Hôm đó, sau khi Trần Trạch đi, Trần Khiêm ngồi ở tiệm lẩu nói chuyện với Tô Dung, mãi cho đến hơn mười giờ, phục vụ đến dọn bàn thì hai người mới ra ngoài.
Tô Dung đứng ở ven đường đợi người đến đón, Trần Khiêm đứng cùng cô, Tô Dung vén mái tóc xoăn dài ra sau tai, suy nghĩ một lát, hỏi:
"Cậu và em mình thế nào rồi?"
Trần Khiêm quay đầu đi, nở nụ cười bất đắc dĩ:
"Chị Dung, mắt chị là Hỏa Nhãn Kim Tinh đó à?"
Tô Dung không đáp, mỉm cười nhìn anh, tỏ vẻ mình có thể làm "thùng rác" cho anh, cứ nói.
"Cũng không có gì, chỉ là dậy thì nên cáu gắt thôi."
"Cậu hai mươi mấy còn dậy thì hả?" Tô Dung hỏi lại, khiến Trần Khiêm choáng váng.
"Người cáu gắt rõ ràng là cậu, lúc em cậu tới, cậu cư xử mất tự nhiên lắm đó."
Tô Dung chẳng hề nói phóng đại, cũng chẳng có ý gì khác, còn hơi đau lòng Trần Khiêm.
Cậu rất mất tự nhiên à.
"Nó chọc cậu giận thì cứ nói thẳng thôi, chuyện gì mà lại cãi lớn đến mức phải mang đến tiệm lẩu, lúc nãy ở trong phòng, dáng vẻ cậu muốn quan tâm nó lại phải kiềm nén, chị thấy rất bất lực."
Trần Khiêm chỉ có thể lúng túng vò đầu, không lời nào để nói.
Tô Dung bĩu môi, bên kia đường có một chiếc xe Jeep chạy lại gần, nháy đèn về phía hai người, Tô Dung đi sang lề sát đường lớn, giơ tay vẫy hai cái thật mạnh.
Xe tới gần, một chàng trai mảnh mai bước xuống từ ghế lái, hơi thấp, không chênh lệch với chị nhiều.
Đây là bạn trai chị? Cũng không nghe Tô Dung nhắc đến.
Ba người vây quay chỗ cửa ghế phụ cho đến khi Tô Dung mở cửa, Trần Khiêm nhìn kỹ, hì, đây không phải chàng trai, mà là một cô nàng cắt tóc ngắn, mặc một bộ quần áo đen cộng thêm một đôi giày Martin da cứng.
Sau khi Tô Dung ngồi vào chỗ, cô nàng tri kỷ đóng cửa lại, xoay người thấy Trần Khiêm đứng bên đường, hai người gật đầu ra hiệu.
Người trong xe hạ cửa sổ xuống, hai cánh tay vòng trên bệ cửa sổ, cằm gác lên trên.
"Trần Khiêm, cậu còn quan tâm em cậu hơn những gì chị nghĩ đấy.
Tô Dung hoạt bát nháy mắt mấy cái, bị người ngồi ở ghế lái kéo về, thắt dây an toàn cho và khẽ nhắc nhở cô ngồi xuống.
"Đi đây, lần sau trò chuyện thêm nha."
Sau khi tiễn Tô Dung, Trần Khiêm đi về tiệm, tiểu Trương lén lén lút lút đứng ở cửa ra vào, thấy sếp mình về, hốt hoảng xoay người vào trong, rồi nhét gì đó vào túi quần.
"Giấu gì đấy?"
"Không có giấu, là thuốc lá."
Tiểu Trương thành thật lấy một hộp thuốc lá ra để chứng minh trong sạch.
"Được rồi, mau về thôi."
Trần Khiêm khoát tay thúc giục nói: "Để tôi đóng cửa cho."
Tiểu Trương đồng ý liên tục, "Em đi đây anh Trần."
Thế rồi xoay người chạy mất hút.
Trần Khiêm vào tiệm rồi khóa cửa, đi lên lầu hai, sau khi rửa mặt thì nhào lên giường, nhớ lại câu nói kia của Tô Dung, chỉ một lát sau đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lại hơn nửa tháng đi qua, hai anh em vẫn chưa liên lạc nhau, có đôi khi vào 11 giờ tối, Trần Trạch sẽ nhắn cho Trần Khiêm một câu "Anh, em nhớ anh lắm".
Trần Khiêm may mắn rằng lúc đó mình đã ngủ, không phải nhìn chằm chằm tin nhắn làm phiền, khiến mình tự bực mình rồi mở mắt đến hừng đông.
