Nghỉ hè kết thúc rất nhanh, chưa nghỉ được một tháng, Trần Trạch lại khai giảng, như vậy cũng cứu được Trần Khiêm, bởi vì cậu luôn có thể tìm được nhiều loại lý do để bám vào người anh, còn yêu thích cắn nốt ruồi nhỏ phía sau lưng anh, mỗi lần sau gáy bị răng nanh ngậm lấy, Trần Khiêm sẽ bắt đầu nhớ đến Trần Trạch của lúc bé, núng na núng nính, anh còn có thể tùy ý ôm vào trong ngực nắn bóp.
Giữa tháng tám là lúc nóng nhất, ban ngày Trần Khiêm ở nhà một mình, có thể quang mình chính đại lộ cánh tay, không cần lo rằng Trần Trạch - người có khả năng tự kiềm chế siêu thấp - đè ngã.
Chẳng qua, lúc bóng dáng Trần Trạch biến mất, anh lại bắt đầu nhớ cậu, cũng may là tối nào Trần Trạch cũng về nhà đúng giờ, vào cửa đã ôm chặt lấy anh như koala rồi mổ mạnh hai cái.
Mặc dù ngoài miệng Trần Khiêm rất ghét bỏ, nhưng trong đầu như được nhúng vào mật vậy.
Bởi vì sợ Trần Trạch bị cảm nắng, lại sợ đồ bên ngoài không sạch, thế là vào lúc 6.15 phút tối Trần Khiêm lại bắt đầu đến cổng trường đưa đồ giải khát cho cậu, đôi khi là dưa hấu lạnh, đôi khi là thạch đá, hai người không dám thân mật trước cổng trường, cũng may có lớp quan hệ anh em che giấu, để mỗi một cái ôm, sờ đầu và dắt tay nhau cũng trở nên danh chính ngôn thuận.
Trần Khiêm thấy mọi người trên mạng đều rất khẩn trương chuẩn bị thi đại học, có điều vị kia trong nhà mình không giống người bình thường, có đôi khi Trần Khiêm cũng sợ rằng Trần Trạch lo yêu mà quên học.
Trần Khiêm lo lắng không phải không có lý, bởi vì đêm nào Trần Trạch cũng ôm anh để ăn bớt hết, còn túi sách thì bị ném sang một bên.
Chẳng qua, khi có thành tích thi tháng đó thì Trần Khiêm yên tâm hơn, cậu vẫn rất ổn định, nửa học kỳ sau cũng vẫn luôn rất tốt, từ top mười đến top 3 khối, trở thành chú ngựa đen được giáo viên coi trọng nhất trong kỳ thi đại học.
Trời bắt đầu vào đông, Trần Khiêm đau lòng Trần Trạch rời giường đến trường lúc trời chưa sáng nên đã đề nghị cậu học nội trú, bị cậu bác bỏ, mỗi lúc trời tối hai người vẫn chui vào cùng một ổ chăn, giường của Trần Trạch biến thành chỗ để quần áo của cả hai.
Sau đó mẹ Trần Trạch có đến tìm Trần Khiêm, lúc vào nhà thấy phòng ngủ mở cửa của hai người, anh có chút ngượng ngùng gãi đầu, dưới ánh mắt quái dị của bà, anh đổi chủ đề.
Đề tài chủ yếu vẫn là về Trần Trạch, bà không có lập trường để đưa ra quyết định cá nhân quá cứng rắn, trong lời nói đều đang nhắc nhở rằng dường như quan hệ của hai người đang đi quá giới hạn, bị anh bác bỏ ngay, cuối cùng mời ra khỏi nhà.
Vào đêm giáng sinh, Trần Khiêm mời đủ Béo Con và vợ sắp cưới, còn có Tô Dung và bạn gái chị, thêm cả Trần Trạch - người cho dù cúp học cũng muốn ra ngoài ăn cơm - đến tiệm lẩu tụ họp.
Trong bữa tiệc, Béo Con còn không có mắt mà trêu rằng muốn tìm bạn gái cho Trần Khiêm, nói luyên thuyên không thôi cuối cùng nhờ bạn gái không ngừng đạp chân cậu ta mới phát hiện không thích hợp.
