Hiên cười lấy di động ra, mở weibo, “Chị Tuế Tuế, chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi.”
“Tốt.” Sầm Tuế Tuế ghé vào cạnh cậu ta, “Có điều nếu fan mắng chị, em phải giải thích cho chị đấy.”
“Không thành vấn đề!”
Thẩm Chấn Hiên V: An toàn hạ cánh cùng chị Tuế Tuế, cảm ơn các bạn tới đón, cũng muộn rồi, mọi người về sớm đi, chú ý an toàn.
Kèm theo là một bức ảnh vừa ra lò chụp cậu và Sầm Tuế Tuế cùng giơ tay hình chữ V.
Trông hơi ngố, nhưng rất đáng yêu.
Sầm Tuế Tuế dưới bình luận, nhiều hơn cô tưởng tượng rất rất nhiều.
– Ôi… nhìn Tuế Tuế không già hơn Chấn Hiên tý nào! Kinh.
– Mỵ có nhìn nhầm không, hình như Tuế Tuế để mặt mộc【đẩy kính mắt.
jpg】
– Ồ ố ô, hôm nay mình chính thức yêu Chấn Hiên!
– Nhờ chị Tuế Tuế chăm sóc em trai chúng tôi nhé! Em chúng tôi tuy rằng hơi ngố, nhưng đúng là đứa trẻ ngoan đấy!
– Nhờ chị Tuế Tuế chăm sóc em trai chúng tôi nhé!
–Chăm sóc em trai hộ!
– Chăm sóc em trai hộ!
– Cảm ơn!
Sầm Tuế Tuế “..”.
Sầm Tuế Tuế nhìn bình luận, trầm mặc, một hồi lâu mới gọi “Chấn Hiên này.”
Cậu ta dụi mắt, “Dạ?”
Sầm Tuế Tuế mặt không hề cảm xúc, giơ di động cho Thẩm Chấn Hiên xem, “Em nổi tiếng hơn chị, fan cũng nhiều, tại sao họ lại bảo chị phải chăm sóc em?”
“Cái này ấy à.” Thẩm Chấn Hiên cười híp cả mắt, dáng vẻ vô tội, “Chắc nhìn em đáng yêu hiền lành dễ bị bắt nạt.”
Sầm Tuế Tuế:??? Cậu nói thật à???
–
Mười một giờ đêm, xe bảo mẫu rốt cục dừng ở cổng khách sạn.
Cả đoàn đều mệt phờ, cũng may tổ chương trình bên này đã sắp xếp xong xuôi, bọn họ vào ở luôn được.
Tạm biệt mọi người, Sầm Tuế Tuế vào phòng mình.
Mới vừa vào, Giản Sóc đã gọi video đến.
“Anh à.”
Giản Sóc đã nhìn thấy khung cảnh, “Đến khách sạn rồi à?”
“Vâng, vừa vào phòng.”
“Nghỉ sớm một chút, ngày mai còn có việc.”
“Vâng.”
Mấy giây sau, vẫn không người nào cúp máy.
Sầm Tuế Tuế bật cười “Phì”, “Anh không cắt trước à?”
Ánh mắt Giản Sóc quyến luyến, “Không nỡ.”
Sầm Tuế Tuế nghĩ một chút, sau đó nhìn mức pin điện thoại của mình.
May vừa sạc trên xe, bây giờ còn những 95%.
“Anh này.”
“Ừ.”
Mắt cô lóe sáng, “Em không cúp, chúng ta vẫn trò chuyện được không?”
Giản Sóc cười nhẹ, “Được.”
Hai người cùng cầm điện thoại vào nhà vệ sinh.
Dù cho đang ở hai thành phố, hai căn phòng, nhưng lúc này hai người cùng nhau rửa mặt, nhìn nhau qua màm hình, tình cờ nhìn nhau nở nụ cười, cảm giác này cũng rất đẹp.
Sầm Tuế Tuế đặt di động ở giá đỡ đầu giường, điều chỉnh góc độ quay về phía mình.
Cô mệt mỏi từ trưa, nằm xuống chưa nói được mấy câu liền ngủ thiếp đi.