Trần Khiêm rời nhà hơn một tháng, không mang đủ đồ, thật sự không được, mới lựa lúc Trần Trạch đi học về nhà lấy.
Sau khi vào cửa, Trần Khiêm thấy căn phòng được dọn dẹp rất chỉnh tề, ngay cả trên tủ đứng màu trắng cao cỡ nửa người cũng không có lấy một hạt bụi.
Anh đi vào phòng ngủ, phát hiện giường Trần Trạch còn không trải ga, thế mà bên chỗ mình lại ga mền xếp gọn gàng, ga giường còn được trải rất phẳng, gối được đặt lên trên mền, đó là tác phong nhất quán của người nào đó.
Xem là biết ngay mấy ngày này tên nhóc nào đó không cần sỉ diện vẫn luôn tu hú chiếm tổ chim khách, ngủ trên giường mình.
Trần Khiêm thẹn vô cùng, tùy tiện lấy mấy bộ quần áo nhét vào ba lô, lấy đồ bẩn ra giặt, lại lấy thêm mấy bộ quần áo đơn giản mau khô.
Lúc anh ngồi đợi trên sô pha y như ngồi bàn chông, mặc dù ban ngày Trần Trạch đều ở trường học, phải học xong buổi tự học đến mười giờ tối mới về, Trần Khiêm vẫn sợ tiếng vang từ ổ khóa, ngay cả tiếng hàng xóm sát vách về nhà cũng dọa anh giật mình, chỉ sợ là Trần Trạch.
Anh phơi đồ bằng một tay nên hơi mất chút thời gian, Trần Khiêm phơi quần áo xong lập tức rời khỏi, chạy trốn như bay.
Sáu giờ năm tối.
tiếng chuông điện thoại đặc biệt lâu rồi không reo lại vang lên, trên đó là tên Tiểu Trạch, lần gọi đầu tiên do Trần Khiêm chần chừ, nên lúc nhận điện thoại thì bên kia đã tắt rồi, có điều lần thứ hai vang lên, anh hít một hơi thật sâu, nghe điện thoại.
"Alo, anh."
"Hôm nay anh về nhà à?"
"Sao thế?"
"Ừm, em về nhà thấy anh phơi quần áo."
Bây giờ mới hơn sáu giờ, Trần Trạch không ở trường ăn tối về nhà làm gì?
"Em về nhà làm gì đó?"
"À, hơi phát sốt, nên em xin thầy cho nghỉ."
Trần Khiêm không nói chuyện, loa điện thoại mang tiếng hít thở chập trùng bên kia truyền đến bên anh.
"Anh, em hơi khó chịu một chút."
Giọng Trần Trạch có chút mệt mỏi, không có sức lực, tự mình nói rằng, "Đầu em đau quá, còn hơi lạnh nữa..."
"Đo nhiệt độ cơ thể chưa?"
Trần Khiêm ngắt lời.
"Còn chưa đâu anh, em không biết nhiệt kế nhà mình để chỗ nào."
Rõ ràng Trần Trạch dọn dẹp hết mọi thứ, hơn một tháng rồi anh chưa về, càng không biết nó ở đâu, lập tức kịp phản ứng lại rằng đây là Trần Trạch mượn cớ bị bệnh giả vờ đáng thương, Trần Khiêm lại chèn ép không chút nể tình.
"Vậy em đi bệnh viện đi, nhờ bác sĩ khám, sau đó gọi điện nói với anh một tiếng, còn có việc gì không, không thì anh cúp máy đây."
Người bên kia đầu dây gọi anh lại,
"Anh thật sự rất ghét em hả?"
Trong lòng Trần Khiêm cuống, lập tức mềm nhũn, hai người yên lặng một lát lâu, cuối cùng vẫn là Trần Trạch chủ động cúp điện thoại.
Một tháng trôi qua, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng chung đụng với Trần Trạch như bình thường, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả vẫn như cũ.
Có điều, cho dù anh có thể bình tĩnh thì cũng không dám chắc rằng Trần Trạch cũng có thể, cho nên anh chọn cách không hiệu quả nhất, đó là trốn.
Lúc Trần Trạch nói ra câu hỏi kia, giống như phản ứng tự động của thân thể, một câu "Làm sao lại thế" hiện lên vô cùng sống động.
Nhưng anh sợ Trần Trạch hiểu lầm, sợ cậu càng lún sâu hơn, nên lời vừa đến bên miệng đã vội phanh lại, tránh để đối phương được nước lấn tới.
