- Em dậy rồi sao?
Bách Ngộ đang loay hoay dọn dẹp phòng thì phát hiện cô đã mở mắt nhìn mình từ lúc nào.
Hạ Âm khe khẽ gật đầu, cảm thấy hạ thân có chút đau buốt.
Hắn đưa tay lên gãi gãi đầu, ấp úng:
- Xin lỗi em! Đêm qua anh hơi mạnh bạo...
- Không sao cả!
Nếu không chịu được thì em đã không cho anh làm điều đó!
Cả hai nhìn nhau, ánh nhìn dành cho đối phương dạt dào những loại cảm xúc kì lạ.
Hắn đột nhiên có chút sợ hãi, thật không dám đối diện với cô nữa.
Hắn quay lưng, tiếp tục lau bàn:
- Thật ra bây giờ mới năm giờ sáng thôi, em có thể ngủ...
- Sao lại trốn tránh em?
- Âm...
- Đưa em đi tập thể dục đi!
Hắn lên tiếng ngăn cản, nhất quyết không đưa cô đi.
Cô đã rất yếu, vì đêm ướƭ áƭ hôm qua lại còn yếu hơn.
Cô bây giờ chỉ bước thôi cũng đã khó, đi tập thể dục kiểu nào đây chứ?
Nhưng sự từ chối của hắn không bằng ánh mắt quyết liệt của cô.
Sau khi giúp cô vệ sinh cá nhân, hắn lại ân cần dìu cô rời khỏi nhà.
Chậm rãi đi trên vỉa hè, cô hít một hơi thật sâu cái không khí trong lành sớm mai.
Đường vẫn còn rất vắng, lâu lâu lại có vài chiếc xe chạy vội qua.
Vô tình, hờ hững, đầy lạnh nhạt.
Ánh nắng của buổi sớm bị những toà nhà cao tầng che khuất đi mất.
Đâu đó hãy còn chút mùi của sương đêm, ngọt thanh êm dịu.
Đi một lúc thì bỗng cô dừng lại ở ngã tư đường.
Hắn phát hiện cô đang nhìn chăm chăm về phía tiệm hoa đối diện.
Hình như người đứng trước cửa hàng là ông chủ, đang cẩn thận xếp mấy chậu hoa lên cái kệ gỗ.
Hắn nảy ra một ý nghĩ, bảo cô đứng đó chờ mình còn bản thân thì nhanh chân chạy qua phía bên kia.
Bách Ngộ tỉ mỉ ngắm nhìn từng bó một, cuối cùng bị thu hút bởi mấy cánh hoa tim tím ở một góc.
Hắn vội chụp lấy bó hoa, không cần lấy lại cả tiền thừa mà chạy về bên cô.
Hắn đứng trước mặt cô, bộ dạng bẽn lẽn thẹn thùng khiến cô có chút xa lạ.
- Tặng...tặng em!
Bách Ngộ chìa bó hoa ra, đến cả nhìn cô cũng chẳng dám.
Xa lạ bởi vì, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ tặng quà cho cô mà ngại ngùng như thế này cả.
Hắn đào hoa phong nhã, đã biết bao lần tặng quà cho cô gái mình tán tỉnh rồi mà bây giờ cũng có bộ dạng này sao?
Hạ Âm không vội nhận lấy bó hoa, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
- Anh có biết đây là hoa gì không?
- Anh không...
- Là hoa lưu ly! Anh có biết hoa này có thông điệp gì không?
Hắn lắc đầu, lắng nghe cô nói, bất chợt nhận ra trong giọng nói kia tràn ngập đớn đau:
- Lưu ly là loài hoa nhỏ màu tím, mang trong mình thông điệp:
"Xin đừng quên tôi!"
Hắn sững người trong giây lát, ấp úng không biết nói gì.
Lúc hắn định xoay lưng đi đổi bó hoa khác thì bị cô níu lại.