Cô không biết, mãi đến tận khi điện thoại di động lượng hết pin, tự tắt máy, Giản Sóc vẫn luôn nhìn cô ngủ.
Ba rưỡi sáng.
Cửa phòng Sầm Tuế Tuế bị ai đó mở ra từ bên ngoài, kêu “két” một tiếng rất nhỏ.
Người đi trước cẩn thận ló đầu vào nhìn một vòng, sau đó ra hiệu cho người phía sau, rồi bước vào phòng.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, người đến nương theo ánh đèn đến cạnh Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế mặc bộ ngủ pyjamas, hai chân kẹp chăn, mặt vùi vào chăn.
Người đến cau mày, nghĩ thầm khó thở thế mà ngủ được à??? Nhưng vì Sầm Tuế Tuế mặc đồ ngủ pyjamas, nên người kia thấy chưa cần đahs thức vội, bèn quay lại, đi ra ngoài.
Chờ người đó ra ngoài đóng cửa, Sầm Tuế Tuế mới ngồi dậy, ôm chăn chờ trên giường.
Người lén lút vào phòng Sầm Tuế Tuế là Lưu Mẫn, khoảng ba mươi tuổi, vì đây là lần đầu chương trình có khách mời nữ, nên Lưu Mẫn được điều động tạm thời tới.
Nhiệm vụ của chị ta là lén quay lại dáng vẻ chân thật nhất của khách mời nữ, để khách mời hiện lên trong ống kính với dáng vẻ chân thật.
Để tránh rủi ro, Lưu Mẫn mới vào xem xét trước, xác nhận có thể quay thì mới ra ngoài gọi người quay phim.
Cho nên khi Lưu Mẫn thảo luận xong với người quay phim, lần thứ hai vào phòng thì nhìn thấy ngay Sầm Tuế Tuế đang ngồi.
Chị ta sợ đến mức kêu ầm lên “Ối!”
Sầm Tuế Tuế nghiêng người, bật đèn giường, nhìn đối phương.
Lưu Mẫn phục hồi tinh thần lại, “Cô… cô tỉnh rồi à?”
Sầm Tuế Tuế ngơ ngác, “Lúc chị vào tôi đã tỉnh rồi”
Lưu Mẫn nghẹn, “Sao cô không gọi tôi?”
“Tôi tưởng cô sẽ gọi tôi…” Hơn nữa giả như cô gọi trước, chắc chắn đối phương sẽ giật mình, đúng chưa.
Lưu Mẫn thản nhiên nghĩ, rõ ràng tổ chương trình định làm khách mời bất ngờ, nào ngờ không làm được, lại bị khách mời dọa lại.
Sầm Tuế Tuế hỏi, “Bây giờ bắt đầu quay à?”
Lưu Mẫn lấy lại tinh thần, nở nụ cười xin lỗi, “Đúng, khách mời tập trung tại tầng một lúc 4 giờ.”
“Thế à, được.” Sầm Tuế Tuế lê ra cạnh giường, “Thế tôi có được rửa mặt không?”
Lưu Mẫn thầm thở dài, kế hoạch thất bại rồi.
“Cô Sầm này.”
“CHị gọi tôi là Tuế Tuế đi ạ.”
Lưu Mẫn mỉm cười, “Được, Tuế Tuế”
“Vâng.”
“Cô cứ đi rửa mặt, chúng tôi chờ cô ở đây.”
Sầm Tuế Tuế vâng một tiếng, sau đó xuống giường tìm quần áo phải mặc, ôm vào nhà vệ sinh.
Lưu Mẫn bất đắc dĩ ôm trán, nói với người quay phim ở phía sau, “Lần đầu có khách mời nữ đấy, đúng là tôi không có duyên rồi.”
Người quay phim cười.
Sầm Tuế Tuế vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, sau đó ôm quần áo, lặng lẽ cười như điên, xoay vòng tại chỗ đến mấy lần.
Quả nhiên! Tổ chương trình đánh úp rồi! Ghi chép không phí công, ha ha ha!.