“Con cái gì đấy?” Giản Sóc đi từ trên lầu xuống, chỉ nghe được hai chữ “Con cái”.
Sầm Tuế Tuế luống cuống, không biết mình nên làm thế nào, chỉ có thể nhìn anh cầu cứu.
Giản Sóc tới cạnh cô, nhíu mày, “Mẹ, mẹ lại nói linh tinh gì với Tuế Tuế thế?”
Tuy Lâm Nguyệt vui khi thấy con trai biết bênh vợ, nhưng cũng bị anh chọc tức đến bật cười, “Trong mắt con, mẹ con là người chuyên nói linh tinh à?”
Giản Sóc không do dự, lập tức gật đầu.
Lâm Nguyệt: “…” Được lắm.
Nếu không phải nể mặt con dâu, hôm nay bà đã đập chết thằng con trai bất hiếu này rồi! Bà thở dài, “Mẹ muốn bồng cháu.”
Giản Sóc nhếch môi, không trả lời Lâm Nguyệt, mà quay sang Sầm Tuế Tuế, “Vẫn đang ăn à?”
“Không ăn nữa.” Cô lắc đầu, ăn uống gì nữa, ăn nữa thì có khi chính mình cũng phải tham gia vào vụ sinh con này rồi!
Giản Sóc nắm tay Sầm Tuế Tuế, “Mẹ, chúng con về phòng đây.”
“Này!” Lâm Nguyệt gọi, “Hãy còn sớm, ngồi nói chuyện đã, Tuế Tuế, con ngồi lại đi.”
Sầm Tuế Tuế nắm chặt tay Giản Sóc theo bản năng, anh ôm luôn vai cô, từ chối: “Muộn rồi mẹ, con và con dâu mẹ muốn nghỉ ngơi.”
Lâm Nguyệt sững sờ, rồi lập tức cười toe xua tay, “Thế các con đi đi.”
Về phòng Giản Sóc, Sầm Tuế Tuế đẩy anh ra, giả bộ không bằng lòng nhưng thật ra là thẹn, “Sao anh lại nói với mẹ như thế?”
Giản Sóc tựa vào cửa, khoanh hai tay, khẽ cười, “Nói cái gì?”
“Thì… nói muốn nghỉ ngơi ấy, nhớ đâu mẹ hiểu lầm thì xong đời…” cô càng nói càng nhỏ, đến câu cuối thì cúi gục đầu xuống không dám nhìn anh, lòng thầm nghĩ, nói thật chứ không riêng Lâm Nguyệt hiểu lầm, cô cũng thế.
Giản Sóc hừ nhẹ, giơ tay nhằm đầu cô cốc một cái rõ mạnh.
“Á!” Sầm Tuế Tuế che đầu, “Làm gì thế?”
Giản Sóc lại vò tóc cô, “Anh đi tắm, em cứ chơi vớ vẩn một lúc đi.”
“Ối, từ từ, này!” Sầm Tuế Tuế vừa há miệng định gọi Giản Sóc, thì nhìn thấy đối phương đã cởi khuy áo sơ mi, ném áo người cô.
“Này!”
Tầm mắt đột nhiên bị che lại, Sầm Tuế Tuế vội kéo áo xuống, đáp lại tiếng đóng lại cửa phòng tắm.
Sầm Tuế Tuế: “…”
Tuy Giản Sóc bảo cô chơi vớ vẩn, nhưng Sầm Tuế Tuế không động vào đồ của anh.
Cô ngồi trên giường, tiện tay vơ một cái gối ôm vào lòng, sau đó đánh giá phòng Giản Sóc.
Đây không phải lần đầu tiên cô tới, nhưng hầu như mỗi lần đến, cô lại phát hiện ra sự thay đổi mới.
Tỷ như, trên bàn anh mới thêm một khung ảnh, trong là hình cô.
Hay như, trên tủ đầu giường anh có một hộp kẹo vị dâu tây mà cô thích.
Còn nữa, gối cô đang ôm trong lòng nàng, là hàng đặt, trên gối in một trong số ít bức ảnh chung của hai người, bức ảnh khá đẹp.