Thật ra Trần Khiêm tự trách thật lâu, cho đến bây giờ, đêm nào anh cũng trằn trọc nghĩ về Trần Trạch, anh trách mình quá trì độn và dung túng, loại thân mật kia đã sớm vượt qua tình anh em vốn có, đợi khi anh kịp phản ứng thì tất cả đã muộn rồi.
Anh dùng phần dưới lòng bàn tay xoa mạnh vào xương ở lông mày, Trần Khiêm buồn rầu.
Đến cùng nên làm gì đây.
Khách dưới lầu dần dần nhiều lên, khiến Trần Khiêm phiền muộn không thôi, anh chẳng muốn đi xuống lầu xã giao với mọi người, thế là dứt khoát ngã xuống giường, lấy gối che kín đầu.
Những khách nhân đến ăn lẩu nói chuyện phiếm như thường ngày, nhân viên phục vụ qua lại ở giữa các bàn, đột nhiên sau bếp vang lên một tiếng nổ thật lớn, theo đó là ngọn lửa đỏ cháy hừng hực, màu đen hơi khói bay lên ống khói ra ngoài, mùi khét lập tức tràn vào xoang mũi của tất cả mọi người.
Trong tiệm thường xuyên tập luyện trường hợp xảy ra hỏa hoạn, hai ba nhân viên dựa theo con đường cố định, quơ lấy bình chữa cháy chạy vào bếp, những người còn lại ở trong sảnh sơ tán khách.
Trần Khiêm nghe mùi chạy xuống, lửa cháy rất mạnh, rất nhanh đã cháy đến đầu bậc thang gần nhà bếp, anh chỉ có thể xoay người chạy lên, chạy về cửa thoát hiểm ở hướng khác, bởi vì ngoài cửa đó là thang lầu ngoài trời, nhưng vì phòng trộm, đã khóa lại từ lâu rồi, nhưng đây là đường sống duy nhất hiện giờ.
Đã có người gọi cứu hỏa, mặt mũi mấy nhân viên chạy ra từ phòng bếp tèm lem, may là giờ này đều nấu nướng xong hết rồi, không dùng bếp nữa, nên lúc lửa bùng lên thì người trong đó đều đang ở ngoài chuẩn bị đồ ăn, đầu bếp chính hiếm khi đi vứt rác mới nhặt được một cái mạng, giờ chỉ còn nguyên nhân bốc cháy là chưa rõ, chỉ có thể đợi nhân viên chữa cháy đến lại nói tiếp.
"Tất cả mọi người đều ở đây rồi đúng không!"
Cửa hàng phó la to lên, nghe nhân viên tự báo tên, cô bị dọa đến hốc mắt ngấn nước, chưa từng gặp qua tình cảnh lớn thế này.
"Mọi người xác nhận xem có thiếu ai không!"
Giọng cô run rẩy.
"Sếp, sếp còn trên lầu!"
Trong đám nhân viên có người hô, mọi người nhìn xung quanh mình, thật không có Trần Khiêm.
"Có ai nhìn thấy anh ấy ra ngoài không!"
Các cô gái đứng một bên rất lo lắng, khóc nức nở, giờ thì bó tay toàn tập.
Cộc cộc, có tiếng bước chân từ phía sau đám người đi lại, Trần Trạch cầm lấy đơn thuốc mà bệnh viên kê trên tay, lúc ngồi xe đi ngang qua thì thấy khói đặc cuồn cuộn, xuống xe thì nghe tiếng đám người đang tìm sếp mình, Trần Khiêm bị nhốt ở bên trong.
Một tay anh còn bị thương, Trần Khiêm không thể nào đẩy nổi băng ghế được xếp chồng ở ngay cửa, không khí trong phòng đang rất loãng, dường như muốn người ta ngạt thở, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, tựa như có lửa cháy trong phổi vậy.
Nhìn lửa cháy đến tận lầu hai, anh vô lực dựa vào trên vách tường ở ngay cửa ra vào, có hai ba đốm lửa nhỏ bay lại, rơi lên mu bàn tay khiến làn da bỏng rát, ánh lửa xa xa chiếu đỏ mặt anh, Trần Khiêm nhìn ngọn lửa vô tình càng ngày càng đến gần mình, thân thể sắp ngất vì thiếu dưỡng khí, anh nhắm mắt lại, trước mắt là một màu đen kịt, ý nghĩ duy nhất trong đầu anh bây giờ chính là bản thân sắp vùi mình ở đây.
