Dương nhìn vào tờ giấy ghi chú số điện thoại, chỉ còn mỗi trưởng phòng lập trình. Cô hít một hơi cảm nhận tiếng chuông đổ đầu dây bên kia.
-Alo! – Dương lên tiếng.
-Uh. – Đầu dây bên kia đáp lại.
-Tôi là Dương, thư kí Giám Đốc. Phòng lập trình phải không ạ?
-Uh.
-Tôi thay mặt Giám Đốc thông báo có cuộc họp gấp lúc 9h.
-…………
-Hết rồi ạ! – Dương nói tiếp.
Cạch! Nghe tiếng cúp máy, Dương đứng phắt dậy, liệng cái điện thoại lên bàn.
-Cái gì vậy trời? Anh ta là người “Uh” ư? Lần nào mình gọi điện chỉ nghe hắn uh là sao? Bộ nói thêm chữ nào là chết người à?
-Võ Ngọc Ánh Dương! Vào phòng tôi ngay!
“Có cần phải gọi cả họ lẫn tên người ta không?” Dương ôm hận.
Lâm Khanh đưa cho cô một xấp giấy.
-Đây là tài liệu cho cuộc họp, photo và mang đến phòng họp trong vòng 10 phút.
Dương ôm xấp giấy tức tốc đi ngay không dám chậm trễ.
“Cái gì mà công tư phân minh? Anh ta rõ ràng thù dai nhớ lâu.” Dương thầm nghĩ.
Mười phút trôi qua mà Dương vẫn loay hoay với cái máy photo dở chứng, nếu không có ai xung quanh cô đã đạp cho nó vài cái.
-Em cáu với cái máy cũng vô ích thôi!
-Anh Trọng! - Cô nhìn Trọng, vẻ mặt cầu cứu.
-Đưa cho anh! Cái máy này muốn photo phải có bí quyết.
Nghe tiếng máy photo chạy xoành xoạch trơn tru, Dương đưa tay lau mồ hôi trên trán. Trọng nhìn cô thấy thương.
-Công việc có vất vả lắm không em?
-Dạ cũng tạm ổn? Trưởng phòng của anh là người như thế nào vậy?
-Trưởng phòng của anh à? Anh ấy rất tốt bụng, vui tính, đôi lúc rất trẻ con nhưng gặp chuyện lại rất đáng tin cậy.
“Kì vậy ta, sao khác hoàn toàn với những gì mình nghĩ” – Dương cảm thấy khó hiểu.
-Photo xong rồi nè, mau đem tới phòng họp đi, sắp 9h rồi.
-Thôi chết! Cảm ơn anh nhiều!
Dương ôm xấp giấy chạy thục mạng tới phòng họp, vừa mở cửa đã đụng ngay mặt Lâm Khanh.
-Cô tới trễ. – Lâm Khanh nhăn trán.
-Em xin lỗi, cái máy photo…
-Khỏi giải thích. Vai.
-Vai?
-Dính tóc ở đó.
Dương hấp tấp phủi phủi. “ Mắt quỷ hay sao mà tinh hả trời?”
-Là thư kí cô phải chỉnh chu và cẩn thận vẻ bề ngoài của mình chứ?
-Dạ! Em xin lỗi.
Lâm Khanh vừa quay lưng đi, Dương giơ tay đánh loạn xạ vào không khí về phía anh. Bất ngờ, anh quay lại, Dương luống cuống vào tư thế nghiêm.
-Sao còn đứng đó? Mau chuẩn bị cho cuộc họp đi chứ?
***
Dương đứng trầm ngâm suy nghĩ mãi, đến mức nước miếng sắp chảy ra ngoài mà vẫn không biết chọn món gì để ăn.
-Người ta sắp ăn xong rồi mà con chưa chọn được à?
Cô Châu đầu bếp canteen đứng phía trong quầy vui vẻ nhìn Dương.
-Món nào cũng ngon nên con mới khó chọn.
-Ha ha, cái con bé này trêu cô. À hôm nay có món sườn xào chua ngọt cô làm theo bí quyết con chỉ lần trước, con ăn thử rồi đánh giá giúp cô.
-Dạ, vậy cho con sườn và món “lòi ruột lòi phèo”.
-Cái con bé này hài nhỉ? Món cải chua xào lòng của người ta mà nói “lòi ruột lòi phèo”. Không sợ ăn mất ngon à?
Dương nhe răng cười hì hì.