Trên mặt hai người đều có nụ cười nhẹ, thoạt nhìn sẽ cho rằng đây là hai người rất yêu nhau.
Sầm Tuế Tuế khẽ vuốt bức ảnh, yên lặng cười, “Đẹp đấy chứ nhỉ?”
Lúc Giản Sóc đi ra, Sầm Tuế Tuế đã ôm gối ngủ thiếp đi.
Anh cởi giày cho cô, ôm cô nằm hẳn lên giường, cẩn thận rút gối ra, đắp chăn.
Sầm Tuế Tuế trở mình, vừa vặn đối mặt với anh, lẩm bẩm “anh đấy à” rồi dụi vào chăn ngủ tiếp.
Giản Sóc ngồi bên giường, ngón tay túm một lọn tóc của cô, rất lưu luyến, đây là của quý của anh đấy.
–
Ngày 09 tháng 09, quảng cáo của của người đại diện phát ngôn mới của Tinh Nguyệt – Sầm Tuế Tuế chính thức phát hành.
Trước đó một ngày, trang chủ của Tinh Nguyệt phát thông báo, đăng một vài bức ảnh quảng cáo cũng mấy hình ảnh ngoài lề, hấp dẫn một đám fan nữ.
– Ta tuyên bố ta lại yêu! A a a a a! Chị gái đễ thương như này, ta có thể liếm màn hình một trăm năm!
– Lầu trên ngu à? Xinh như thế còn đấy lượt mày?
– Lầu dưới là trai à? Nói nhé, chụy là nữ.
– ha ha.
– Nhớ là Sầm Tuế Tuế đã 22 rồi, tuổi đấy mà đại diện phát ngôn cho series thiếu nữ, có phải là hơi… e -hèm…
– Kệ kệ! Tuế Tuế thật sự rất thích hợp!
– Bình tĩnh mà xét, thì đúng là Sầm Tuế Tuế hợp hơn so với Triệu Ôn.
– Đồng ý
– Chị em xông lên! Gọi điện cho Tuế Tuế mua hàng đi!!! Hoạt động lớn như vậy, không mua không phải là người!
Bình luận trên mạng đại thể đều là tốt, ủng hộ.
Đương nhiên cũng có vài người chuyên nói quá đi, kiểu gì chả thế, ra vẻ khác người, ra vẻ đặc biệt. Không biết là dưới mắt người khác, chẳng qua chỉ là sống không được như ý, làm anh hùng bàn phím tìm cảm giác tồn tại mà thôi.
Dù bình luận có phân tích thế nào, thì sự thực đã định, theo cư dân mạng, không đổi được người phát ngôn nữa.
Tinh Nguyệt có số lượng người theo dõi rất lớn, mặc dù chỉ thông báo sớm một ngày, nhưng cũng làm trang chủ dậy sóng.
Đúng 0 giờ, website chính thức, Weibo chính thức cùng tất cả các cửa hàng trong hệ thống Tinh Nguyệt đều đồng loạt treo áp phích, video, bài viết quảng cáo của Sầm Tuế Tuế.
Để tăng độ nóng, lần này Tinh Nguyệt tổ chức sự kiện nhân dịp thay đổi người đại diện phát ngôn.
Từ không giờ đến lúc họp báo quảng cáo bắt đầu vào mười hai giờ trưa, chỉ cần mua hàng của Tinh Nguyệt, dù trực tiếp hay mua qua mạng, dù món hàng bao nhiêu tiền, đều được giảm 15%, không đặt ra hạn mức mua tối thiểu.
Các cửa hàng thì thì mở cửa muộn hơn, nên thời gian cũng được kéo dài từ lúc mở cửa đến khi tròn mười hai tiếng.
Tin tức vừa tung ra, mọi người dồn dập thảo luận, Tinh Nguyệt điên à.
Từ khi sáng lập đến nay, cho dù là ngày Quốc khánh, đều chưa từng có sự kiện gì, thế mà người ta đã đổ xô vào mua như điên.
Bây giờ tung quả bom tấn này ra, giảm một phát 15%, chẳng phải muốn người ta múc sách túi hay sao?