Cảm giác thân thể chìm xuống, quá khứ hiện lên trong đầu như ngựa phi ngang qua, khi còn bé Trần Trạch luôn đáng thương vô cùng, nhìn thấy Trần Ca chỉ biết trốn sau lưng mình, sau khi Trần Ca đi, Tiểu Trạch thuận lợi đến trường, Trần Khiêm nhớ đến một tường đầy giấy khen, nhớ đến những lời khích lệ của thầy cô và ánh mắt hâm mộ của các phụ huynh nữa, còn có những lúc Trần Trạch hiểu chuyện, quan tâm ân cần thăm hỏi, chăm sóc anh, và giả vờ nũng nịu.
Khi cận kề cái chết, mọi giác quan đều trở nên trì trệ, ngược lại anh không thấy khó chịu, bình tâm lại thì phát hiện thứ duy nhất anh lo lắng chính là Trần Trạch.
Trần Trạch sẽ sao đây, có đau lòng chăng, sau này chỉ còn lại mình em ấy.
Nhiệt độ càng ngày càng cao, Trần Khiêm cảm nhận được sóng nhiệt đang tiến vào người mình, anh mở mắt ra, phát hiện mình chẳng thấy gì cả, bóng dáng đứng yên kia trông rất giống Tiểu Trạch, Trần Khiêm khó khăn run bờ môi, gọi ra tên đó, giống như ảo giác, anh thấy người giống Trần Trạch kia đang quỳ trước mặt mình.
Rốt cục chút sức lực cuối cùng cũng bị lấy đi, anh thấy rằng có lẽ mình sẽ sớm gặp được Hắc Bạch vô thường đến đây thu mệnh thôi.
Trần Trạch la to tên người đang khép chặt mí mắt trong ngực.
Nhưng còn chưa đợi được Hắc Bạch vô thường, Trần Khiêm lại chợt cảm thấy thân thể mình đã không còn nặng nề như trước, từng ngụm không khí được truyền vào, đi cùng với những tiếng gào thét bất lực tuyệt vọng, kéo linh hồn đã rời xa thể xác trở về.
Tiểu Trạch...!Tiểu Trạch...!Trần Khiêm giơ tay lên, phát ra chút tiếng động, anh chạm đến xác thịt tươi sống, một gương mặt ướt sũng bị hun đen, còn có đôi mắt đỏ bừng đầy nước, môi anh mấp máy, cố gắng nhiều lần, rốt cuộc cũng phát ra âm thanh, lúc đó Trần Trạch cúi người, nhích tai lại gần bên mình, anh nói: "Tiểu Trạch, đừng sợ."
Khi nhân viên chữa cháy đến, Trần Khiêm được ôm vào xe cứu thường, Trần Trạch ở bên cạnh nắm chặt lấy tay anh.
Trần Khiêm mang máy ô xi lên, khều khều lòng bàn tay cậu, nói bằng khẩu hình miệng "Không sao" để an ủi.
Trần Trạch không nói lời nào, tay nắm rất chặt, đến nỗi khiến Trần Khiêm đau đớn, nhưng giờ phút này Trần Khiêm cũng không có sức để tránh thoát, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đến bệnh viện.
Trần Khiêm bị thương không nặng, có một hai nơi bị bỏng cấp độ thấp, chủ yếu là bị khói sặc, có điều vẫn ổn, cũng không đáng ngại, chỉ là tình hình quá mức dọa người.
Bác sĩ đến phòng kiểm tra, trò chuyện với Trần Khiêm mấy câu.
"Em cậu khá đó, thao tác hồi phục tim phổi rất tốt, nếu không cứ kéo dài như vậy, đợi chúng tôi đến thì cũng muộn rồi."
Trần Trạch ngồi bên cạnh, không nói chuyện, chờ bác sĩ đi, mới chuyển ghế lại dựa vào bên giường, cách giường bệnh tầm một mét thì dừng lại.
Trần Khiêm oang oang hỏi cậu, "Ngồi xa thế làm gì?"
Trần Trạch ngẩng đầu lên, "Sợ anh ghét em."
Trần Khiêm cười, chủ động vươn tay ra, "Đưa tay cho anh."
Trần Trạch không dám tin tưởng, cẩn thận vươn tay, bị anh trai mình nắm lấy.
"Đừng lo lắng."
Gần như ngay lúc đó, Trần Trạch nhào vào trong ngực Trần Khiêm, "Anh, anh làm em sợ muốn chết."
Một cánh tay của Trần Khiêm còn chưa tháo bột, một tay khác lại đang được dán băng gạc vì mới bị phỏng, nên lúc Trần Trạch nhào tới anh hơi nhói đau một tí, nhưng anh không để ý, cứ để tư thế ôm đó, vỗ vào lưng người trong ngực, khẽ dỗ dành.