-Con vừa xinh xắn, giỏi giang lại đảm đang. Thời buổi bây giờ hiếm có con gái nào như tốt con.
-Cô cứ cho con đi tàu bay giấy, con có tốt gì đâu chứ! – Dương gãi đầu ngượng ngùng.
-Cô khen thiệt lòng mà. Cô mà có con trai là cô rước con về làm con dâu. Ai lấy được con chắc phải may mắn lắm…
-Xui xẻo thì có.
Lâm Khanh lướt qua, hai tay tuy bận cầm khay cơm nhưng vẫn rảnh miệng quăng vô không khí màu “hường” một quả lựu đạn xanh rờn. Hai người chỉ biết dõi theo bóng lưng Lâm Khanh lướt đi.
-Bộ con làm gì phật ý sếp hả?
Dương chỉ biết trưng bộ mặt nửa cười nửa mếu.
“Chuyện dài lắm cô ơi đủ dài cho ai đó viết tiểu thuyết luôn.”
Cô Châu trao cho Dương khay cơm rồi bí mật nháy mắt cho cô phần đặc biệt. Ánh mắt Dương long lanh nhìn cô đầu bếp tốt bụng. Bưng khay cơm đầy ắp, Dương bắt đầu bật ra-đa dò tìm chiến hữu “thực trường”. Hôm nay, Tín ra ngoài ăn, mà Trọng cũng chẳng thấy đâu. Nhìn Lâm Khanh ngồi một mình tội tội nhưng có cho vàng cô cũng không muốn lại gần.
Loay hoay chọn chỗ, bất ngờ Dương va phải người đi sau.
-Em xin lỗi! Anh có sao không?
-Không.
Ánh mắt anh ta lạnh băng nhìn Dương một cái rồi bưng giữ khay cơm một mạch đi thẳng tới cái bàn còn trống. Dương nhìn theo, cảm thấy khó ở trong người.
“Gì vậy trời? Hết người này rồi đến người kia, thiệt là nóng trong người mà.”
Cô phi thẳng tới quầy nước gọi chai Dr.Thanh rồi đi tới cái bàn trống, ngồi xuống, uống một hơi. Khi cảm thấy nhiệt độ hạ xuống, cô lấy tâm trạng ăn cơm để thưởng thức khay cơm đặc biệt.
Nhìn đồng nghiệp xung quanh ăn cùng phòng, cô thấy chút tủi thân.
-Mình có thể ngồi cùng được chứ?
Một giọng nói ngọt ngào cất lên, Dương ngước nhìn cô gái dễ thương, nhỏ nhắn đang đứng trước mặt. Dương gật đầu. Cô gái ngồi xuống, dáng vẻ dịu dàng, Dương bất ngờ giữa biển người kì lạ trong công ty này lại có một cô gái như viên kẹo caramel.
-Mình là Linh làm ở phòng kinh doanh. Linh mới vào làm được hai tháng.
-Mình là Dương, mới vào làm.
-Linh biết. Chuyện công ty tuyển được thư kí, ai cũng tò mò về Dương.
-Tò mò gì? Mình cũng như bao người thôi!
-Tại Dương không biết thôi, tuyển nhân viên là chuyện của phòng nhân sự nhưng người quyết định là sếp phó T3. Nhưng thư kí phải ở đẳng cấp khác nữa.
Tuy nghe Tín nói một lần rồi nhưng khi nghe Linh nói lại mới cảm thấy mình làm thư kí sao hư cấu quá.
-Dương thấy công việc ra sao? Có khó khăn gì không? – Linh thân thiện hỏi han.
-Mình hơi vụng về nên nhiều khi bị mắng.
-Dương mới làm nên vậy thôi. Sau này có gì khó khăn gì cứ tìm Linh.
-Cảm ơn Linh nhiều. – Dương rơm rớm nước mắt.
Hai cô gái trẻ nhìn nhau cười, không khí tình bạn chớm nở bao trùm.
Hai người vui vẻ trò chuyện rôm rả cho đến hết giờ nghỉ, hai người còn hẹn tan làm cùng xem phim. Dương cảm thấy niềm hạnh phúc thật sự. Làm thư kí ngoài Lâm Khanh, cô ít tiếp xúc với đồng nghiệp khác. Nhiều lúc chán nản cô dường như thấy mình không trụ được lâu.