Quả này nhất định là một đêm không ngủ, tốc độ chốt đơn hàng trực tuyết quyết định số tiền có thể tiết kiệm được, hệ thống thanh toán trực tuyến lập tức sập.
Tám rưỡi sáng, tài xế đưa Sầm Tuế Tuế đến tinh Nguyệt.
Essar đã đến từ sớm, lúc này đang chờ cô ở cổng công ty.
Sầm Tuế Tuế vừa xuống xe, Essar cười tiến lên ôm cô, rồi chế nhạo, “Tuế Tuế, tôi thấy hình như cô mập ra?”
Sầm Tuế Tuế sợ hãi vuốt eo, “Hẳn là không chứ? Tuy rằng dạo này tôi ăn nhiều, nhưng tôi cũng vận động mà.
Rõ thế cơ à?”
Essar phì cười, “Tôi trêu thôi.”
Sầm Tuế Tuế thờ phào, “Essar, bà đừng làm tôi sợ, tôi mà mập thật, chắc chị San đánh chết mất.”
Essar cười nhẹ, ghé vào gần cô, “Cô ấy dám à? Dù sao, cô có người chống lưng mà.”
“Thật là!” Sầm Tuế Tuế giậm chân.
“Được rồi được rồi, không đùa nữa.” Essar giơ tay, “Tôi đưa cô cùng vào.”
“Vâng.”
Giản Sóc Và Sầm Tuế Tuế đến Tinh Nguyệt gần như cùng lúc.
Hôm nay anh mặc âu phục màu xanh đậm, đeo kính, trông rất nghiêm túc, trang trọng và khó gần.
Hai người đi hai thang máy riêng, cách nhau chỉ vài giây.
Lúc Sầm Tuế Tuế ra khỏi thang máy, vừa mới rẽ thì nhìn thấy anh đang đi phía trước cách tầm hai bước chân.
Essar chỉ chỉ Giản Sóc, ngón tay chọc vào cánh tay cô.
Sầm Tuế Tuế mím môi cười.
Essar nói, “Hai người thật thú vị, đây là giả vờ không quen biết khi ra công chúng à?”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười, “Thì có gì xấu đâu, không thì lại tam sao thất bản, không biết sẽ biến thành gì nữa.”
Essar gật đầu, “Tôi biết rồi, cô yên tâm đi.”
“Cảm ơn bà.”
“Đừng khách sáo.” Essar chỉ về phía trước, “Đây rồi.”
“Vâng.”
Phòng hội nghị ở ngay trước mắt, Sầm Tuế Tuế cùng Essar đã lâu không gặp, lại nói chuyện khá hợp, nên nói mãi không hết chuyện.
Lúc đẩy cửa ra, cô còn đang kể cho bà ta nghe chuyện đi quay phim ở thành phố W.
Essar cười nho nhỏ, rồi mới phát hiện chuyện lạ.
Những lần hội nghị khác rất ít khi thấy bóng các vị quyền cao chức trọng, nhưng hôm nay lại chỉnh tề xuất hiện, hơn nữa ánh mắt họ không hẹn mà cùng rơi vào Essar cùng Sầm Tuế Tuế.
Rất ít khi Essar ngần người như này: “Tôi vào nhầm phòng họp à?”
“Không đâu.” Giản Sóc liếc mắt, “Chỗ này đấy.”
“A!” Đường Tống chỉ vào chỗ bên phải Giản Sóc, “Mời hai vị ngồi.”
“Cảm ơn.”
Sầm Tuế Tuế ngồi bên cạnh Giản Sóc, Essar ngồi cạnh cô.
Lúc này cô mới nhận ra ngồi bên trái anh là một cô gái.
Trông….
khá quen???
Essar kéo tay Sầm Tuế Tuế bên dưới bàn, dùng đầu ngón tay viết vào lòng bàn tay cô mấy nét: Triệu Ôn Nhĩ.
Hóa ra là chị ta! Sầm Tuế Tuế đột nhiên nhớ ra.
Chắc tại thường thường chỉ xem quảng cáo, video, nay tự nhiên gặp người thật, nên lại không nghĩ ra.
Cô khẽ nhíu mày.
