Lưu Thế bị chọc giận.
Gã nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ áo mình của Giản Sóc, vẻ mặt dữ tợn: “Mày dám làm vậy với tao?”
Giản Sóc cười lạnh, đẩy gã ra, “Mày là cái thá gì, cũng xứng để tao ra tay à.
”
Giản Sóc lui về sau hai bước, giơ tay sửa lại ống tay áo, “Lưu Thế, bây giờ hãy dừng tay lại đi, tao có thể xem như còn chưa có chuyện gì xảy ra.
”
“Mày nằm mơ đi!” Lưu Thế hung hăng nói, “Mày đắc tội tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
“Ồ ~” Giản Sóc cười hờ hững, “Được thôi.
”
Lưu Thế:?????
Lưu Thế chỉ vào Sầm Tuế Tuế, “Còn cô ta nữa! Sầm Tuế Tuế là bạn gái của mày đúng không? Mày nhớ rõ cho ông đây, tao nhất định sẽ không tha cho chúng bây đâu.
Cho hai đứa bây chết hết!”
“Chàng trai trẻ à, chỉ biết nói mấy lời uy hiếp sáo rỗng thì cũng vô ích thôi.
”
Lưu Thế vỗ tay, đám người sau lưng gã lập tức chạy tới vây quanh nhóm Sầm Tuế Tuế.
Lưu Thế cười một cách dữ tợn, “Ông đây sẽ cho mày xem rốt cuộc là có ích hay không!”
Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vọng tới, ngay sau đó có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở đây.
Cảnh sát nhân dân xuống xe, bước nhanh đến trước mặt mọi người, “Là ai đã báo cảnh sát?”
Đám người Lưu Thế:???
Giản Sóc chắp tay ra sau, ra dấu với Vệ Soái.
Vệ Soái vội vàng tiến lên: “Chào các anh, chúng tôi là người đã báo cảnh sát.
Chúng tôi vừa ra khỏi quán bar thì bị bọn họ ngăn cản, bọn họ còn đánh chúng tôi nữa!”
“Ai đánh mày!” Lưu Thế buột miệng thốt lên, “Ông đây còn chưa ra tay nữa!”
Cảnh sát vừa nghe thì lập tức kêu đồng nghiệp, “Mang về hết đi.
”
Đám người của Lưu Thế cứ luôn giương nanh múa vuốt, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt gì.
Trái lại nhóm người của Giản Sóc, vừa liếc mắt đã thấy hào hoa phong nhã, hơn nữa là đám người Lưu Thế bao vây nhóm Giản Sóc, cho nên ai đúng ai sai cũng có thể nhìn ra được bảy phần rồi.
Giản Sóc tiến lên: “Ngại quá, tôi phải gọi điện cho trợ lý của tôi.
”
“Được, gọi đi.
”
Lưu Thế ở bên kia cũng hét lên, “Tôi cũng phải gọi cho ba tôi!”
Sầm Tuế Tuế phì cười, nhỏ giọng nói với mọi người, “Bây giờ đã là thời nào rồi mà còn mách cha nữa?”
Lương Viễn lắc đầu, “Gặp phải đứa con trai như vậy, đúng là rầu thúi ruột mà.
”
–
Ban đầu lúc Đường Tống trở thành trợ lý đã từng nghĩ tới rất nhiều chuyện cần anh ta xử lý.
Nhưng anh ta không ngờ rằng lại có ngày anh phải đến đồn cảnh sát vào lúc rạng sáng để bảo lãnh sếp, bà chủ nhỏ và bạn bè của họ.