Cô nhanh tay với lấy bó hoa rồi ôm nó vào lòng, khe khẽ:
- Đừng!
Đừng đổi!
- Em...
- Bách Ngộ! Sau khi em ૮ɦếƭ anh đừng quên em, được không?
Một tia nắng nào đó cố tình chiếu sáng đôi mắt ướt nhoè của cô.
Một cơn gió nào đó cố tình thổi bay mái tóc hơi rối của cô.
Cô nở nụ cười vừa hạnh phúc vừa chua chát, giọng lạc lại:
- Em sẽ không đòi hỏi nhiều đâu, chỉ mong mỗi khi đến ngày giỗ anh nhớ ra mộ thăm em!
Tết cũng vậy, đừng để em một mình!
Nếu có thể, mỗi mùa đông anh ra uống rượu gạo với em cho ấm lòng nhé?
Em...em...không!
Em đòi nhiều quá rồi!
Ngày giỗ, ngày Tết hay ngày đông anh có thể không ra, nhưng xin anh đừng quên mất em có được không?!
Môi hắn run lên bần bật, nụ cười của cô gái phía trước khiến tim hắn quặn thắt lại.
Ngày giỗ, ngày Tết hay ngày đông anh có thể không ra, nhưng xin anh đừng quên mất em có được không?
Xin anh...có được không?
***
Bảy năm trước...
Hôm đó trời mưa tầm tã, cậu sinh viên Bách Ngộ chuẩn bị ra về thì khéo trông thấy một cô bé khối dưới đang chật vật trú mưa.
Bản tính lưu manh nổi lên, cậu ta lập tức đi tới
"trêu hoa ghẹo nguyệt".
- Em gái! Em có muốn mượn ô của anh không?
- Hả? Anh nói gì cơ? Mưa to quá!
Chỉ chờ có lúc này, cậu ta lập tức cúi sát xuống, thì thào khe khẽ khiến ai đó đỏ hết mặt:
- Anh hỏi là em có muốn mượn ô của anh không?
Cô bé run run đẩy cậu ta ra, chỉ tiếc cậu ta nhanh hơn lại kéo cô gần sát hơn nữa.
- Em đừng quậy! Giờ anh có dầm mưa cũng chẳng để lộ gì nhạy cảm đâu!
Mãi một lúc sau cô bé mới hiểu những gì cậu ta nói.
Cô bé hết nhìn xuống tấm áo sơ mi trắng của mình lại nhìn sang vị đàn anh kia, chỉ hận không thể đánh cho tên biến thái này một cái thật đau.
Sau cùng, cô cũng đành mượn ô của hắn, lủi thủi ra về.
Nhìn cô bé khuất dần, Bách Ngộ lúc này mới láu cá chụp lấy cái ô của thằng bạn bên cạnh, chạy đi mất.
Vài hôm sau, lúc đang ở trong canteen thì Bách Ngộ nghe tiếng hò hét í ới.
Cậu ta cũng chẳng quan tâm cho đến khi có người vào kéo cậu ta ra ngoài.
Bách Ngộ khéo trông thấy cô bé hôm nào liền tiến tới, trêu chọc:
- Nhớ anh nên tìm à?
Đám bạn hắn hò hét không thôi.
Cô bé lắp bắp lắc đầu, chìa cái ô ra:
- Cảm...cảm ơn anh!
- Chỉ cảm ơn thôi ư?
- Hôn đi! Hôn đi!
Cô bé cau mày nhìn anh chị năm ba xung quanh, giận đến mức muốn xì khói.
Nhưng trong mắt hắn bộ dạng này của cô vô cùng đáng yêu.
Hắn nhìn xuống bảng tên của cô, hai chữ Hạ Âm khắc sâu vào trong đáy mắt.
Hạ Âm...đọc lên thật khẽ cũng thật trầm.
Cô bé không hợp với cái tên buồn bã thế này.
- Em...em sẽ bao anh ăn kem!
- Anh không thích kem!