Béo Con xem hai người đối diện, Trần Trạch chân chó bưng trà rót nước, gắp thức ăn còn thân mật lau mỡ đông bên miệng Trần Khiêm.
Nếu là lúc bình thường, Béo Con còn có thể miễn cưỡng nghĩ rằng nó vẫn thuộc trong phạm vi, chẳng qua ánh mắt hai người đi đi lại lại đều tràn ngập yêu thương, khiến Béo Con chua không chịu được, đấm ngực giậm chân trách hai người cứ khoe khoang, thế là bị vợ sắp cưới nhéo tai chê nhiều chuyện, cậu ta đành phải ngậm miệng.
Bởi vì có hắn ở đây, bữa cơm rất vui vẻ.
Rất nhanh đã đến Tết Nguyên Đán, dưới sự sắp xếp của mình, việc ôn tập của Trần Trạch cũng đâu vào đấy.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu trước Tết xuân một tuần, nghỉ được ba tuần, hai anh em đã cùng nhau đi qua rất nhiều năm mới, nhưng lần này không giống, cuối cùng Trần Trạch cũng được nắm tay anh, mười ngón đan nhau như ý nguyện, hôn nhau trong tiếng chuông mừng năm mới, vừa nghe bản nhạc bất hủ vừa lột sạch anh trai trên ghế sô pha, dùng động tác tay chân biểu đạt tình yêu trong lòng.
Làm đến nửa chừng, Trần Khiêm đột nhiên nhớ đến gì đó, nhắc nhở Trần Trạch,
"Em nhắn tin chúc mẹ em chưa?"
Trần Trạch đang hăng say, trong miệng ngậm d.ư.ơ.n.g v.ậ.t của anh, hơi mất hứng, nên đã tra tấn người kia bằng cách dùng đầu lưỡi cọ qua lỗ sáo, khiến người kia kích thích hơn, đến mức cao trào.
Phần học sau của lớp mười hai lại càng gấp gáp, tựu trường không bao lâu thì đã đếm ngược trăm ngày, đúng vào sinh nhật Trần Khiêm, lúc Trần Trạch về nhà đã sắp mười một giờ, trong phòng tối đen, Trần Khiêm đang ngủ, đầu giường vẫn bật đèn ban đem, Trần Trạch cúi người, thắt dây đỏ trong tay mình lên tay anh, khẽ nói "Sinh nhật vui vẻ" bên tai anh, sau đó ngồi lên giường, cẩn thận quan sát, nắm lấy tay anh, trên cổ tay của hai người đều có thắt cùng loại dây đỏ, trông rất lóa mắt.
Hơn hai tháng sau, Trần Trạch 18, lúc cậu về nhà thì Trần Khiêm đang dựa vào sô pha ngủ, anh bị tiếng mở cửa đánh thức.
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Trạch."
Cổ áo Trần Khiêm hở một nữa, lộ ra bả vai và xương quai xanh, còn cả dáng vẻ buồn ngủ khiến Trần Trạch lập tức có phản ứng, vọt tới bên cạnh, ngăn anh lại, quen đường quen nẻo mà tìm áo mưa và bôi trơn dưới bàn trà, lúc dò đi vào, bên trong đã ướt, mặt anh cậu đỏ ửng, mở lời trước khi cậu kịp nói,
"Đừng nói chuyện, làm nhanh đi."
Trên ghế sô pha không thích hợp để phát huy, thế là Trần Trạch tâm huyết dâng trào đưa anh mình đến bên cửa sổ, nhìn dòng xe chạy ngoài đường, tòa thành thị này vẫn như xưa, Trần Khiêm và Trần Trạch cũng thế, dưới bầu trời đầy sao, Trần Khiêm bị đè trên cửa thủy tinh của ban công, trước kia Trần Trạch là vị thành niên sống cuộc sống của người trưởng thành, cuối cùng giờ đây cậu cũng có thể hưởng thụ cuộc sống, cả đời chỉ có một lần sinh nhật 18 tuổi, cậu tranh thủ thời gian, thấy hiếm khi Trần Khiêm không ngăn cản, mặc cậu vui chơi, càng không kiêng nể gì cả.