Dường như Triệu Ôn Nhĩ nhận ra cái gì, chị ta quay sang nhìn cô, còn mỉm cười.
Cô điều chỉnh tâm tình, nở nụ cười đáp lại.
Hội nghị dài dòng chính thức bắt đầu.
Ai nấy đều nghe rất chăm chú, đối chiếu với tư liệu trong báo cáo trên tay.
Trước mặt Sầm Tuế Tuế cũng có, có điều cô đang mải nghĩ về Triệu Ôn Nhĩ, nên không để ý người ta nói gì.
Cô lặng lẽ ngước mắt đánh giá Triệu Ôn Nhĩ.
Chị ta có dáng ngồi đoan chính, sống lưng rất thẳng, mặc áo liền váy màu đen không tay, tóc dài thả dịu dàng, rất nữ tính, mà trông cũng rất trẻ trung.
Chẳng biết vì sao, cô đột nhiên nảy ra ý nghĩ so sánh.
Cô cúi đầu nhìn mình, bộ đồ hôm nay chính là sản phẩm chính trong series Thiếu nữ của Tinh Nguyệt, tóc búi rối, gần thái dương có mấy sợi không búi lên mà để rơi, trông rất xinh xắn đáng yêu.
Rõ ràng cũng ăn mặc rất cẩn thận, nhưng đột nhiên Sầm Tuế Tuế cảm thấy mình đang ở thế dưới.
“Sao vậy?” Essar nghiên mình về phía cô, Sầm Tuế Tuế cười lắc đầu, mình đang hâm, ai lại nói với người khác.
Cô tự dời sự chú ý, lắng nghe báo cáo.
Báo cáo đang phân tích sự kiện giảm giá lần này của Tinh Nguyệt, tuy hoạt động chưa kết thúc, nhưng hiệu quả thế nào thì mọi người đều rõ như ban ngày.
“Tuy rằng hoạt động có tiếng vang rất tốt, nhưng tôi cho rằng, Tinh Nguyệt chưa cần sales off.”
“Sales off?”Nngười báo cáo còn chưa nói dứt câu, rất nhiều người ở dưới đã bất mãn.”Giám đốc Lý dùng từ này không chính xác tý nào.
Đúng vậy, tuy Tinh Nguyệt chưa sánh được với những nhãn hiệu hàng hiệu quốc tế, nhưng cũng tương đối có danh tiếng.
Giám đốc Lý dùng từ ‘sales off’, chả lẽ lại muốn chúng tôi lý giải thành, đối với anh, hoạt động của Tinh Nguyệt cũng chỉ như siêu thị giảm giá hay sao?”
Giám đốc Lý im bặt, “Xin lỗi, tôi nói nhầm.”
“Nói nhầm? Cứ nói là Nói nhầm là xong à? À, cái loại bật thốt như thế này mới là suy nghĩ trong lòng đấy.”
“Này này này, đừng nặng nề thế chứ?”
“Đúng thế, nhỡ miệng nói nhầm thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Sầm Tuế Tuế trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn mọi người.
Những người này, không phải đều là thành viên hội đồng quản trị của công ty hay sao? Sao tự nhiên lại thành rùm beng như thế? Cô nhìn Giản Sóc theo thói quen.
Anh hơi cúi đầu, nhìn tài liệu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, dường như bịt tai không nghe thấy.
“Đủ sôi nổi rồi đấy.” Essar cười, “Sao vẫn cứ thế nhỉ.”
Sầm Tuế Tuế: “??? lần nào cũng thế ạ?”
“Loại hoạt động lớn như này, thông thường cứ phải dăm bảy người cùng nhảy lên cơ, chúng tôi cũng quen rồi.”
“Thế… tổng giám đốc Giản thì sao?”
Essar nhếch miệng, “Cái này thì tôi thật sự không biết.”
Sầm Tuế Tuế nhíu mày.
“Xoạch”, tập tài liệu bị quăng lên bàn.
Bên trong phòng họp nháy mắt liền yên tĩnh, dồn dập nhìn về hướng tiếng vang.
Vẻ mặt Giản Sóc thản nhiên, ánh mắt quét một vòng từ trái sang phải “Ồn ào đủ chưa?”.