- Vậy thì bánh?
- Anh cũng chẳng thích bánh!
- Thế anh thích gì đây?
- Anh á? Đơn giản lắm! Anh thích em!
Cả cái canteen hôm đó ồn ào, vô cùng ồn ào.
Hạ Âm nghe xong liền đỏ mặt tía tai, vứt vội cái ô vào người hắn rồi bỏ chạy.
Hắn dĩ nhiên sẽ không tha cho cô, cả chữ tình yêu cũng thế.
Ban đầu, Bách Ngộ nghĩ sẽ chơi đùa với cô vài ngày thôi.
Nhưng hai tuần sau đó hắn vẫn chưa dứt ra được.
Hắn thích thú với việc trêu chọc cô, khiến cô ngượng đến chín mặt.
Không biết từ lúc nào hắn đã quen với điều đó.
Lúc cô ốm và phải nghỉ suốt một tuần, đến ngày thứ năm hắn đã chịu không nổi, đánh cả bảo vệ để xông vào kí túc xá nữ thăm cô.
Hai chữ Hạ Âm đã thành thói quen.
Mà thói quen thì khó bỏ.
Sau đó, cô cũng dần có tình cảm với hắn.mỗi ngày di học, cô nhận rất nhiều lời khuyên.
Rằng hắn đào hoa, chỉ muốn chơi đùa cô thôi, cô sớm muộn cũng sẽ đau khổ.
Chỉ là cô rất cứng nhắc, bị chính ba mẹ ngăn cản vẫn cứng nhắc như thế.
Cô dùng lòng tin của mình "trói" hắn.
Trói suốt một năm đại học.
Đến khi cô ra trường thì hắn đã có việc làm ổn định.
Trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng cả hai cũng cùng nhau thề thốt dưới Chúa.
Cho dù có ốm đau, nghèo nàn, vẫn sẽ mãi bên cạnh người mình đang nắm tay.
Có thật là vẫn sẽ mãi không?
Đang chìm trong dòng hồi ức, bỗng nhiên tiếng còi xe bấm liên hồi làm hắn giật mình.
Lúc này, hắn mới nhận ra là mình vẫn đang đứng ở ngã tư.
Mặt trời đã lên, xe cộ bắt đầu đông rồi, còn cô vẫn đứng đó, ôm bó hoa và chờ hắn.
Bách Ngộ hoảng hốt trông thấy môi cô tái nhợt, mồ hôi chảy ròng bên má.
- Em mệt lắm rồi đúng không? Sao em không gọi anh?
- Em...không...
Cô mở miệng nói được hai chữ rồi tắt họng.
Hắn vội vàng bế cô lên, dùng hết sức bình sinh mà bế cô chạy về nhà.
Úc Ni và Mục Đăng thấy hai người thì mừng rỡ, reo hò vui vẻ.
Hắn bế cô lên tận phòng rồi đặt cô xuống giường, gấp gáp chạy đi lấy khăn.
Cô ho khù khụ, gắng mở mắt nhìn hắn lau mồ hôi cho mình.
Trong mơ hồ, cô dường như thấy hắn đang rơi lệ:
- Anh xin lỗi! Lẽ ra anh không nên đưa em ra ngoài!
...
- Mệt quá thì ngủ đi em! Ngủ đi!
...
Cô gật gật đầu, từ từ khép lại đôi mắt đầy mệt mỏi.
Rồi bỗng hắn lại lay cô dậy, nghẹn ngào:
- Hứa với anh!
Em nhớ phải tỉnh dậy để nhìn anh và con, được không?
Cô không thể trả lời, chỉ run rẩy đưa tay lên ngoắc nghéo với hắn và tђเếק đi.
Em sẽ tỉnh dậy!
Em sẽ tỉnh dậy để nhìn anh, nhìn con, nhìn thế giới này một lần nữa!
Có lẽ, em sẽ ૮ɦếƭ đi vào lần nhắm mắt tiếp theo....