Hai người làm đến tận phòng ngủ, như trẻ sinh đôi kết hợp vậy, làm ướt cả giường, cuối cùng chỉ có thể dọn dẹp chiếc giường thật lâu chưa được nằm kia.
Đợi đến lúc ngủ đã qua 1 giờ, Trần Khiêm buồn ngủ không chịu được, cuối cùng anh tiến vào mộng đẹp trong vòng tay của Trần Trạch.
Sang tháng năm, cũng là lúc bước vào những ngày đếm ngược cuối cùng đến thi đại học, trường học đã nghỉ để bố trí trường thi, Trần Trạch ở nhà ôn tập cả ngày, hiếm khi ở nhà nghiêm túc, đọc sách làm bài từ sáng đến tối, Trần Khiêm tự giác chừa lại không gian cho cậu, nấu cơm thì nấu, chứ không ở lâu thêm, cũng phục vụ thí sinh thi đại học chu đáo hơn, Trần Khiêm lật lịch ngày, bản thân cũng rất hồi hộp.
Ngày đầu tiên thi đại học, mặc dù Trần Trạch ngăn cản nhiều lần, Trần Khiêm vẫn cứ muốn đưa cậu đi thi, đứng ở cửa ra vào, anh đi đến đi lui, chờ đến lúc có thể bước vào trường thì bị Trần Trạch kéo tay lại,
"Anh, anh khẩn trương gì thế?"
Lúc này Trần Khiêm mới ý thức được rằng có lẽ tâm tình của bản thân sẽ ảnh hưởng đến Trần Trạch, cho nên vội vàng phủ nhận,
"Anh không có khẩn trương, chỉ sợ có muỗi cắn anh thôi."
Trần Trạch cười cười, để lại chút mặt mũi cho anh, không có nói hụych toẹt ra, giống như anh đã từng, cậu lấy ngón tay cọ vào lòng bàn tay anh, ra hiệu bảo đối phương yên tâm.
"Anh, em vào đây."
Ngoài cổng trường đã có người xếp thành hàng, Trần Trạch buông Trần Khiêm ra, vừa đi hai bước cậu đã bị giữ chặt,
"Này, Tiểu Trạch...!
Khi Trần Trạch thật sự quay lại chờ Trần Khiêm nói chuyện thì anh lại rối rắm, sợ lời mình nói có nhiều sai sót, tạo áp lực cho cậụ, thế nên anh chỉ có thể khoát tay, để người rời đi.
Trần Trạch đi đến gần cổng, thấy mẹ mình đang đứng ở bên đường, mặc váy dài và giày cao gót, Trần Trạch săn sóc chủ động đi đến phía trước, bà tỏ vẻ kinh ngạc và vui mừng, suýt nữa quên mất mục đích của chuyến đi này.
Bà nhìn con trai mình trước mắt, nốt ruồi nhỏ bên cạnh sống mũi tỏ rõ quan hệ huyết thống không thể nào xóa nhòa của hai người, Trần Trạch khẽ nói,
"Cảm ơn mẹ."
Cậu vẫy tay với bà, có chút xấu hổ.
Trần Trạch vừa quay người lại, đã thấy Trần Khiêm chạy đuổi theo sau, anh ôm lấy cậu nhẹ nhàng chẳng chứa tâm tư khác lạ, nói với cậu,
"Cố lên, Tiểu Trạch."
Trần Trạch cười, ôm chặt lấy anh, cũng không nói tiếp nữa mà bước vào trường thi.
Bà đi đến xin lỗi chuyện lúc trước, Trần Khiêm cũng không để trong lòng, sau khi hai người nhìn bóng lưng Trần Trạch tiến vào lầu dạy học, Trần Khiêm đưa bà về nhà, trên đường hai người còn trò chuyện rất nhiều về chuyện lúc bé của Trần Trạch, bà cười xoay đầu lại, trong mắt cũng đã ngấn lệ.