Dương vui vẻ đi về nơi làm việc nhưng trước hết cô phải vào phòng Lâm Khanh. Cô pha một tách cafe đi vào phòng, tiến tới chiếc ghế sofa. Lâm Khanh đang ngủ. Không chỉ là buổi sáng mà buổi trưa, khi có yêu cầu thì cô có nhiệm vụ đánh thức anh.
“Anh đúng là con sâu mê ngủ.”
Dương lấy quyển sách trên mặt anh, nhìn ngắm vẻ hiền lành khi ngủ của anh.
“Anh ta đẹp trai đấy chứ!
-Nếu không biết rõ bản chất của anh chắc tôi đã bị anh mê hoặc rồi!
***
Dương xuống sảnh công ty đã thấy Linh ngồi chờ. Hai người ghé vào một nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng.
-Linh hay đến đây ăn không?
-Thỉnh thoảng thôi, Linh sống cùng ba mẹ nên hay ăn ở nhà. Mẹ Linh nấu ăn ngon lắm. Khi nào có dịp Dương về nhà Linh chơi.
Dương vui vẻ gật đầu.
-Linh có biết trưởng phòng lập trình ứng dụng không?
-Biết, bộ phận mình với bên lập trình ứng dụng hay trao đổi về công việc nên gặp hoài. Sao thế?
-Anh ta là người như thế nào?
Linh trầm ngâm suy nghĩ một lát.
-Một chữ thôi: NGỐC. Đúng hơn anh ta là đại ngốc. Sau này gặp Dương sẽ hiểu.
Nghe Linh nói xong Dương thấy chẳng thông mà càng thêm loạn não.
-Bỏ qua anh ta đi. Dương thấy Giám Đốc là người như thế nào?
-Ưm…Giám Đốc là người có tài, nghiêm túc, lịch sự nhưng khá lạnh lùng.
“Hừ! Tôi giữ thể diện cho anh, không biết anh có biết ơn không?”
-Dương có thích Giám Đốc không?
Linh nhìn thẳng vào mắt Dương mong chờ. Còn Dương suýt bật ngã khỏi ghế.
-Hả? Không đời nào? Never!
-Phù! May quá! - Linh bỗng thở phào.
-Đừng nói là Linh… thích… Giám Đốc đấy nhé! – Giọng Dương run run.
Linh đỏ mặt ngượng ngùng, gật đầu, trông cô dễ thương như cô gái mới biết yêu.
-Vì anh ấy nên Linh mới vào làm ở công ty.
“Khó tin quá!” Dương thầm nghĩ.
-Công ty có ít nữ nhưng toàn con gái đẹp. Hầu hết, bọn họ đều thích Giám Đốc.
“Càng khó tin”
-Lúc Dương vào làm thư kí, Linh càng thấy mình có ít hi vọng hơn. - Giọng Linh buồn buồn.
-Linh nói gì vậy? Dương thấy Linh rất xinh lại là một cô gái tốt, được Linh để ý hắn…à Giám Đốc thật có phúc.
-Vậy Dương đồng ý giúp Linh nha!
-Hả??
Linh nắm chặt hai bàn tay Dương, ánh mắt cô long lanh trông mong. Trước tình cảm của Linh, Dương đành nhắm mắt nhận lời.
“Mình làm gì thế này? Ừ đại mà không làm được thì sao đây? Thôi kệ! Tới đâu thì tới, giúp Linh hạnh phúc thì mình cũng thấy vui. Hai người mà thành đôi cũng tốt” - Cô thầm nghĩ.
***
Bình thường khi bưng khay cơm ngon lành Dương đều muốn nhanh chóng thưởng thức nhưng hôm nay toàn thân cô lưỡng lự không thôi, Linh huých vào vai Dương một cái.
-Mình tới chỗ Giám Đốc nhanh đi!
-Đợi Dương lấy dũng khí cái đã.
Dương nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi phăm phăm đi tới chỗ Lâm Khanh và Tín đang ngồi mặc kệ mưa gió bão táp khiến Linh bất ngờ vội vàng theo sau.
-Bọn em ngồi cùng được chứ? – Dương lên tiếng hỏi.
-Ừ, hai em ngồi đi! Càng đông càng vui – Tín vui vẻ lịch sự kéo ghế.
Lâm Khanh nhìn một cái rồi làm lơ ăn tiếp.
-Giám Đốc nhớ em chứ? – Linh mạnh bạo hỏi Lâm Khanh.