Anh có thể cảm nhận được rằng Trần Trạch đang khóc trong lồng ngực mình, cậu phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp như chó con vậy.
Tay Trần Khiêm vẫn luôn bị Trần Trạch nắm lấy, anh nhận ra rằng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cậu đang dần tán đi, lại trở nên ấm áp lần nữa.
"Còn phát sốt không?"
Bởi vì hỏa hoạn, Trần Trạch đều sắp quên chuyện này, thuốc bị cậu nhét vào ven đường, giờ Trần Khiêm nhắc đến, cậu mới cảm thấy khó chịu.
"Anh ơi, đầu em đau quá."
Một đôi mắt đen như mực nhìn anh không chớp mắt, cuối cùng Trần Khiêm thua trận, nhường ra một nửa vị trí.
"Nằm lên đây."
Da dán vào da, Trần Khiêm cảm thấy nóng quá, nhưng không có chỗ nào để lui nữa rồi, giường bệnh ở bệnh viện vốn chỉ để một người nằm, bây giờ thêm cả Trần Trạch - người có vóc dáng còn chiếm chỗ hơn cả Trần Khiêm, hai người đàn ông nằm lên có chút quá tải, Trần Trạch chỉ có thể nghiêng người, cậu tựa ở hõm vai anh, nhỏ giọng nói:
"Anh, em biết thế này có chút vô sỉ, nhưng em cứ nhịn không được mà chơi xấu trước mặt anh, nếu anh không thích thế này thì cứ đẩy em ra."
Trần Khiêm không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, đối với Trần Trạch, thì đây là đang cổ vũ cậu.
"Anh, em rất rất rất thích anh.
Càng ngày Trần Trạch càng ôm chặt lấy cánh tay anh hơn.
"Em nhẹ tí, đau lắm."
Rốt cuộc Trần Khiêm cũng lên tiếng.
Trần Trạch không hiểu ý gì, liều mạng cọ vào ngực anh mình, bờ môi trượt qua làn da ở cổ bị lộ ở bên ngoài, thấy Trần Khiêm không cản, cậu càng táo tợn hơn, cứ cọ mặt mình và cổ anh, khiến Trần Khiêm rất nhột.
Trần Trạch cọ đủ rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ngay thẳng, nhìn người đang nhếch khóe miệng cười, nói ra ý nghĩ bị đè nén bấy lâu, "Anh, em có thể hôn anh không?"
Bốn mắt nhìn nhau, bóng đèn trong phòng bệnh đơn phát ra tiếng chạy yếu ớt của dòng điện, Trần Khiêm nhìn đôi mắt chân thành lại nóng bỏng trước mặt, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Trần Trạch kề mặt lại gần, đầu tiên là hôn nhẹ, thấy anh mình không kháng cự mới to gan lè lưỡi đi liếm khóe miệng khô sáp của anh, Trần Khiêm đỏ mặt, anh định lên tiếng ngăn lại, thì bị cậu thừa cơ, đưa đầu lưỡi dò vào trong.
Nụ hôn của Trần Trạch không có kết cấu gì, tính xâm lược rất mạnh mẽ, mỗi động tác môi lưỡi đều truyền đến sự khao khát dục vọng mãnh liệt, nhưng chủ cơ thể lại cố gắng kiềm chế, sợ dọa đối phương.
Trần Khiêm xác nhận trước mắt chính là em trai mình, thế là mất tự nhiên đáp lại, nhưng nhận lại là sự tiến công mãnh liệt hơn, bị mút vào, liếm láp, bị gặm cắn, giống như lần bị sặc khói đặc vậy, anh nằm trên giường cũng cảm thấy chân run, hô hấp dồn dập.
Đợi Trần Trạch hôn đủ rồi, lúc tách ra còn dính theo chút nước bọt, bị cậu duỗi đầu lưỡi ra liếm vào miệng, trang nghiêm đánh giá, "Ngọt."
Trần Khiêm bị hôn đến hít thở không thông, hết sức lực để dạy dỗ tên nhóc này rồi, một lát sau mới trừng cậu một chút, "Theo ai học mà lưu manh thế?"
Trần Trạch cười sáng lạng, không nói chuyện, ôm chặt lấy anh, lại một lần nữa bày tỏ lòng mình với đối phương, "Anh ơi, em yêu anh."
"Biết rồi."
Trần Khiêm ôm lấy chiếc đầu nhỏ đang bắt đầu lộn xộn, giữa lông mày tràn đầy vẻ ấm áp, cong cong khóe mắt..