Ý thức được bản thân thất thố, bà gật đầu tạm biệt Trần Khiêm, khẽ nói "Cảm ơn", Trần Khiêm mỉm cười đáp lại.
Hai ngày thi đại học trôi qua nhanh như chớp, đêm ngày tám tháng sáu, Trần Trạch triệt để giải phóng, cậu làm càn trên người anh mình hai lần, từ phòng tắm đến phòng ngủ, như muốn bù lại cho những ngày chuyên tâm ôn tập trước đó.
Trần Khiêm khom lưng, nâng mông lên, tư thế khá xấu hổ, lúc anh run rẩy cắn lấy gối đầu vẫn có thể cảm nhận được sự hưng phấn và vui vẻ của Trần Trạch, cũng mặc cậu giày vò.
Sau khi làm xong, Trần Trạch cũng ôm anh nằm trên giường như bình thường, cả người đều trèo lên phía trên, như đè ở trên người anh mình.
Trần Khiêm nhìn cậu, xương bên hông vang lên tiếng kèn kẹt, hơi khó chịu.
"Em còn muốn đè bao lâu?"
"Thật lâu."
Trần Trạch càng ôm chặt hơn.
Trần Khiêm nhìn trần nhà, hơi lơ đễnh,
"Nghĩ kỹ muốn học ngành gì chưa?"
Trần Trạch gật đầu, mái tóc bù xù cọ qua cọ lại trước ngực Trần Khiêm,
"Em muốn làm bác sĩ."
"Có thích trường nào không?"
"Có ạ, Đại học H."
Trần Khiêm yên lặng một lát, xoay người ngồi dậy,
"Tiểu Trạch, em có từng nghĩ đến trường khác chưa?"
Trong mắt Trần Khiêm, thành tích của Trần Trạch không chỉ đến đấy, mặc dù Đại học H cũng là đại học y tốt nhất cả nước, nhưng vẫn còn có lựa chọn tốt hơn.
"Tạm thời còn chưa có, đến lúc có điểm lại tính tiếp."
Trần Trạch cũng ngồi dậy, cậu ngồi xếp bằng trên giường.
"Hơn nữa em cũng không thích đến nơi khác học, không phải anh ở đây à."
Trần Trạch cười với Trần Khiêm.
lại giở trò ngã vào đùi anh mình.
Trái ngược với thường ngày, lần này Trần Khiêm nâng ót cậu lên khỏi đùi, vẻ măt nghiêm túc.
"Tiểu Trạch, nếu em thích Đại học H, muốn học ở đấy thì anh không ý kiến, nhưng anh vẫn mong rằng em đừng ở lại vì anh, đừng để anh chi phối sự lựa chọn của em, em còn nhỏ," Trần Trạch dừng một lát, cũng như đang cảnh tỉnh bản thân.
"Tương lai sau này, em sẽ gặp được nhiều người hơn nữa, có cám dỗ khác nữa, có lẽ ngày nào đó, em sẽ thông suốt và phát hiện rằng quan hệ chúng ta," Trần Khiêm hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nơi trái tim có cảm giác khác lạ, anh không tự chủ được mà hạ giọng,
"...!Quan hệ của chúng ta là dị dạng."
Ánh mắt Trần Trạch trở nên tối tăm, nghe anh diễn tả bằng hai chữ dị dạng, dũng khí căng tràn trong lòng như khí cầu bị đâm thủng, hóa thành vô số đinh sắt đâm vào lòng.
"Anh, có phải anh còn xem em như trẻ con không, mặc dù giờ em vẫn thích nũng nịu với anh, nhưng mà, anh cho em thêm chút thời gian nhé, để em chứng minh cho anh xem, em có thể bảo vệ anh, cho anh cảm giác an toàn.
Anh, em không quan tâm quan hệ chúng ta có dị dạng hay không, em chỉ biết là em thích anh." Trong lời nói, có cất chứa sự khó chịu và tủi thân của một chú chó vừa thành niên đã gặp phải khó khăn trong tình cảm.