-Cô là Kiều Linh ở bộ phận Kinh Doanh. Công ty có mấy chục người đương nhiên là nhớ chứ!
“Anh ta thiệt là chỉ giỏi làm tổn thương người khác, không nói câu sau bộ chết à?”
Dương liếc sang Linh, hi vọng cô vẫn ổn. Nhìn thấy ánh mắt rực sáng, cùng sắc màu hường vây lấy Linh. Dương giật mình.
“Anh ấy nhớ tên mình. Anh ấy nhớ tên mình. Mình vẫn còn nhiều hi vọng. Tôi ơi, cố lên”. Mặt Linh ửng hồng mang đầy quyết tâm.
“ Này, tỉnh lại đi! Linh bị hắn làm cho mê muội rồi!” Dương lay người Linh.
Rồi cô chợt nghĩ thôi, để Linh hạnh phúc còn hơn dập tắt nó trong tổn thương.
Ngoài cửa có hai người vừa bước vào, canteen chợt rộn hẳn lên đặc biệt là nhân viên nữ có mấy mống mà ầm ĩ nhất . Hai người đó nhanh chóng tiến tới bàn của Dương.
-Chào! Lão Đại, Lão Nhị, lâu rồi không gặp.
Anh chàng có mái tóc nhuộm vàng khoác tay lên vai Tín rất thân mật.
-Mới đi công tác về sao anh không nghỉ ở nhà cho khỏe còn lên công ty làm gì? – Tín chau mày.
-Hắn nói nhớ cơm canteen của công ty nên một hai nhất quyết đi tới đây. – Người cùng vào còn lại lên tiếng.
-Để anh giới thiệu với em. Đây là Hải Phương trưởng phòng Kinh Doanh còn anh chàng lộn xộn này là Hải Đăng trưởng phòng lập trình ứng dụng. Họ đi công tác nên em chưa ga..
Tín chưa kịp dứt lời Hải Đăng tiến gần Dương, nắm lấy tay đang cầm muỗng của cô.
-Em là thư kí của Lão Đại phải không?
-Dạ phải! – Dương bẽn lẽn đáp.
-Anh đoán đúng ngay mà. Nghe đồn Lão Đại mới tuyển được thư kí rất xinh nhưng không ngờ em xinh hơn những gì anh tưởng tượng.
Hải Đăng hết lời khen làm Dương ngượng ngùng, bối rối.
-Hóa ra anh đòi lên công ty cho bằng được để ngắm thư kí hả?
Hải Phương nhéo tai Hải Đăng khiến anh la oai oái làm công ty một phen cười bể bụng.
-Em chào anh chị. Em là Dương, thư kí Giám Đốc. – Dương cúi đầu chào.
-Hả??????
Mọi người trong canteen ai nấy mắt tròn mắt dẹt tỏ ra ngạc nhiên.
-Em nhận ra Phương là con gái sao. Chỗ nào em thấy cô ấy giống con gái chứ? Hay là em biết trước rồi?
Hải Phương cốc vào đầu Hải Đăng một cái, ánh mắt trừng nhìn anh.
“Đừng có mà lộn xộn”
-Không, em cũng không ngờ trưởng phòng Kinh Doanh là nữ. Em nói sai gì à?
Nhìn vẻ ngạc nhiên của mọi người, Dương thấy lo lắng.
-Không. Chị thích ăn mặc tomboy thôi chứ chị là con gái 100%. Còn nữa chị và cái tên này không phải anh em. Hải Đăng - Hải Phương, trùng hợp thôi.
Hải Phương vừa nói vừa liếc Hải Đăng đang xoa xoa cái cục u. Dương gật gật rồi chợt nhớ một điều.
-Anh Đăng là trưởng phòng lập trình ứng dụng. Vậy người em thường thông báo thông tin cho trưởng phòng là ai.
-Ah! Người đó hả?
Hải Đăng đảo mắt nhìn khắp canteen. Anh ngoắc anh chàng đang ngồi ăn một mình mặc kệ đám ồn ào xung quanh.
-Đây là Đông. Trưởng phòng dự bị. Cũng là em trai anh.
Dương tròn mắt nhìn anh chàng tên Đông có khuôn mặt lạnh lùng như chính tên anh.
“Là cái người mình đụng hôm qua. Anh chàng chỉ biết “ừ” đây ư?”
-Anh lộn xộn quá! - Đông chau mày.
