Dương tỉnh dậy, nhìn đồng hồ. 5h50 phút. Vẫn còn sớm, đồng hồ báo thức còn chưa reo. Cô rời khỏi giường, kéo mạnh chiếc rèm cửa. Mặt trời đã ló dạng phía trời đông. Bầu trời trong xanh, mây lơ đãng trôi.
Mới sớm, cô đã nhận được email của Quyên. Một email rất dài trong đó là những lời kể khổ kể nạn, tha thiết xin Dương tha thứ. Chung quy là Quyên đang ở Brazin, gặp bão không thể đáp chuyến bay về Việt Nam hôm nay được. Cô xin lỗi Dương và hứa sẽ đền bù gấp hai, gấp ba cho Dương khi về nước.
“Không sao đâu. Khi nào thời tiết tốt rồi từ từ về cũng được. Tao thấy việc này cũng đâu quan trọng. Có quà là vui ruj. >_