"Em trưởng thành rồi, em sẽ phụ trách cho quyết định của bản thân, năm 15 tuổi em đã thích anh, đến 95 tuổi vẫn sẽ thích anh, em cũng không biết em có sống lâu đến thế không, dù chết đi nữa, em vẫn sẽ thích anh, muốn bên cạnh anh."
"Đừng cứ chết chết hoài, điềm xấu đó."
Trần Khiêm mở miệng nói.
"Ý của anh là, nếu như em muốn, anh nhất định sẽ buông tay, cho nên em không cần nghĩ cho anh."
Lời này càng giống như giội một gáo nước lạnh lên người Trần Trạch.
"Trần Khiêm, anh cứ nghĩ cho em thế à? Có phải anh vẫn cho rằng sau này chúng ta sẽ chia tay, em sẽ có bạn gái, sẽ kết hôn, sẽ sinh con không hả."
Trần Trạch cứ cho rằng anh mình cũng rất kiên định về tình cảm của hai người, nên lúc này cậu rất buồn, vốn tình yêu này cần có sự khẳng định và kiên trì từ hai phía, Trần Trạch bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ rằng lý do Trần Khiêm đáp lại tình mình chính là vì nghĩ cho mình.
"Anh này, anh bị ép bên em hả?"
Lúc Trần Trạch mở miệng lần nữa, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở, khiến Trần Khiêm yên lặng.
Thật ra anh chỉ muốn nói cho Trần Trạch rằng đừng vì một người mà từ bỏ tương lai của bản thân, sao đang nói chuyện lại chạy lệch thế này.
"Nếu như anh bị ép, sao anh còn với em..."
Anh không nói nổi nên lời, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "...!Với em này nọ chứ."
"Tiểu Trạch, anh tin em, nhưng anh không thể nào không xem em như đứa trẻ được, anh tôn trọng quyết định của em, hôm nay anh nói những lời này chỉ là sợ sự tồn tại của anh sẽ cản trở sự phát triển và tương lai của em thôi, như thế anh sẽ áy náy cả đời."
Trần Khiêm bị vuốt ve đến cong sống lưng.
"Tiểu Trạch, đừng để anh áy náy."
Anh ôm người vào ngực.
"Anh sẽ mãi ở đây, em cứ đuổi theo những thứ mình muốn là được."
"Em chỉ muốn anh thôi, anh à."
Trần Trạch trong ngực anh rất buồn bực, lặp lại lần nữa.
"Anh chính là tất cả những gì em mong muốn."
Cuộc đối thoại này chệch khỏi dự tính ban đầu, xém chút nữa trở thành tranh chấp, sau này mới phát hiện là do cả hai đều quan tâm đối phương quá mức nên mới cẩn thận từng chút như thế.
Trần Khiêm thở dài, tự trách mình vì đã gợi chuyện, cũng không nên tùy tiện đánh giá quan hệ của hai người.
Dường như ở khía cạnh này, Trần Trạch rất nhạy cảm, quá tự ti về mối quan hệ của hai người, sợ rằng ngày nào đó anh sẽ rời đi.
Mà sao Trần Khiêm lại không thế chứ, yêu đương với một thằng nhóc mình nuôi lớn, ở trong mắt thế tục, Trần Khiêm còn lớn tuổi hơn nên gánh chịu trách nhiệm nhiều hơn, anh cảm nhận được nhiệt độ trong ngực, nghe Trần Trạch chậm rãi nói.
"Anh này, em thích Đại học H thật đấy, không riêng vì nó ở vùng này mà còn vì khoa răng - hàm - miệng của nó là tốt nhất cả nước, cho nên em nghĩ học ở đấy.
"Được, em tự sắp xếp đi."
Trần Khiêm không cần phải nhiều lời nữa, tim hai người gần sát nhau, cảm nhận được nhịp tim đập của nhau, tự cho qua chuyện này, hai anh em ăn ý đồng thời mở miệng,
"Xin lỗi."
Sau đó hai người nhìn nhau cười.
"Anh, đến lần nữa không?"
Trần Trạch đã khôi phục lại rất nhanh, dương v*t cọ vào giữa hai chân anh mình, lờ mờ có xu thế hưng phấn trở lại, tay cũng luồn vào áo ngủ lần mò, quyến luyến trên bụng Trần Khiêm.