“Anh ta nói lận bốn chữ”
Dương vẫn nhìn Đông chằm chằm. Anh bị cô nhìn đến mức thấy nhột. Anh liếc cô một cái rồi bỏ đi về chỗ cũ.
-Sao cô nhìn ra Phương là con gái vậy?
Lâm Khanh bỗng lên tiếng. Mọi người xung quanh xúm lại nhìn cô chằm chằm, những người ngồi xa cũng dỏng tai lên nghe.
-Em nhìn kĩ đi. Ăn mặc như đàn ông, tóc ngắn cụt ngủn, dáng cao, hơn nữa trước sau như một thế này giống con gái chỗ nào chứ? - Hải Đăng chộp lấy Phương vừa nói vừa minh họa cặn kẽ.
Bốp! Phương bực bội cho anh một cú. Mọi người vẫn nhìn Dương chằm chặp ngóng câu trả lời của cô.
-Em không biết giải thích sao nữa. Nhìn chị ấy ra ngay là nữ mà!
-Không thể nào!!!!
Cả công ty bất mãn phản đối, bắt đầu xôn xao.
-Lúc đầu tuyển chị ấy vào bộ phận lập trình anh tưởng chị ấy là nam nên mới tuyển. – Tín nói.
-Chị Phương đẹp trai đến mức suýt nữa tôi tỏ tình, may mà kịp biết trước là con gái. – Một nữ nhân viên chêm vô.
-Sao ông trời không sinh chị ấy ra làm con trai chứ?
Cả công ty rộn hẳn lên. Hải Phương bình thản đứng giữa những nhận xét về mình. Dương nhìn cô lo lắng. Hải Phương mỉm cười.
-Không sao. Chị quen rồi.
Dương nhanh chóng thân thiết với Phương ngay. Linh lại là em họ của Phương. Lần nào thấy ba người đi chung là những con mắt dõi theo ngắm nhìn. Nhất là từ phía Trọng, toát ra vẻ hận đời.
Từ lúc Linh tiếp cận Dương là thời gian anh gần Dương ngày một ngắn. Anh uất ức nhớ lại giây phút anh đang trò chuyện vui vẻ với Dương thì Linh bay tới cuỗng cô đi mất còn tặng anh cái nhìn “kẻ bại trận”. Trọng và Linh không ưa nhau từ cái thời đụng mặt trong công ty. Nên cô mà gần Dương thì anh đành đứng lùi ra xa.
-Chị và anh Đăng thân nhau nhỉ? – Dương hỏi
-Bọn chị học chung lớp thời đại học. Rồi ra trường làm chung công ty. Bên nhau cũng hơn 10 năm rồi.
Phương nói, mắt dõi theo Đăng đang trò chuyện vui vẻ với một đồng nghiệp nữ.Trong thoáng chốc Dương nhận ra nét buồn phảng phất trên mặt Phương. Phương cúi mặt tiếp tục ăn bữa trưa còn dang dở. Dương im lặng không hỏi thêm, cô ăn món pudding tráng miệng.
Sau lưng cô, Hiểu Đông mắt rực sáng thưởng thức muỗng pudding đầu tiên trong miệng. Khuôn mặt anh hạnh phúc như đứa trẻ được cho kẹo khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường trực. Định ăn thêm muỗng nữa, anh bị người đi qua đụng cánh tay làm anh rớt cái muỗng xuống đất. Anh không nổi giận, đứng dậy đi lấy cái muỗng khác.
Nhìn hủ pudding thơm ngon mà có người chê ăn một muỗng rồi bỏ, cả khay cơm ăn xong cũng không dọn đi, Dương thấy bực. Cô dọn khay cơm rồi bỏ hộp pudding vào sọt rác mà tiếc rẻ.
Keng! Chiếc muỗng trên tay Hiểu Đông rớt xuống đất. Anh bay tới đau khổ nhìn hủ pudding nằm gọn trong sọt rác. Niềm hạnh phúc của anh cứ thế rớt vào sọt rác.
-Cô…cô… - Hiểu Đông nhìn Dương giận dữ.
-Anh chưa ăn xong sao? Em tưởng có người ăn dở rồi bỏ nên…Em xin lỗi!
-Đông à! Dương không cố ý. Em tha lỗi cho Dương đi. Em ăn pudding của chị đi. Chị chưa đụng đến đâu.
Phương xin cho Dương nhưng Đông chẳng hề nguôi giận. Anh lườm Dương rồi bỏ đi.
-Em thấy chuyện nhỏ mà anh ta giận em ghê quá!
-Đối với người khác thì không đáng nói nhưng với Đông thì chuyện lớn đấy! Đông ít nói nhưng rất giỏi. Không phải vì Đăng ở đây mà Đông chịu vào công ty làm đâu. Giám Đốc đưa ra nhiều đãi ngộ mà không kéo Đông về công ty được. Cuối cùng, Giám Đốc đem pudding ra dụ Đông mới chịu làm cho công ty.
-Bị dụ bằng pudding á? - Dương há hốc.
-Biết Đông thích ăn pudding nên Giám Đốc giữ chân Đông bằng việc ngày nào cũng phải có pudding.
-Xem ra em đã gây ra chuyện lớn rồi. – Dương ôm đầu.
Linh vỗ vai Dương an ủi. Dương chắc là bị ghét rồi. Xưa nay chưa thấy ai bị Đông ghét, ai cũng thông cảm cho Dương. Quả nhiên Dương bị ghét thật. Cả ngày hôm đó, cô đi đâu đụng phải thì y như rằng bị cái nhìn đáng sợ của anh chiếu thẳng vào người. Nhưng Dương đâu phải người chịu để người khác ghét vì một cái pudding được.
Vào bữa trưa hôm sau, cô đưa cho Đông một hủ pudding loại bự.
-Mong anh bỏ qua cho em. Đây là pudding em tự làm để đền cho anh. Không biết anh thích ăn vị gì nên em làm mỗi vị một lớp.
Dương còn chuẩn bị cho Đông chục cái muỗng. Nếu làm có lỡ làm rớt thì có cái thay ngay. Đông đón lấy múc một muỗng. Miếng bánh như tóa nhà cao tầng, mỗi tầng một màu. Anh cho vào miệng. Mùi vị chocolate, bắp, dâu, caramel hòa lẫn vào nhau trong khoang miệng.
-Cảm ơn cái bánh. Đây là cái ngon nhất tôi từng ăn.
Hiểu đông khẽ nâng khóe môi, đôi mắt sáng rực dưới hàng mày rậm. Cả công ty một phen mở mang tầm mắt. Lần đầu tiên thấy Hiểu Đông cười.
Dương mang tâm trạng vui vẻ từ công ty về nhà, khác với cô, Quyên hầm hầm bực bội trút giận lên cái Remote.
-Có chuyện gì thế?
-Sếp tao chuyển tao qua biên tập nội dung.
-Từ trước giờ mày làm phóng viên mà!
-Ngày mai tao sẽ lên nói chuyện với ổng.
Tính Quyên thích chạy rông ngoài đường săn tin hơn là ngồi trong văn phòng nên bị chuyển sang vị trí mới cô ức chế lắm. Ngày hôm sau, Dương đi làm về đã thấy Quyên nằm nhà xem tivi. Không biết cô đi nói chuyện với sếp ra sao.
-Hôm nay không đi săn tin à? – Dương hỏi.
-Tao nộp đơn thôi việc rồi!
-Cái gì?
-Tao đi hỏi ông Sếp lí do chuyển tao đi thì ổng tỏ tình với tao.
-Hả??
-Hắn nói thích tao và không muốn tao theo đuổi mấy tin nguy hiểm nên chuyển tao đi! Tao chỉ thẳng vào mặt hắn nói cướp tự do của tao thì đừng hòng yêu được tao. Rồi tao viết đơn nghỉ việc luôn.
Dương nghe há hốc mồm. Biết con người Quyên vốn ưa tự do không thích bó buộc nhưng đến mức này thì quả gây sốc.
-Giờ mày tính sao? Đi xin việc ở tòa soạn khác à?
-Không! Tao đi du lịch một thời gian.
-Hả? Sao mày toàn làm mấy chuyện bất ngờ không vậy? Khi nào đi?
-Mai tao đi.
Quyên quyết định nhanh gọn lẹ. Cô nhai snack rốp rốp thích thú nhìn bộ mặt đang sốc của Dương. Và hôm sau, cô xách balo đi du lịch. Căn nhà giờ chỉ còn Sương và Dương.
***
Tín đứng bắt chéo chân, tay chống cằm lên bàn làm việc của Dương, chăm chú nhìn cô tập trung vào màn hình máy tính chẳng hay về hiện diện của anh.
-Đang giờ làm việc mà làm việc riêng hả?
Tín ghé sát tai Dương nói không khỏi làm cô giật mình.
-Anh làm em giật cả mình. Anh đứng sau lưng em hồi nào thế?
-Tại em chăm chú làm việc riêng quá có biết anh đứng trước mặt em nãy giờ.
-Em đâu có làm việc riêng. Em đang giúp công ty đấy chứ!
-Em định mua cho công ty một cái đồng hồ báo thức đấy à?
-Em mua cho Giám Đốc.- Dương chỉ tay vào chiếc đồng hồ điện tử màu trắng.
-Loại đồng hồ báo thức này có chức năng thu âm giọng nói. Em sẽ thu giọng của em sao đó để cạnh giường anh Khanh. Như thế mỗi sáng em đỡ sốc mỗi khi ảnh chồm dậy với mỗi cái quần.
-Liệu có hiệu quả không? Anh nghĩ có cháy nhà hắn cũng chả dậy được.
-Phải thử mới biết được.
Dương tràn trề quyết tâm, cô đặt hết hi vọng vào cái đồng hồ báo thức. Hôm sau, Dương kí nhận cái đồng hồ và bắt đầu cuộc thử nghiệm.
Màn hình đồng hồ điểm 6:30, bắt đầu phát ra tiếng kêu bằng giọng của Dương.
-Anh Khanh! Mau dậy! Mau dậy! Mau dậy…
6h45, Dương đứng cạnh giường Lâm Khanh thở dài. Cô đến kiểm tra kết quả thế nào, quan sát được hơn 5 phút, mặc cho đồng hồ reo ầm ĩ bằng giọng của cô, Lâm Khanh cứ ngủ một cách ngon lành. Dương cúi xuống nhìn vào tai anh xem thử có nhét gì vào lỗ tai không.
-Sao anh có thể ngủ như không vậy?
Thế là kết thúc buổi thử nghiệm đầu tiên với kết quả thất bại thảm hại. Nhưng Dương đâu dễ dàng bỏ cuộc, cô quyết lần sau thu âm câu khác với mức độ nghiêm trọng lên.
Ngày thử nghiệm thứ 2, vào 6h30 sáng, tiếng đồng hồ reo.
-Anh Khanh! Trễ làm rồi! Trễ làm rồi!...
Dương lại bất lực, thất thểu tiến lại tắt đồng hồ.
“Tiếng mình kêu inh ỏi như còi tàu thế mà anh ta chẳng mảy may phản ứng là sao?” – Dương thở dài đánh sượt.
-Kết quả sao rồi em? – Tín hỏi.
Từ lúc biết cô thử nghiệm gọi Lâm Khanh dậy bằng đồng hồ, Tín hết sức quan tâm, ngày nào cũng lân la hỏi thăm tình hình và lúc nào cũng nhận cái lắc đầu của Dương.
-Bó tay anh à? Khi ngủ, tai của ảnh chỉ là vật trang trí thì phải? - Dương sầu não.
-Thế không thử nữa à? Bỏ cuộc sao?
-Đương nhiên phải tiếp tục chứ, mới chỉ 2 ngày thôi mà, em đâu thể dễ dàng bỏ cuộc được. Lần này, em sẽ tăng âm lượng hết cỡ, dùng câu nào độc hơn nữa. Anh cứ chờ mà xem.
Tín vỗ vỗ vai Dương, động viên. Dù đã biết trước kết quả ra sao nhưng anh vẫn gửi gắm chút hi vọng.
Ngày thử thứ 3.
-Có trộm! Có trộm! Ăn cướp! Ăn cướp…
Ngày thứ 4.
-Động đất! Động đất!...
Ngày thứ n
-Cháy nhà, bà con ơi! Cháy nhà!
Trước sự ngoan cường của Lâm Khanh, Dương phất cờ trắng đầu hàng. Cô cho âm lượng hết công suất lại đặt sát bên tai như thế, vậy mà Lâm Khanh vẫn dính chặt trên chiếc giường tựa hồ được dán keo 502. Cô đã thực sự công nhận sự lợi hại của anh, mọi cố gắng xem như đổ sông đổ biển.
“Đành quay lại cách thủ công ban đầu vậy!” – Dương cười đau khổ
Còn chuyện về chiếc đồng hồ sẽ ra sao? Nó vẫn làm việc đều dặn mỗi sáng có điều nó được dời sang phòng của Dương với câu reo mới và dần trở nên quen thuộc.
-Dương! Mau qua nhà gọi Sếp dậy!