"Anh có thể nói không ư?"
Trần Khiêm tự giác trả lời.
Hôm nay anh làm nhóc này không vui, nên chủ động bám chân lên lưng Trần Trạch, đền bù cho cậu, hai tay nhấc vạt áo cởi ra, để lộ cơ thể đầy dấu hôn.
Trần Trạch được cổ vũ, gào một tiếng rồi nhào đến, hôn bên gáy và trên lồng ngực mà cậu yêu nhất, vừa cố để lại dấu răng ở vài chỗ trống còn lại vừa nghe thanh âm trầm thấp gợi cảm trong cổ Trần Khiêm.
"Anh, anh gọi đi, em muốn nghe."
Trần Trạch xấu xa lấy tay đâm vào huyệt, đốt ngón tay làm căng lỗ nhỏ khép kín, cậu sớm đã quen rồi, lúc ấn vào điểm nhỏ nhô ra, nghe được Trần Khiêm hô một tiếng "A".
"Bác sĩ kiểm tra bằng ngón tay cũng vậy đó anh à." Trần Trạch sờ bụng dưới của anh.
"Nếu thành tích không đủ đậu khoa hàm - răng - miệng của Đại học H thì em học khoa lâm sàng Đại học Y Thủ Đô cũng được ạ."
Cậu nhìn dương v*t cương cứng phía trước của anh dưới sự kìm nén phun ra chất lỏng trong suốt.
"Có bác sĩ nào giống em không hả?"
Trần Khiêm nhịn không được mà lên tiếng bảo dừng lại.
"Em đừng có ấn, anh khó chịu."
Trần Trạch rút tay ra, lúc rời đi thân thể anh còn vang lên tiếng, cậu đổi đồ vật đặt trước cửa huyệt.
"Anh, em vào đây."
"Sao hôm nay em nói nhiều thế."
Bình thường Trần Trạch vẫn luôn nói ít làm nhiều, hôm nay lại nói nhiều, Trần Khiêm bị huyên náo nên không cương nổi, ngượng cực kỳ.
Trước đó đã làm hai lần, huyệt sau được thanh lý sạch sẽ lắm, Trần Trạch đi vào cũng không tốn sức gì.
Sau khi đi vào, hai người phát ra tiếng thở dốc thật dài, Trần Trạch cảm thấy mình được bao khỏa, giống như được ôm ấp ngày đông, lại càng thêm nóng ấm hơn cả ôm, cậu cuối người nói nhỏ với anh, "Anh ơi, bên trong anh ấm lắm, hàm em rất thoải mái."
Trần Trạch không nhịn được, muốn đâm sâu vào, lúc va chạm, Trần Khiêm bắt lấy ga giường, tiếng rên rỉ cũng dần dần đồng bộ với tiếng cơ thể va chạm.
Dùng nhiều dirty talk chỉ khiến người ta phiền, Trần Trạch thấy tốt thì dùng, đùa giỡn hai ba câu khiến anh mình đỏ mặt đến mang tai, thân thể càng thêm mẫn cảm, tăng thêm chút tình thú.
Trần Khiêm cuộn hai chân trên lưng Trần Trạch, không nhịn nổi nữa bắn ra chất lỏng lên bụng Trần Trạch khiến bụng cậu sang sáng lên, Trần Trạch cúi đầu thấy cũng không nói thêm mấy lời để anh khó chịu, chỉ trưng cầu ý kiến vào lúc muốn đổi tư thế.
"Anh ơi, anh có thể ngồi lên người em không?"
Trần Khiêm gật đầu ngầm đồng ý, lập tức bị ôm lật người lại, ngồi lên đùi Trần Trạch.
Đồ vật đang lấp đầy lại phồng lớn hơn một chút, đi vào nơi càng sâu.
Trần Khiêm không thèm để ý, vặn vẹo eo, hõm venus phía sau càng thêm rõ ràng, bờ mông sung mãn rắn chắc, mông run run theo nhịp lên xuống.
Động tác như thế rất damdang, gương mặt người anh trẻ tuổi ửng đỏ, Trần Trạch tri kỷ vịn eo anh, không tùy tiện lần mò trên dưới nữa mà mở mắt nhìn anh, mang theo chân thành và yêu thương, đây là người cậu yêu nhất.
Lúc Trần Trạch bắn trong cơ thể Trần Khiêm, giữa răng môi đều là tên của anh, không ngừng rả rích, hận không thể dựa vào hai chữ này để thể hiện hết lòng mình, khiến đối phương hiểu rõ.
Ngay cả đầu ngón chân của Trần Khiêm cũng là màu hồng, lồng ngực và bắp chân càng hồn hơn, đẹp nhất là, gương mặt anh tựa như hoa đào, đôi mắt mông lung ngấn nước, anh ngước cổ thở, hầu kết nhấp nhô lên xuống.
Trần Khiêm xoay người xuống giường, giống như không không chế được sự bài tiết của bản thân, tinh dịch chảy từ cửa huyệt ướt nhẹp ga giường, Trần Trạch đứng dậy ôm anh trai vào ngực, hai người tiến vào phòng tắm, mượn dòng nước dọn sạch đồ vật của mình, khẽ nói "Xin lỗi anh, lần sau sẽ không thế nữa", sau đó anh sờ ót cậu "Không sao mà."
Lúc có kết quả thi đại học, hai người đều rất khẩn trường, tám giờ tối, ngồi canh trước máy tính, nhìn giao diện đang tải.
Trần Trạch chấm điểm rất chuẩn, thành tích thực tế còn cao hơn dự đoán, bảng điền nguyện vọng chuyên ngành đã được tính toán ổn thỏa, giờ chỉ chờ giấy trúng tuyển thôi.
Sáng sớm hôm đó, Trần Trạch đang ở bên ngoài chuẩn bị bữa sáng thì chủ nhiệm cấp ba của Trần Trạch gọi điện đến, giấy trúng tuyển đến rồi, là đại học H.
Trần Trạch còn chưa dậy, lúc Trần Khiêm gọi cậu rời giường còn bị kéo ngược lại vào trong ngực,
"Con heo nhỏ lười biếng này, thư trúng tuyển của em có rồi kìa."
Trần Khiêm nhéo mặt Trần Trạch, bởi vì gối đầu đè trúng, trên mặt nhô ra một cục thịt mềm.
Trần Trạch hừ hừ trong mơ.
"Thư trúng tuyển có rồi..."
"Thư trúng tuyển?!"
Cậu xoay người ngồi dậy.
"Đúng đó, thư trúng tuyển, chúc mừng em nha, bác sĩ răng hàm mặt tương lai."
Trần Khiêm đứng tại bên giường,
"Sau này anh già rồi, răng giả nhờ hết vào em, bác sĩ Tiểu Trần."
Hai người đi từ nhà đến trường, khung cảnh ven đường vẫn y như lúc Trần Trạch vừa lên trung học cơ sở, chỉ là cửa hàng dọc đường phố đã đổi mấy lần, duy nhất không thay đổi chính là nhà hàng buffet Hưng Long.
Trần Trạch vào trường lấy thư thông báo, Trần Khiêm đứng ngoài cổng chờ cậu, ngoài cổng có dán bảng vàng, dòng đầu tiên ở trên cùng chính là tên Trần Trạch, Trần Khiêm giơ ngón tay lướt qua cái tên ấy.
"Thời gian trôi qua nhanh quá."
Đúng vậy, từ khi còn bé đến bây giờ, hai người đã ở bên cạnh nhau 18 năm, cuộc sống trước kia rất khó khăn, lại vẫn luôn được cải thiện, người nhà và tình yêu, là thành tựu của lẫn nhau.
Trong sân trường, có một bóng dáng thanh xuân đang chạy đến, đầy nhiệt tình, hoạt bát, phía sau cậu là mặt trời vừa mới mọc chưa bao lâu, tản ra ánh sáng chói mắt, Trần Khiêm đứng ngoài cổng, nhìn Trần Trạch cầm thư thông báo chạy về phía mình, em trai của anh, còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời..